Hôm qua đúng là một ngày tệ hại.
Sau khi hoàn hồn, lão Hội trưởng đã hỏi chi tiết về trận chiến, đồng thời cũng chuẩn bị khoản thưởng cho hai đứa. Nhưng rồi khoản thưởng đã không được cung ứng đầy đủ nên hai đứa được bảo là mai hãy đến. Vậy là chúng tôi trở về quán trọ rồi vứt bỏ mấy bộ đồ bết máu mà ứa cả nước mắt. Phải loay hoay mãi Ruti mới rửa sạch được máu trên tóc tôi. Và cuối cùng thì lăn ra ngủ.
Vậy nên, chúng tôi phải tự đi đòi tiền. Cùng với Ruti, cả hai đứa đều mặt hằm hằm tìm đến Hiệp hội.
"Hội trưởng ưi~ Tụi em đến lấy tiền nà~"
Bước vào bên trong, tôi toả ra một luồng khí rõ ràng là hổng-có-dui khi gọi lão Hội trưởng.
"Ờ-Ờm… Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện hôm qua."
Như một phản xạ, tôi trừng mắt nhìn lão.
"Thế rốt cuộc là bao nhiêu?"
"Về chuyện này thì…"
Theo lời lão Hội trưởng thì đó là toàn bộ khoản thưởng cho việc tiêu diệt 20 con quỷ khổng lồ, phí bồi thường sai lệch thông tin và cả việc họ đã tránh phải lập một đội thảo phạt. Tổng lại thì tới tận 30 đồng vàng lớn. Ở thế giới trước đây của tôi thì sẽ là khoảng 3 triệu yên… Hừm, cuối cùng tôi cũng có thể mỉm cười được rồi. À thì, ban đầu nếu đi diệt yêu tinh chắc chỉ được 6 đồng vàng là cùng. Mặc dù những gì đã trải qua đúng là tệ thật nhưng nếu thế này thì… cũng được ha?
"L-Là do ông năn nỉ nên tôi mới bỏ qua đó nha! Đ-Đừng có mà hiểu lầm! Tất cả là do ông năn nỉ thôi đó!"
"... Bộ cậu không biết là kiểu giả trân này hết thịnh rồi hở?"
Bị nói như thế kèm theo một cái nhìn quan ngại đúng là nhục ơi là nhục. Mặt tôi giờ chắc đỏ như gấc luôn rồi. Nhưng làm sao mà người ở đây lại hiểu được cái câu kinh điển đó cơ chứ… Đúng là cái đồ đáng ghét…
Sau khi nhận được tiền, chúng tôi liền rời khỏi Hiệp hội và đến thẳng tiệm Putieveil. Hai đứa sẽ mua ít đồ thay cho mấy bộ bị hỏng hôm qua.
"Coi bộ chuyến này chúng ta cần phải mua vài bộ để đi săn rồi…"
"Đúng rồi đó, chắc là nên chọn mấy bộ ẩn được vết máu á."
Hai đứa cùng gật đầu tán thành rồi quay vào lựa đồ. Sau một hồi lựa tới lựa lui, cả hai đã cùng thử đồ cho nhau xem. Tôi chọn áo cánh tay ngắn màu đỏ son, cùng váy đuôi cá màu đỏ tía dài tới gối và xà cạp đen. Còn Ruti thì chọn áo cánh diềm xếp nếp tay ngắn màu vang đỏ, kèm theo đó là váy ngắn nịt bụng màu đỏ đô và quần tất đen.
"..."
"..."
Và rồi hai đứa chầm chậm đưa tay lên ôm mặt.
""Màu này thì…
hè mặc kiểu gì trờiiii…!""
.
.
.
"Trời ạ, tớ biết là mình không nên ngoác miệng ra sau khi chọn cái màu đó, nhưng phải làm sao đây? Chúng ta có phải đi mua đồ cho mùa thu đâu? Giờ hai đứa biết làm gì với đống này cơ chứ?"
"Thì cũng tại cứ mải nghĩ cách phối màu nên mới chọn màu vậy đó… Mà chẳng phải vẫn đẹp hơn đồ săn sao?"
"Ừ thì đúng vậy thật, nhưng…"
Quả thật là hai đứa đã quá ớn mấy cái chấm bi đẫm máu của ngày hôm qua rồi nên buộc lòng phải đi mua ít đồ để mặc đi săn. Cơ mà cả đống đồ trong tiệm nhìn đúng ngứa mắt luôn á. Với lại… mua thì cũng đã mua rồi, than thở mãi cũng vậy, đợi thu đến rồi mặc chắc cũng được. Ơ mà, tay ngắn thì… thôi quên luôn cho rồi.
Vậy là lại thêm một ngày mệt lử, nên hôm nay hai đứa quyết định nghỉ xả hơi ở một quán cà phê bên đường. Rốt cuộc thì hai đứa cũng nhận được tiền nên tôi đã trả lại quần áo với mấy thứ khác cho Ruti. Cơ mà, nhỏ rõ ràng là chẳng muốn nhận.
Bánh kếp chúng tôi gọi vừa ra đến. Đó là một chiếc bánh mềm mịn với xi-rô và lớp kem dày bên trên. Ngay khi chiếc bánh đang mong chờ ra đến, tôi liền lấy miếng to nhất có thể rồi cắn một cái. Khoảnh khắc ấy mới tuyệt làm sao… Cứ thế, tôi cắn một miếng bánh rồi nhấm một ngụm trà đăng đắng lành lạnh. Ăn kiểu này có mà cả ngày cũng không chán.
