Chương
Trần quốc cũng là bất đắc dĩ cho nên mới phải hạ huyết chú.
Những năm gần đây, người của Ngọc tộc khi nhìn thấy bọn họ thì đều tàn sát không thương tiếc.
Vì vậy, kẻ thù lớn nhất của bọn họ là Ngọc tộc.
Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi mấp máy, nhưng không biết nên nói cái gì.
Dù những gì Cố Thanh Hy nói có đúng hay không thì cũng đã hơn một ngàn năm trôi qua.
Bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo. thanh hy
Tuyết rơi trên người bọn họ.
Gió lạnh gào thét cũng thổi vào người bọn họ.
Thời tiết âm mấy mươi độ khiến toàn bộ sinh linh trên đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa gần như biến mất.
Nhưng sự lạnh lẽo trong lòng của bọn họ còn lạnh hơn sự lạnh lẽo ở ngoài thân thể gấp ngàn vạn lần.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì người ngươi gặp được chính là ta, hừ…”
Cố Thanh Hy vứt xương thỏ nướng trong tay xuống sau đó phủi phủi bông tuyết trên người, ánh mắt hơi trầm xuống, chuẩn bị khám phá sông băng.
Ôn Thiếu Nghi chậm rãi nói: “Ngươi có chắc rằng thu thập đủ bảy viên ngọc rồng có thể phá giải lời nguyền không?”
“Không cần ngươi bận tâm”.
Vùng đất Cực Bắc không biết có bao nhiêu nguy hiểm, Ôn Thiếu Nghi bị thương nghiêm trọng lại bị kim vàng phong huyệt, mang theo hắn ta tới đây chẳng khác nào mang theo một cục nợ.
Chiếc nhẫn không gian chỉ có thể chứa vật chết, còn người sống thì…
Chỉ sợ đợi đến khi mang ra thì người sống cũng đã trở thành thi thể.
Cố Thanh Hy đăm chiêu suy nghĩ.
Tại sao nàng lại tiện tay mang theo Ôn Thiếu Nghi đến vùng đất Cực Bắc?
Bây giờ trói hắn ta lại thì cũng không ổn.
Không biết nàng phải vào trong bao lâu, lỡ như Ôn Thiếu Nghi chết đói, chết cóng, hoặc thậm chí có dã thú xâm nhập thì hắn ta sẽ bị ăn thịt.
Sau một hồi suy nghĩ, Cố Thanh Hy nói: “Độc thuật của ta chắc ngươi cũng biết. Ngươi đã trúng độc của ta, trừ khi có thuốc giải bí mật của ta, nếu không thì cho dù tất cả thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc các ngươi đến đây cũng vô dụng”.
“Yên tâm đi, ta sẽ không chạy trốn”.
“Nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ phải lo lắng”.
“Võ công của ngươi quá yếu, bên trong ngoại trừ con rồng bậc bảy thì còn chưa biết có sinh vật nào khác trong đó hay không. Ngươi đột nhiên xông vào trong không phải là một quyết định khôn ngoan”.
Cố Thanh Hy im lặng, với thái độ kiên quyết, nàng hít một hơi thật sâu rồi bước lên lối vào vùng đất Cực Bắc.
Gần như cùng lúc, có một luồng sát khí đã quét về phía nàng.