Cuộc Sống Lúc Có Đuôi

chương 09: đi làm.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"~~♪"

Buổi sáng thức dậy, tôi chải tóc mình bằng chiếc lược được tặng hôm qua. Vì chẳng biết tết tóc hay làm mấy kiểu tương tự nên tôi buộc đuôi ngựa lửng lửng cho nhàn. Tôi vốn muốn thử kiểu thắt bím cơ nhưng lại vướng mấy cái sừng nên… Chắc đây là lần tiên tôi cảm thấy khó chịu với sừng của mình đến vậy quá.

Tôi cũng có cùng cảm giác như vậy khi đi mua sắm vào ngày hôm qua, và bất ngờ thay đó là niềm vui khi được làm con gái. Và tôi cũng hiểu rằng tư duy của mình đã lệch hẳn sang giới ấy. Hẳn là do tôi đang cố quên đi trước kia nên vậy.

"Rồi, vì giờ đã có quần áo nên tớ sẽ kiếm việc để trả lại cho cậu."

"Tớ đã nói là… mà thôi vậy. Kiểu gì thì chúng ta vẫn phải kiếm việc để có tiền ăn mà. Ăn sáng xong chúng mình cùng đến Hiệp hội chứ nhỉ?"

Hiệp hội? Phải kiểu mấy bang hội này nọ không nhỉ? Hỏi Ruti thì tôi thấy cũng chẳng khác nhau là bao. Cơ mà, tên nó là Hiệp hội Uỷ Thác. Bộ người ta không tìm được cái tên nào hay hơn sao trời…

Nghe đâu hồi trước từng có một Hiệp hội Nhân Sự chuyên đảm nhận các công việc thường nhật, và một Hiệp hội Thợ Săn giữ vai trò cung cấp thịt tươi cùng nguyên liệu thô, và cả ngăn ngừa sâu hại nữa. Nhưng rồi lại do có quá nhiều lời phàn về việc làm chỉ vì sự khác biệt quá đỗi mơ hồ giữa hai Hiệp hội, nên cuối cùng người ta đã hợp nhất chúng lại như hiện tại.

.

.

.

Sau khi kết thúc bữa sáng tương đối ngon miệng do quán trọ bình dân phục vụ, chúng tôi tìm đến Hiệp hội.

"Nó hoàn toàn khác với những gì mình đã tưởng tượng…"

Tôi đã mong chờ một toà nhà cũ kỹ với cửa xoay lớn, kiểu thường thấy trong các câu chuyện ấy, nhưng thực tế lại là một căn nhà gỗ gọn đẹp cùng cửa lá kép.

Không ngoài dự đoán, bên trong cũng rất sạch sẽ. Thứ gần giống với tưởng tượng của tôi nhất là chỗ bán đồ ăn nhẹ ở trong góc. Dù vậy, họ lại không bán rượu.

"Rồi, trước hết thì cậu hãy đi đăng ký đi. Tớ đã đăng ký ở Mois rồi nên có thể làm người bảo hộ cho cậu."

Dường như thẻ Hiệp hội có thể dùng được ở những quốc gia khác. Nhưng với cơ cấu quản lý biệt lập ở mỗi quốc gia nên khoản hậu đãi cho công việc vì thế cũng không đồng nhất, nhỏ nói vậy đó. Ngược lại, tôi chỉ biết về vụ đăng ký, chứ người bảo hộ thì… Gặp được Ruti đúng là may quá đi mất.

Tôi điền các thông tin cần thiết vào mẫu đơn mà quầy lễ tân đưa cho. Tên… hiện tại mình cứ dùng Natsuki vậy. Giới tính nữ, Chủng tộc sẽ là Long nhân và… Tuổi hử? Ngay từ đầu tôi vốn đã như thế này rồi nên cũng chẳng rõ là bao nhiêu tuổi nữa.

"Ruti ơi, chỗ này nó hỏi tuổi tớ…"

"Hửm… À rồi, chỗ này hử… hừm… Chúng ta cao ngang nhau nên cậu cứ viết đại 14 cho bằng tớ chắc cũng được mà?"

Nhỏ nhìn tôi một hồi rồi nói vậy. Nói mới nhớ, tôi còn chẳng biết tuổi của Ruti. Và hoá ra nhỏ mới chỉ 14… Vậy là ổn rồi, mình chắc chắn vẫn đang trong tuổi dậy thì. Chắc chắn luôn.

"Hửm? Sao vậy?"

"Không, không có gì đâu."

Tôi đã vô thức nhìn nhỏ hồi lâu nên liền quay đi chỗ khác.

