Chương
Sát thủ áo đen đuổi vào vùng đất Cực Bắc, Ôn Thiếu Nghi vừa cố chống đỡ thân thể đứng lên, cũng không chút do dự tiến vào vùng đất Cực Bắc.
Ngay khi bọn họ đi vào vùng đất Cực Bắc thì nhiệt độ đã giảm xuống.
Ôn Thiếu Nghi rùng mình.
Lọt vào trong tầm mắt của hắn ta lúc này là một nơi có địa hình quỷ dị, bốn phía đều là sông băng, còn có không ít thạch nhũ dựng đứng, nếu không cẩn thận sẽ bị chúng làm bị thương.
Cố Thanh Hy và sát thủ áo đen đã biến mất.
Ôn Thiếu Nghi sợ Cố Thanh Hy gặp chuyện không may nên cố gắng chịu đựng đau đớn, từng bước tiến lên phía trước.
Trên đường hắn đi qua có rất nhiều thạch nhũ bị chém đứt vỡ nát, bốn phía trên tường băng cũng để lại dấu vết đao kiếm chằng chịt.
Hắn ta có thể nhận ra được ngoại trừ đao kiếm của sát thủ áo đen thì còn có nhuyễn kiếm của Cố Thanh Hy.
Bọn họ vẫn đang chiến đấu kịch liệt ở trong này sao?
Hắn ta tiếp tục đi thì lại nhìn thấy trên đường có vết máu vương vãi, cực kỳ nổi bật giữa lớp tuyết trắng dày trong động.
“Không, không được…”
Ôn Thiếu Nghi hoảng sợ.
Hắn ta không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu Cố Thanh Hy chết ở đây.
Hắn ta nghiêng ngã lảo đảo, thất tha thất thiểu tiếp tục cuộc hành trình.
Đột nhiên hắn ta lại dừng bước.
Bởi vì con đường trước mặt hắn ta đã bị chặn đứng.
Nó giống như một vách đá chặn ngang.
Nếu như vẫn muốn tiếp tục đi về phía trước thì phải băng qua hơn hai mươi thước đến phía đối diện.
Hoặc là nhảy xuống.
Phía dưới là một vùng nước trắng xóa, cũng không biết là sâu đến bao nhiêu.
Khoảng cách hơn thước, ở giữa lại không có vị trí nào để mượn lực, đừng nói là Cố Thanh Hy đang bị thương, cho dù không bị thương thì nàng cũng khó có thể vượt qua được.
Ngay cả chính hắn ta ở trong trạng thái đỉnh cao thì cũng khó có thể vượt qua được.
Chẳng lẽ nàng đã nhảy xuống?
Trên mặt đất loang lổ đầy vết máu càng khiến cho trái tim yếu đuối của Ôn Thiếu Nghi bị kích động.
Hắn ta nhặt một khối thạch nhũ ném xuống dưới, thật lâu cũng không nghe tiếng vang phản hồi.
Ôn Thiếu Nghi choáng váng.
Chẳng lẽ Tiểu Cửu Nhi đã mang nàng qua đó?
Nhưng ở nơi này cũng không có dấu vết đại xà đã từng đi qua.
Ôn Thiếu Nghi cắn chặt răng, thả người nhảy xuống đáy vực.
Hắn ta không tin Cố Thanh Hy lại chết dễ dàng như vậy.
Nữ nhân này vô cùng tinh quái, nếu như hắn ta đoán không sai thì hẳn là nàng đã nhảy xuống rồi.