Chương
“Ta quen biết ngươi lâu như vậy mà hôm nay mới là ngày ngươi tỏ ra hữu ích nhất”.
“Nếu như ngươi giải phóng kim vàng cho ta thì ta có thể vận nội công giúp ngươi chữa thương, ngươi sẽ lành nhanh hơn”.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ôn Thiếu Nghi, để ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta mà chết thì ngươi cũng đừng hòng sống”.
Ôn Thiếu Nghi không biết nên cười hay nên khóc.
Hóa ra nàng đã nghĩ rằng hắn ta nhảy xuống là do đã trúng độc của nàng, do hắn ta sợ nếu như nàng chết thì chính hắn ta cũng sẽ chết theo!
“Sao ngươi biết ở dưới đáy cốc lại có một hang động khác? Chẳng lẽ ngươi đã từng đến đây?”
“Cái nơi quỷ quái này, sau khi tìm được long châu thì có cho tiền ta cũng không đến đây nữa”.
Lúc nàng bị đuổi giết, thiên đường không lối, địa ngục không cửa, nàng chỉ có thể đánh cược để xem có thể tìm được đường sống hay không.
Nàng đã thành công.
Bên dưới thật sự có một hang động khác.
Cho nên nàng mới có thể nhặt lại được một mạng.
Người kia lại ngã xuống.
Cố Thanh Hy không nghĩ sát thủ áo đen lại chết dễ dàng như vậy.
Khinh công của hắn ta không hề kém cạnh nàng, nàng có thể tìm được một đường sống thì hắn ta chắc chắn cũng có thể.
Chỉ có điều máu huyết toàn thân nàng gần như đều đã đông cứng lại, nàng không thể ở lâu tại nơi này được nữa.
“Thú sủng của ngươi không phải rất lợi hại hay sao? Sao ngươi không bảo nó mang ngươi qua phía đối diện?”
Ôn Thiếu Nghi không nhắc đến chuyện này thì còn tốt, vừa nhắc đến thì đã khiến cho Cố Thanh Hy bực mình.
“Còn không phải vì ngươi hay sao? Tiểu Cửu Nhi rất tham ăn, nếu để cho nó biết có thịt thỏ nướng thì nó không cướp hết mới là lạ, ta không muốn nhìn thấy có một kẻ sống sờ sờ lại chết đói trước mặt ta”.
Trên mặt Ôn Thiếu Nghi nở nụ cười ấm áp, toàn thân như được mạ một tầng kim quang.
Ôn nhuận, xuất trần, thanh nhã.
Hắn ta nhẹ nhàng cười nói: “Vậy là ngươi sợ để ta chết đói sao?”
Cố Thanh Hy ngẩn ra, sau đó mới nhận ra mình đã nói những gì.
Nàng tức giận nói: “Ngươi là thiếu chủ của Thiên Phần tộc, để ngươi đói chết thì quá dễ dàng cho ngươi rồi, ta vẫn còn muốn đem ngươi đến Ngọc tộc, bắt ngươi quỳ xuống trước mặt ngàn ngàn vạn vạn người dân trong tộc đã bị hạ huyết chú!”
Ôn Thiếu Nghi không cho là đúng, tiếp tục hỏi: “Còn Tiểu Cửu Nhi đâu?”
“Nó đã uống hết rượu trong nhẫn không gian, lúc này chắc đã bất tỉnh rồi”.
Nàng đã từng gọi nó nhưng tiếc là không được.
Tiểu Cửu Nhi say nặng hơn nàng nghĩ.
Trong khi nói chuyện thì máu huyết của Cố Thanh Hy đã bắt đầu chậm rãi tuần hoàn.
Nơi này rất gần đáy cốc, nếu như sát thủ áo đen trèo lên thì nhất định sẽ tìm được bọn họ.