Đông đi, xuân đến. Không có một mỹ từ nào có thể miêu tả được bốn mùa ở Thủ đô của Ostrava cả, nhưng nếu muốn nói ra thì tôi và Renacer đều thực sự thích chúng, đặc biệt là mùa xuân.
Tôi mấy ngày nay đều nghe ngóng tin tức từ hội thương gia cũng như hội mạo hiểm giả, nhưng đuôi hỏa phượng thì vẫn bặt vô âm tín. Ngày qua ngày tôi luôn cố níu giữ hy vọng rằng mình sẽ hoàn thành được lọ thuốc.
Trong khi tạo dựng niềm tin với hội, Renacer cũng dần dần trở nên khá thân thiết với Myu, nhưng vẫn nhẹ lên giọng nhắc nhở cô nàng rằng
“Chị liệu hồn, đừng có hòng mà gặp chủ nhân của em ngoài giờ làm đấy.”
Trong khi đang ngồi trong phòng chờ của Hội thương gia để nhận khoản thanh toán hàng tháng, tôi chú ý đến một ủy thác. Nó ban đầu chỉ xuất hiện ở bảng thông cáo ở hội mạo hiểm giả thôi, nhưng rồi nó cũng xuất hiện ở đây với vài sự tinh chỉnh.
“Sao vậy, Belc-sama?”
“Không, anh chỉ thấy ủy thác này là một kèo thơm thôi.”
Phần thưởng là một đồng vàng. Một quý tộc đang muốn dẹp loạn lũ côn trùng. Chúng được xem như là một “ma bọ”, tập hợp các loài bọ nhỏ có cánh, xuất hiện rất nhiều vào khoảng thời gian từ xuân sang hè. Tuy vô hại với con người, nhưng những tiếng vo ve inh tai đến từ chúng thì rất phiền. Tuy nhiên, chỉ những quý tộc mới hay bị chúng quấy rầy, bởi lẽ chỉ những món ăn ngon bọn ma bọ mới thèm tìm tời, những món ăn rẻ tiền như bánh mì khô cứng hoặc thịt thường phẩm thì lại chê. Có tin đồn cho rằng có người đã thuê hẳn một dàn hỏa pháp sư chỉ để đối phó với chúng thôi đấy.
“Em cũng có nghe qua về lũ bọ rồi.”
“Ừ, anh cũng thế. Chúng rất phiền.”
“Nhưng sao họ không thuê pháp sư để đối phó nhỉ?”
“Tuy được gọi là ma bọ, nhưng chúng lại không hề có chút ma lực nào, thay vào đó chúng sẽ phản ứng với ma lực.”
“Ra vậy… Anh có cách để trị lũ bọ đó ư?”
“Ừ, ở tiền kiếp, có một thứ được gọi là thuốc xịt côn trùng. Anh định sẽ tạo ra một thứ gì đó tương tự.”
“Thuốc xịt côn trùng?”
“Chính xác hơn, nó chứa những mùi mà lũ bọ ghét, gây kích ứng khứu giác của chúng. Sau một thời gian ngắn thì sẽ hết mùi, nhưng từng đó thời gian cũng đã đủ để đuổi lũ bọ đi.”
Vấn đề là tôi không thể nhớ lại công thức để tạo ra thứ thuốc đó. Có lẽ ở thế giới này chưa có ai nghĩ đến giải pháp ấy. Trở thành một giả kim thuật sư giống như việc bạn tốt nghiệp ở đại học Havard rồi trở thành một nhà vật lý học, cả hai đều yêu cầu một lượng kiến thức chuyên ngành cực kỳ uyên thâm. Có vẻ như chưa ai có đủ đam mê với ngành côn trùng học ở đây. Nhưng vẫn tồn tại vài công thức dùng để bảo vệ chủ thể khỏi ma lực. Nếu cải tiến nó có khi sẽ cho ra một kết quả như ý muốn. Mặt khác…
“Ủy thác đến từ gia tộc Lasagna, một gia tộc rất nổi tiếng trong thủ đô về ngành nhập khẩu chính ngạch. Nếu ta có thể giúp họ… biết đâu sau này họ sẽ giúp đỡ lại chúng ta thì sao. Giờ thì để xem họ có yêu cầu cụ thể gì đã.”
Nếu trông họ uy tín thì tôi có thể dò la tin tức về đuôi Hỏa Phượng, thêm việc phần thưởng khá hậu hĩnh nữa, một đồng vàng lận mà, nó có giá trị không kém một triệu tiền vàng đấy.
Tôi quay lại để kiểm tra Renacer, giờ đây nhỏ cứ như hồn lìa khỏi xác, hai chân run run liên hồi.
“Em bị gì thế?”
“Không, chỉ là cách anh nói từ ‘chúng ta’ khiến em phấn khích quá mà thôi… Em bây giờ đang tràn ngập trong sự hạnh phúc anh à.”
Em ấy đang nói thật, và tôi đi đến kết luận rằng
Ừ, Renacer chắc chắn là một dâm dâm cô nương.