““Nóng quá đi mất...””
Tôi và Ruti nằm ườn ra giường sau khi ngâm mình đến đỏ cả người.
“Hai đứa ngâm mình lâu quá mà...”
“Ừ thì, mãi mới được tắm rửa cho ra hồn mà, biết làm sao được...”
Tôi thổi ra chút hơi lạnh để làm mát căn phòng.
““Mát ghê~!””
“Từ giờ chắc tớ sẽ cần Natsuki mỗi khi hè tới rồi~”
“Đang coi tớ như là một công cụ đó hả... Cơ mà, có cả mùa hè luôn sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Cả năm đâu thể chỉ có một mùa được.”
Xem ra vẫn có sự phân chia các mùa. Vậy hiện đang là mùa xuân và sắp tới sẽ trở nên nóng hơn đây.
“Vậy nên tụi mình sẽ đi mua vài bộ mát mẻ cho cậu sau khi hạ nhiệt thêm chút nữa nhé?”
“Đồng ý nè~”
***
“Rất hân hạnh! Chào mừng đến với Putieveil, cửa hàng quần áo số một Zanbul!”
Tôi đã suýt buột miệng nói là mình đến nhầm cửa hàng khi nhận được lời chào đón nhiệt thành ấy, nhưng lại đành thôi.
Vốn dĩ chỉ có hai cửa hàng quần áo trong thị trấn này (một cho nam và một cho nữ), tự nhận là số một thế này thì có hơi…
Mình lỡ nhìn lom lom bà chị đó luôn rồi.
"Xin hỏi quý khách cần gì ạ? Cửa hàng chúng tôi có bán nội y, đồ ngủ và dĩ nhiên là cả váy nữa ạ."
"À, ừm, cô nàng này cần một bộ trang phục đầy-đủ, nên hãy bắt đầu từ nội y nhé…"
Cả Ruti cũng hơi kỳ cục rồi nha.
"Vâng! Vậy, cho phép tôi được lấy số đo của quý khách."
Nói rồi bà chị đột ngột nắm lấy áo khoác của tôi và lột phăng.
Cả cửa hàng như đóng băng ngay lập tức. Ừ thì, dĩ nhiên là bởi tôi có mặc gì bên trong đâu mà…
Chị bán hàng lấm tấm mồ hôi trên trán đứng chết trân tại chỗ luôn rồi. Còn tôi, dĩ nhiên là đang mặt đỏ bừng bừng khi lấy lại áo khoác của mình chứ gì nữa. Cho dù tôi đã từng một thời khoả thân thì như thế này vẫn là quá đáng lắm đó.
"... Chúng ta có thể vào trong kia không?"
"... Vâng ạ."
Thế rồi, tôi theo chân chị bán hàng, người vừa lí nhí đáp lại lời mình và bước vào phía trong cửa hàng.
.
.
.
"Tôi rất lấy làm tiếc vì những gì đã xảy ra… Chúng tôi sẽ giảm giá, mong quý khách rộng lòng bỏ qua."
"Ừ ừm, chuyện thì cũng đã lỡ rồi… Nhưng chúng tôi vẫn sẽ được giảm giá đó nha."
Tôi khẽ cúi xuống giấu cái mặt vẫn còn đang nóng bừng mà đáp lại trong lúc lấy số đo.
"Vậy, trước tiên, xin hãy để tôi lấy cho quý khách vài bộ nội y phù hợp ạ."
"Ồ, được vậy thì lấy cho tôi mấy cái áo lót không có dây nhé."
"À! Vâng, tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị những bộ như vậy cho quý khách."
Nói rồi chị bán hàng tiến đến gian đồ lót và bắt đầu chọn lựa.
"Không dây ư?"
Ruti đã nói cho tôi nghe về loại áo lót không có đai vai này. Với những chủng tộc có cánh như chúng tôi thì đai vai khá vướng víu và chúng thường lộ ra ngoài do kiểu trang phục của họ, vậy nên người ta thường chuộng loại không dây hơn.
"Cảm ơn quý khách vì đã chờ. Thế này được chứ ạ?"
Thứ mà bà chị mang đến là loại hai mảnh trơn, màu xanh nhạt. Tôi thích sự đơn giản và tươi mới ở chúng. Cũng bởi vì thích nên tôi đã hỏi cách mặc và tự ngắm mình trong gương. Đẹp thật.