"Tớ nghe nói bánh kếp ở đây ngon lắm, và đúng là vậy thật."
"Ừm-hứ."
Ngay từ đầu thì Ruti đã nghe về chỗ này rồi và dẫn tôi theo thôi. Qua nay đúng làm lắm chuyện thật, nhưng thế này cũng đủ khiến tôi cảm thấy như được đền bù thoả đáng rồi.
"Thứ lỗi~! Thêm phần bánh kếp nữa đi ạ~!"
"Cậu… ăn trông ngon lành quá ha?"
"Hửm?"
Vừa đáp lời, tôi vừa cho một miếng bánh khác lên miệng. Ư-ưmmm, ngon quá đi mất.
"... Cậu sẽ phì ra đó."
Xoẹt!
Khoảnh khắc ấy, thời gian đã ngừng trôi. Chắc chắn luôn! Tay tôi bất động giữa chừng luôn rồi nè.
"Thấy chưa, chẳng phải là có quá trời xi-rô và kem luôn sao? Thế nên mới…"
"Thôi đừng nói nữa."
Cuối cùng thời gian nơi tôi cũng bắt đầu trôi trở lại.
Nếu bình tĩnh mà suy xét lại thì ăn quá nhiều cũng không hẳn là vấn đề.
Suy cho cùng thì tôi còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn mà. Tôi tin chắc chỗ nào đó trên người tôi vẫn còn phát triển được. Chắc vậy…
Dù đang ăn bánh kếp mà chẳng hiểu sao tay tôi cứ run run như bị thiếu đường ấy. Và rồi phần bánh vừa gọi cũng đã ra tới.
… Rốt cuộc thì tôi vẫn phải chịu thua trước bánh kếp.
.
.
.
Sau khi ăn no bánh kếp, cả hai cùng tìm đến khu chợ.
Hai đứa tính mua gì trong chợ ấy hả? … Là chanh đó. Bởi đi tắm mà dùng giấm thì mùi khó chịu khỏi nói luôn, nên là hai đứa mới đến đây tìm mua ít chanh. Chúng tôi còn mua thêm cả nước hoa và dầu để pha nữa. Mục đích là để có thể toả hương, nhưng rồi tôi lại khuyên nhỏ tốt hơn là đừng để bốc mùi. Cũng do bản chất công việc là vậy nên không tránh được, nhưng tôi thật chẳng thích mùi máu chút nào.
Ngoài ra, Ruti còn muốn mua thêm ít đồ vặt nên là hai đứa đã ghé qua một tiệm tạp hoá. Tôi cũng tiện mua luôn gương tay, ruy băng và mấy thứ linh tinh khác. Thế rồi tôi tìm thấy một cái ống kỳ dị.
"Gì đây nhỉ?"
"Hửm? À, ma cụ tạo hơi nóng ấy mà. Cậu có thể dùng nó để sấy tóc á. Nghĩ lại thì tớ đã luôn muốn mua một cái sau khi đến được Arts mà mãi vẫn chưa có."
Vậy đó là máy sấy hở. Mà đúng hơn thì nó là ma cụ mới phải.
Có vẻ như để sử dụng được nó thì người ta phải chạm vào chỗ giống như công tắc kia để truyền ma lực.
Sau khi bảo nhỏ cưa đôi tiền mua vì hai đứa sẽ dùng chung, tôi quay qua xem thử mấy cái ma cụ khác.
Vài cái thì dùng để châm lửa, vài cái thì lại như mấy cây đèn ấy. Hoá ra đây là mấy thứ họ dùng ở quán trọ.
Và đây là… Ô, là máy cạo râu phải không nhỉ? Lâu lắm rồi tôi chưa đụng đến luôn á. Mà giờ râu có mọc được nữa đâu mà cần… Hửm?
Tôi chợt có chút thắc mắc nên đã tìm đến Ruti và thì thầm vào tai nhỏ.
"Ruti này, tớ chợt nhớ ra là không biết cậu làm sao với lông chân và lông nách nhỉ?"
"Tớ ấy hả? Thực ra thì tớ không có. tớ nghĩ chắc là do đặc tính của Quỷ nhân á. Thế nên tớ cảm thấy biết ơn tổ tiên mình quá chừng luôn."
Đặc tính loài gì mà tiện dữ vậy trời. Coi bộ tôi hiểu được cảm giác của đám Nhân loại và Thú nhân lông đầy người ra sao rồi.
"Thật ra thì… hiện tại tớ không sao cả, nhưng lỡ như tớ có lông thì sao?"
"Để xem nào… Tớ nghe đồn là tộc người vảy không có mấy thứ đó đâu. Thế thì cậu cũng sẽ chẳng sao đâu nhỉ, Natsuki?"
Người vảy ở thế giới cũ của tôi chính là Người thằn lằn. Long nhân cũng từa tựa vậy nên chắc cũng chẳng sao đâu.
Và khi tôi cảm thấy thư thả đôi chút thì cũng là lúc chẳng thể giấu nổi một cái nhìn xa xăm, vì tôi chợt nhận ra những lo nghĩ trong lòng giờ đã hoàn toàn là của một đứa con gái mất rồi.