Tôi nộp tờ đơn cho người phụ trách sau khi điền xong. Thế rồi, người đó trông có vẻ kinh ngạc khi cứ hết nhìn tôi xong lại nhìn tờ đơn.

"Có gì không ổn sao?"

"A, xin thứ lỗi. Đây là lần đầu tiên tôi được thấy một Long nhân nên..."

Long nhân có vẻ hiếm nên chẳng mấy khi người ta bắt gặp được họ. Cả Quỷ nhân cũng vậy, thế nên trông chúng tôi cứ như một tổ hợp chủng hiếm vậy.

"Nghĩ lại thì tớ cũng chưa từng gặp ai cả," Ruti nói.

Thật sự là tới tận bây giờ cậu mới nhận ra luôn…

Vì phải mất cả tiếng thì mới làm xong thẻ Hiệp hội nên hai đứa quyết định xem qua các yêu cầu.

"Không biết cái nào mới được nhỉ?"

Tôi lật đại vài trang yêu cầu trong quyển lục.

"Cậu làm được gì vậy, Natsuki?"

"Tớ nghĩ là mình có thể làm được hầu hết mọi việc… Nhưng để vận dụng kinh nghiệm bản thân ở thế giới này thì tớ không chắc lắm."

"Mà vì cậu cũng từng đi săn trong rừng rồi nên cứ chọn mấy việc kiểu kiểu vậy đi cho chắc ăn," nhỏ vừa nói rồi vừa mang quyển lục với các yêu cầu trừ sâu hại và săn bắn đến.

Khi mở ra, tôi liền thấy danh mục các loại ma thú và quái vật. Vậy là chúng thực sự tồn tại ở thế giới này. Về phần quái vật, đa số các loại như yêu tinh hay chằn tinh này nọ đều được ghi chép cả. Nhưng phần về ma thú thì trống trơn.

"Tớ hiểu về đám quái vật rồi, nhưng ma thú là sao nhỉ?"

"Ma thú ấy hở? Là đám động vật phát tướng do ma lực á, ma lực thì có trong không khí mà. Cậu thường sẽ săn đám này trong rừng đó Natsuki."

Vậy ra đó là một ma thú… to đến vậy thì cũng phải thôi. Thế mà tôi cứ nghĩ đấy là kích cỡ trung bình ở thế giới này chứ. Xem qua quyển lục một lượt thì dường như phần thưởng mấy vụ liên quan đến ma thú và quái vật quả thật là cao hơn.

"Không biết đám quái vật mạnh yếu ra sao mà tiền thưởng thấy cũng hậu lắm, chúng mình thử săn nhé?"

"Được rồi, tớ thì chưa đi săn quái vật bao giờ hết nên cũng muốn thử coi sao."

Vậy là đã chốt. Hai đứa quyết định nhận một yêu cầu khá an toàn là thảo phạt yêu tinh.

.

.

.

Chúng tôi chấp thuận yêu cầu ngay sau khi nhận được thẻ Hiệp hội. Theo lời nữ lễ tân thì tụi yêu tinh khá yếu nên mới an toàn, vì thế mà hai đứa đã hăng hái đến địa điểm chỉ định… Và khi đến nơi thì…

"Nà, Ruti?"

Ầm!

"Sao á, Natsuki?"

Bùm! Vút!

"Tớ khá là chắc đám này không phải là yêu tinh, cậu có nghĩ vậy không?"

Kẹt!

"Đúng rồi, chúng chắc chắn không phải yêu tinh đâu."

Xoẹt! Rắc!

Trong lúc cả hai nói chuyện thì thứ đang đánh nhau với chúng tôi… chắc chắn là quỷ khổng lồ. Đúng nó luôn. Và hơn nữa là số lượng của chúng thì…

Theo như yêu cầu thì hai đứa chỉ cần hạ 6 con yêu tinh, nhưng rốt cuộc lại là quỷ khổng lồ và có tới tận 20 con.

"A!!! Máu bắn lên quần áo tớ mất rồi!"

"Cái đồ Natsuki ngốc, nếu cậu tấn công từ x… Á! Tớ cũng bị dính máu luôn rồi!"

Thực sự thì chúng cũng chẳng mạnh lắm nên tôi không lo rằng mình sẽ bị thương. Nhưng vì tôi cứ xé xác chúng, còn Ruti thì cho nổ hết chân tay này nọ nên là hai đứa tắm đẫm trong máu lũ quỷ khổng lồ luôn. Thì cũng bởi bộ đồ mà mãi tôi mới có được bị hỏng mất nên giữa chừng có lỡ xả giận chút xíu.

