Chương
Cố Thanh Hy cười lạnh lùng: “Nói cứ như công chúa Trần quốc vĩ đại lắm vậy, không phải hoàng hậu, hoàng đế và tất cả hoàng thân quốc thích của Trần quốc là do bản thân công chúa Trần quốc giết hay sao?”
Ôn Thiếu Nghi nhíu mày.
“Nếu như bà ta lấy bản thân làm vật tế, vậy vì sao sau này bà ta vẫn còn sống sót? Mà Thiên Phần tộc các ngươi ra đời như thế nào?”
“Là tâm phúc thuộc hạ của công chúa kịp thời đuổi đến, cứu được công chúa, mang một chi huyết mạch còn sót lại rời đi, từ đó ở ẩn”.
“Ngươi tin không?”
“Vì sao ta không tin? Nếu như không phải hoàng đế Ngọc quốc vô tình vô nghĩa, Trần quốc bọn ta cần gì phải đi trên con đường không có lối về này”.
“Một vị công chúa ngây thơ hồn nhiên, trong sáng hoạt bát, cơm ngon áo đẹp, bà ta sẽ hiểu biết huyết chú tàn nhẫn như vậy sao? Theo như lời ngươi nói, lúc ấy Trần quốc cũng không còn nhiều tàn binh, ít người huyết tế như vậy mà lại có thể khiến cho tất cả con dân, thậm chí tất cả động vật gia súc của Ngọc tộc trúng huyết chú?”
Ôn Thiếu Nghi trầm giọng nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Cho dù công chúa Trần quốc chỉ cho thuộc hạ của mình lấy thân làm vật tế, thiết lập huyết chú, vậy bách tính của Trần quốc các ngươi đâu, chẳng lẽ đều bị Ngọc quốc giết? Nếu không thì cuối cùng bọn họ đi nơi nào?”
“Bách tính của Trần quốc vốn đã bị Ngọc tộc giết hại toàn bộ”.
Sau khi nói xong lời này, trong lòng Ôn Thiếu Nghi không nhịn được lộp bộp.
Chỉ dùng chút ít tàn quân tiến hành huyết tế, căn bản không cách nào thiết lập huyết chú ác độc như vậy.
Chẳng lẽ…
Không…
Đó là không thể nào…
Lão tổ tông của bọn họ sẽ không tàn nhẫn như vậy!
“Ngươi có biết huyết chú đó tàn nhẫn đến thế nào không?”
“Nam nhân trúng huyết chú sẽ mất đi ý thức, lục thân không nhận, bắt đầu điên cuồng giết người, ngay cả thân nhân của chính mình cũng sẽ giết hại. Trong cơ thể của bọn họ còn có một nguồn năng lượng không ngừng ăn mòn thân thể, cuối cùng phải hư thối đến chết”.
“Nhưng đó cũng không phải là chuyện đau khổ nhất. Chuyện đau khổ nhất chính là sau khi tỉnh lại rồi nhìn thấy tất cả thân nhân của mình đều chết thảm ở dưới tay của chính mình, sự hối hận, tự trách và thống khổ đó sẽ dày vò bọn họ cả đời đến tận lúc chết”.
“Nữ nhân trúng huyết chú thì xương cốt sẽ bị nứt vỡ từng tấc một, thân thể giống như bị vạn đao lóc thịt, không ngừng giày vò. Xương cốt bị nứt vỡ sau hơn hai mươi ngày có thể tái tạo trở lại, nhưng sau đó lại bắt đầu nứt vỡ ra lần nữa, vòng tuần hoàn ác nghiệt này tàn nhẫn hơn bất cứ hình phạt nào trên đời này, nhưng bọn họ đã phải chịu đựng nó ngay từ ngày họ được sinh ra”.
“Bởi vì huyết chú sẽ không dừng lại sau khi ngươi chết đi mà sẽ đời đời truyền thừa sang thế hệ khác”.
Mỗi khi Cố Thanh Hy nói một câu thì thanh âm lại lạnh thêm vài phần.
Sắc mặt Ôn Thiếu Nghi tái nhợt, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió.
Hắn ta vẫn biết huyết chú tàn nhẫn, nhưng cụ thể là tàn nhẫn như thế nào thì hắn ta cũng không biết.
Từ nhỏ đến lớn hắn ta luôn được dạy rằng hoàng đế Ngọc quốc tâm cơ thâm trầm, trước đây đã mưu hại Trần quốc.