Tôi chưa bao giờ được luyện tập qua các nghi thức trang trọng bao giờ, nhưng tiền thân từng là một người Nhật Bản, có lẽ bản thân mình sẽ xoay sở được trong tình huống này. Dẫu thế, khác xa so với tưởng tượng, những dinh thự của các quý tộc tráng lệ hơn nhiều. Bên trong đâu đâu cũng thấy nào là vàng, nào là số lượng lớn các quản gia và hầu gái, khiến tôi không thể không cảm thấy áp lực.
Chúng tôi được dẫn đến một phòng khách sang trọng, và ngồi xuống một chiếc ghế sofa cũng xa hoa không kém. Đầy rẫy những thức ăn đắt tiền như bánh quy và cà phê cao cấp được bày ra trên bàn. Tôi ra hiệu cho Renacer rằng cứ thoải mái thưởng thức, và con bé bắt đầu lấy chiếc bánh quy đưa lên miệng.
“May là mọi chuyện đang đi đúng với kế hoạch.”
“Vâng, chắc là do độ tin cậy mà Belc-sama đã gây dựng nên bấy lâu nay.”
“Mong công việc dễ thở hơn chút.”
“Mấy miếng bánh quy ngon thật anh ạ.”
Trước khi đi vào, tôi có nhớ Renacer từng đề cập đến chuyện bị một tên quý tộc hành hạ, do đó lòng cứ đau đáu lo lắng rằng con bé có thấy khó chịu không, nhưng trông con bé vẫn bình thường nên tôi cũng bớt lo lắng đi phần nào.
Và rồi, tôi cứ ngỡ sẽ được gặp một tên đàn ông mặt nghiêm, dáng hung tợn, nhưng không, người tôi được gặp lại là một quý cô với mái tóc màu bạch kim, một gương mặt kiêu sa như tranh vẽ cùng một làn da đến tuyết cũng phải ghen tị. Cô đang diện lên một bộ váy rất hợp thời trang, được pha trộn hài hòa giữa hai màu đen trắng trái ngược nhau, tôn lên dáng vóc hoàn hảo của một người con gái.
“Cảm ơn quý phu nhân đã đích thân ra đây để tiếp đón chúng tôi, còn đây là trợ lý, Renacer.”
Tôi đứng dậy và chủ động muốn bắt tay nhưng nhanh chóng rút về vì nhận ra làm như vậy có thể rất khiếm nhã, khi tôi chỉ là một giả kim thuật sư vô danh.
Tuy nhiên…
“Cảm ơn vì phép lịch sự của cậu. Tôi là Ermic Lasagna. Xin mời hai vị ngồi xuống.”
Có vẻ cô ấy chẳng hề khó chịu, ngược lại còn cười với Renacer nữa. Trước đó hội hẳn đã cho biết Renacer là một nô lệ rồi, nên cô ấy thực sự là một người tốt bụng cũng nên.
“Tôi rất bất ngờ đấy. Trẻ như cậu mà đã trở thành một giả kim thuật sư bậc hai rồi.”
Giả kim thuật sư cũng được phân cấp giống như mạo hiểm giả. Khởi đầu với cấp năm, dần dần sẽ được xét thăng cấp thông qua kết quả kinh doanh, chất lượng thành phẩm cũng như điểm số tích lũy trong hội. Và tôi chẳng mấy chốc đã leo lên được hạng hai. Những giả kim thuật sư hạng nhất đều khá đứng tuổi, nhưng ngay cả ở hạng hai đa số toàn những người sắp già đến nơi. Có một tiêu chí khác để đánh giá nữa, dù không được phân định rạch ròi, nhưng khá quan trọng, đó chính là độ tin cậy.
“Tôi có chút tài năng về giả kim thôi. Còn giờ đến với lũ ma bọ, cô có thể cho chúng tôi biết cụ thể tình hình không?”
“Tất nhiên rồi. Hai tuần nay chúng xuất hiện rất nhiều ở trong sân.”
“Sân á? Không phải ở trong bếp hay thùng rác ư?”
“Lạ lắm đúng không? Bình thường sẽ có người phụ trách xử lý lũ bọ, nhưng lần này chỗ chúng xuất hiện có đôi chút bất ổn…”
“Ý cô là gì vậy?”
“Erica, đến đây.”
Một cô gái dễ thương xuất hiện.
“Đây là em gái của tôi.”
“Em gái?”
“Đúng thế. Cha mẹ chúng tôi đều bận rộn với công việc ngoại giao, thế nên tôi và các người hầu sẽ đảm nhiệm trọng trách chăm sóc em ấy. Vấn đề hiện tại là lũ ma bọ xuất hiện ở ngay trước cửa sổ phòng Erica.”
Giờ nhắc mới nhận ra, trái ngược với phong cách cao quý đang thể hiện, Ermic trông khá trẻ, hình như cô ấy chỉ hơn tôi có mấy tuổi thôi. Còn cô em Erica nhìn rất rụt rè.
“Hôm nay tôi sẽ đi kiểm tra qua một chút có được không?”
“Mời cậu. Erica, chào anh Belc và trợ lý Renacer đi em. Anh ấy là một giả kim thuật sư hạng hai đấy.”
“...Em chào anh chị ạ.”
Hai chị em nhà này khác nhau một trời một vực. Trong khi lên đường đi ra sân, Renacer im lặng đến lạ thường. Tôi đột nhiên nhận ra rằng đối phương là con gái, Renacer thì yêu tôi đến điên cuồng, thế nên có khi em ấy sẽ cảm thấy khó chịu.
“Ồ, em gái tôi có vẻ thích trợ lý của cậu đấy. Cho tôi xin lỗi, có lẽ vì đây là lần đầu con bé tận mắt thấy một elf cũng nên.”
“Chị không cần xin lỗi! Em mới là người phải xin lỗi vì đã giấu đi thân phận của mình…”
“...Cảm ơn em.”
Mặc dù chúng tôi chưa chính thức nhận ủy thác, nhưng nghe cuộc trò chuyện vừa rồi khiến tôi có động lực muốn dốc hết sức để hoàn thành công việc được giao.