"Eo ơi, dính quá…"

"Nhìn tớ thấy ghê chưa nè…"

"Còn về vật chứng cho vụ này thì… Sao giờ ta, cắt mấy cái tai thôi nhỉ?"

"Vậy chắc cũng được rồi…"

Một khi trở về, tôi phải xạc cho Hiệp hội một trận mới được.

.

.

.

Thu thập tai xong chúng tôi tức tốc về thẳng Hiệp hội.

"Vầy là sao hả?"

Hai đứa đạp tung cửa Hiệp hội mà gắt lên. Dĩ nhiên là bao nhiêu người ở đấy đều ngoảnh lại để rồi không khỏi giật mình khi nhìn thấy bộ dạng đẫm máu của cả hai.

"Ưm, sao thế ạ?"

"Sao gì mà sao! Rõ ràng nói chỉ có 6 con yêu tinh, vậy mà rốt cuộc lại lòi ra 20 con quỷ khổng lồ?"

"!? X-Xin đợi chút ạ!"

Hội trưởng! Hội trưởng! Nữ lễ tân cứ thế vừa hét vừa chạy vào trong.

"Này!? Thật là quỷ khổng lồ sao?"

Người vừa hỏi trong khi bước đến là một ông già dáng thâm thấp nhưng khá lực lưỡng. Nhìn là biết chắc thuộc kiểu tấn công vật lý rồi.

"Cả hai đều đẫm máu thế này liệu có bị thương ở đâu không?"

"À, không, tụi này ổn. Nhưng vấn đề là thông tin yêu cầu sai hết cả rồi kia kìa!"

"A, ta thật lòng xin lỗi vì việc này. Mà, rõ ràng là chẳng thể giải quyết chỉ bằng một lời xin lỗi đơn thuần rồi, nhưng… Chắc là do tin báo sai… đúng ra thì vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả thế nữa… vậy nên với tư cách là người đứng đầu, ta rất lấy làm tiếc vì những gì đã xảy ra."

Nói rồi ông ta nhẹ cúi đầu, miệng lẩm bẩm: Mình cần phải làm cho ra lẽ với tên báo tin mới được…

"Giờ chúng ta cần lập ngay một đội thảo phạt nhân lúc chưa xảy ra thương vong nào. Phiền hai cô có thể cho ta biết địa điểm và số lượng cụ thể của lũ quỷ khổng lồ không?"

"Địa điểm thì đúng như trong yêu cầu đó, còn số lượng là 20. Mà dù sao thì cũng bị tụi này diệt sạch cả rồi nên không cần phải lập đội chi đâu. Quan trọng hơn là tiền thưởng mấy vụ kiểu vầy sẽ được tăng lên chứ? Bởi vụ này mà quần áo hai đứa te tua hết cả rồi nè."

Nếu chỉ là mấy con nho nhỏ như yêu tinh thì tôi chỉ cần quật đuôi thôi cũng đủ rồi, nhưng với đám quỷ khổng lồ to tổ chảng thì buộc phải tấn công mạnh bạo hơn. Và kết quả là hai đứa ướt đẫm máu luôn.

Vậy giờ ông định giải quyết sao đây? Tôi trừng mắt nhìn lão Hội trưởng… Hở? Lão đứng đờ ra đó luôn rồi.

"... À, ừm, xin thứ lỗi. Cô có thể nhắc lại được không? Diệt sạch 20 con quỷ khổng lồ? Cô có chắc là chúng không phải chằn tinh chứ?"

Lão đang nghi ngờ bọn này đó hả? Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu rồi vô tình quật đuôi xuống sàn ầm một cái khiến cả căn nhà phải rung chuyển.

"Ôi ôi!? Bình tĩnh, xin thứ lỗi vì đã nói vậy, nhưng thường thì phải cần từ 3 đến 6 người để hạ một con quỷ khổng lồ. Đó đâu phải thứ có thể đánh bại chỉ với hai người được."

"Vậy ông giải thích sao về máu và đống tai này, hả?"

Tôi đẩy cái túi đựng đầy tai về phía ấy. Và lão Hội trưởng chỉ biết tròn mắt khi nhìn vào bên trong.

"1, 2, 3… Thật sự đủ 20 cặp. Và đúng là tai quỷ khổng lồ thật… Là hai cô làm thật hả?"

Nói rồi lão đứng nhìn hai đứa trong sững sờ.

"Thì tôi đã nói rồi còn gì…"

Giờ mình thấy mệt ghê á. Thật chỉ muốn lượn về tắm cho rồi thôi.

Truyện Chữ Hay