Chương
Tốc độ của luồng sát khí này nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã cuốn đến trước mặt nàng.
Cố Thanh Hy né tránh theo bản năng, nhưng lại nhận ra phía trước, phía sau, bên trái và bên phải của nàng đều bị một luồng sát khí dày đặc bao phủ.
Sát khí mạnh mẽ như vậy thế mà nàng và Ôn Thiếu Nghi trước đó còn không để ý tới.
“Cẩn thận…”
Ôn Thiếu Nghi hô to một tiếng, hắn ta tiến lên hỗ trợ, nhưng mới vừa cử động thì toàn thân đã đau nhức đến mức phải hít vào một ngụm khí lạnh, hắn ta không thể nào vận nổi lên một tia nội lực.
Hắn ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Cố Thanh Hy rơi vào tử cục.
Cơ thể của Cố Thanh Hy dường như đã bị đóng băng, làm cách nào cũng không thể di chuyển được.
Đối phương là sát thủ, hơn nữa còn là tuyệt thế cao thủ cực giỏi về việc che giấu hành tung.
Một cao thủ như vậy sao có thể cho Cố Thanh Hy thời gian trốn thoát được?
Một đường kiếm đã nhắm vào nơi chí mạng của nàng, Cố Thanh Hy hoàn toàn không có thời gian để phản ứng.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Cố Thanh Hy.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, không biết Cố Thanh Hy lấy sức mạnh từ đâu mà đã khiến cho công lực trong nháy mắt tăng lên, mạnh mẽ đánh phá gông cùm xiềng xích rồi né sanh một bên.
“Hít…”
“Phụt…”
Một đường kiếm chí mạng đã đâm chệch hướng, không đâm trúng tim nàng mà đâm trúng bả vai của nàng.
Bả vai của nàng trong nháy mắt bị đâm thủng một lỗ, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Nhưng điều quỷ dị chính là dòng máu đỏ tươi vừa chảy ra một chút thì liền bị đóng băng.
Ngay cả cơ thể của Cố Thanh Hy cũng run lên vì lạnh, giống như đang ở trong động băng vạn năm.
Đối phương tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm, đao kiếm kết hợp xuất thần nhập hóa, tốc độ lại nhanh đến cực hạn, mỗi một chiêu đánh ra đều là những chiêu chí mạng.
Cố Thanh Hy cảm thấy rét lạnh.
Nàng rất hiếm khi gặp phải cao thủ như vậy, ngay cả khi ở Thiên Phần tộc đối mặt với Vương Phong, Vương Vũ, thậm chí là Tống Ngọc thì nàng cũng không cảm thấy khó khăn như vậy.
Nàng bất chấp thương thế, cũng thấy không rõ người tới, chỉ có thể liên tục liều mạng né tránh.
Nếu không phải nàng có khinh công tốt thì chỉ sợ đã sớm chết thảm dưới đao kiếm rồi.
Nhưng cho dù liên tục né tránh thì Cố Thanh Hy cũng đã bị chém rất nhiều đao.
Mỗi một đao chém xuống đều khiến cho máu huyết toàn thân nàng đông lại.
“Ngươi là ai, tại sao ngươi lại muốn giết ta?”
Trong khi chiến đấu kịch liệt, Cố Thanh Hy mới lờ mờ nhìn thấy kẻ đang muốn giết mình là một nam nhân đeo mặt nạ.
Người đàn ông không già lắm, ánh mắt lạnh lùng đến mức không có chút nhiệt độ nào, âm trầm khủng bố như thể Tu La ác quỷ chui ra từ địa ngục.
Nam nhân đeo mặt nạ không trả lời nàng mà chỉ tăng nhanh tốc độ ra đòn.
“Bang bang bang bang…”