Ngẫm lại thì đây là lần đầu tiên tôi được nhìn ngắm bản thân trước gương. Giờ tôi mới biết mắt mình có màu vàng kim và con ngươi thì bổ dọc. Đúng là giống rồng thật.
Vậy ra khuôn mặt mình trông như thế này… Đáng yêu thật, và cũng ngầu chẳng kém nữa, đó là cách mà tôi nói về mình. Và trong khi tôi vẫn còn đang tấm tắc về bản thân thì chị bán hàng đã mang quần áo đến.
Một chiếc váy cổ yếm trắng trơn cùng một chiếc váy xoè màu xanh ngọc tới gối. Cả hai đều xẻ rãnh và có khuy cài, là thiết kế cho loài có đuôi. Ban đầu tuy có hơi nghi ngờ nhưng bà chị này đúng là cũng được việc thật…
Trong lúc chọn thêm vài bộ nữa, chị ta cũng nói cho tôi nghe về các loại trang phục và mấy thứ khác.
"Cậu xong chưa đó~?"
Trước khi tôi kịp nhận ra thì Ruti cũng đã tự mua một bộ. Thậm chí, nhỏ còn mặc nó luôn rồi.
Đó là một chiếc váy cổ yếm ngang đùi có hoạ tiết màu hồng đào. Cùng với đó là một chiếc quần đùi ôm sát. Chiếc váy để lộ ngực khá táo bạo, rõ ràng là nhỏ đang muốn khoe đây mà. Cái đồ đáng ghét…
"Natsuki nè, nếu cậu bay mà không mặc gì đó giống vầy sẽ bị người ta địa hàng đó."
Hiểu rồi, vậy ra đó là lý do nhỏ mặc quần đùi. Ngẫm lại thì trước đó nhỏ cũng đã mặc quần đùi rồi.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, tôi chọn cho mình một chiếc quần tất loại ¾.
Chúng tôi đã quá mải mê để rồi tiêu tốn cả đống thời gian cho việc lựa đồ. Đến khi chẳng còn bao nhiêu thời gian để đến cửa hàng giày thì cả hai mới vội vàng thanh toán. Ngoài việc được giảm giá kha khá ra chúng tôi còn được tặng lược, buộc tóc và vài thứ khác nữa. Cũng bởi hiện tôi chẳng có đồ đạc gì nên mấy thứ này thật lòng khiến tôi cảm thấy biết ơn vô cùng.
"Cảm ơn quý khách vì đã mua hàng. Mong rằng quý khách sẽ còn quay lại."
Nếu bỏ qua rắc rối ban đầu thì phải công nhận đó là một cửa hàng tuyệt vời, và tiếp theo là đến cửa hàng giày nào.
Ngay khi đến hàng giày, cả hai liền lùng sục khắp nơi.
"Thi thoảng tớ lại muốn mang mấy thứ này…"
Ruti lầm bầm khi xem mấy đôi giày cao gót.
"Thế sao cậu không mua đi?"
"Thì, cậu cũng biết là mang mấy thứ này vào rồi thì sao mà đi nhanh được…"
Vì đó là loại giày thời trang, chẳng thể dùng để bộ hành hay làm việc gì được. Hình như nhỏ đang đắn đo xem có nên mua hay không, bởi có mấy khi được mang chúng đâu mà. Nhưng sự thật là chẳng ai mua chúng chỉ để trang trí cả. Nội tìm một lý do phù hợp để mua chúng cũng khá là đau đầu đó.
"Cậu thì vậy chứ tớ còn chẳng có được mấy lựa chọn đây này."
Sao tôi lại nói thế ấy hả? Là vì vuốt của tôi chứ sao nữa. Nếu mang giày mà chẳng để lộ ngón chân thì tôi chẳng thể dùng được vuốt của mình những lúc cần.
Thế giới đúng là chẳng công bằng tẹo nào. Với nụ cười gượng gạo trên môi, cả hai cùng tiến về phía gian giày đế thấp. Ruti lựa lấy một đôi bốt cổ ren, còn tôi thì chọn bốt xăng đan cho mình, vậy là kết thúc một ngày mua sắm.