Chương
Ôn Thiếu Nghi đang đánh cược.
Nếu như cược đúng, hắn ta có thể tìm thấy Cố Thanh Hy.
Nếu như cược sai, cuộc đời của hắn ta xem như chấm dứt.
Cho đến giờ phút này hắn ta cũng không biết tại sao mình lại nhảy xuống theo nàng.
Trong lòng hắn ta chỉ có một ý định duy nhất, hắn ta muốn tìm được Cố Thanh Hy, phải tìm được Cố Thanh Hy, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Trên đường đi hắn ta đau đớn không thôi, không khí lạnh như băng không ngừng ập vào hắn ta.
Đột nhiên hắn ta lại cảm thấy bên hông như có vật gì cuốn lấy, ngay sau đó đã có một nguồn lực cường đại lôi hắn qua.
“Bang…”
Toàn thân hắn ta đập vào tường băng cứng, bên tai truyền đến thanh âm tức giận của Cố Thanh Hy.
“Ngươi không muốn sống nữa sao, không biết nơi này sâu bao nhiêu mà còn dám nhảy xuống?”
Ôn Thiếu Nghi nở nụ cười.
Không hiểu sao tiếng mắng của nàng lại nghe êm tai như vậy.
“Ngươi… bị thương rồi”.
Hắn ta ngẩng đầu, đập vào mắt của hắn ta lúc này chính là thần sắc của Cố Thanh Hy, nét mặt tuy tức giận nhưng lại trắng bệch, trên người bị chém ra rất nhiều vết thương.
“Có thể không bị thương hay sao? Suýt chút nữa ngay cả mạng cũng không còn”.
Cố Thanh Hy ôm bụng đau đớn, nơi đó đã bị chém một đao, ngay cả ruột cũng đã lộ ra ngoài.
Cũng không biết là đáng buồn hay đáng cười, miệng vết thương của nàng đã bị đông cứng, ngay cả ruột của nàng cũng bị đông cứng.
Toàn thân Cố Thanh Hy lạnh run.
Nàng đã uống đan dược nhưng miệng vết thương cùng máu bị đông cứng cũng không tan ra.
“Để ta đi tìm củi lửa cho ngươi sưởi ấm”.
“Suỵt, im lặng đi, hắn ta vẫn còn ở gần đây”.
Lúc này còn muốn đốt lửa sưởi ấm, ngươi muốn chết hay sao?
Ngươi muốn chết nhưng ta còn chưa muốn chết đâu!
Cố Thanh Hy dựa vào vách tường băng thở hổn hển, hy vọng máu trong người sẽ mau chóng tuần hoàn lại.
“Ta có thể giúp được gì ngươi hay không?”
“Ngươi đừng làm gì gây trở ngại cho ta là tốt lắm rồi”.
Cả hai đều im lặng.
Ôn Thiếu Nghi vươn bày tay ấm áp giúp nàng xoa vùng vai và vùng bụng bị đóng băng.
Động tác Ôn Thiếu Nghi rất nhẹ nhàng vì sợ làm vết thương của nàng bị rách ra thêm.
Có hắn ta hỗ trợ sưởi ấm, miệng vết thương của Cố Thanh Hy như đã tan ra một chút, cuối cùng cũng có một chút cảm giác.