Chúng tôi đã đến được trước cửa phòng, còn Erica đang liên tục run rẩy, có lẽ là vì cô bé sợ lũ bọ. Renacer chủ động ôm lấy và cho em ấy nhìn đi hướng khác, tránh để em ấy đối mặt với chúng.
“Erica, chú ý hành động đi em. Cho tôi xin lỗi.”
“Không có gì đâu. Cho phép anh vào phòng em nhé, Erica.”
Vừa mới bước vào, tôi choáng ngợp trước sự xa hoa căn phòng mang lại, khác xa với căn phòng tôi đang ở. Bên trong bao gồm một chiếc giường sang trọng, xung quanh đều có những bức tranh làm vật trang trí. Phải nói thật để một đứa trẻ ngủ một mình trong không gian quá đỗi rộng lớn này thật sự là không nên.
Theo chân Ermic, chúng tôi đi vào phòng và nhìn về phía cánh cửa sổ. Ở đó có sự xuất hiện của vài con côn trùng bay vo ve xung quanh, cứ như đang chực chờ để xông thẳng vào trong vậy. Hàng đống bụi cây mọc um tùm cho thấy rõ ràng phần sân sau không hề được quan tâm chăm sóc.
“Chúng tôi từng cho vài người thử kiểm soát bọn bọ ấy nhưng đã thất bại. Tuy đã thử nhiều phương pháp khác nhau, không cái nào hữu hiệu cả. Tôi chỉ muốn dẹp mớ hỗn độn này để em gái mình được thoải mái mà thôi.”
Và rồi cô ấy chuyển ánh mắt lo lắng của mình xuống cô em gái.
“Tôi hiểu rồi. Dù không chắc chắn, nhưng tôi sẽ cố để thử xem.”
“Thật ư? Tốt quá rồi. Mà, tôi cũng có nghe rằng chi phí thanh toán sẽ dựa vào độ hiệu quả… đúng không?”
Trước đó tôi có nhắc với hội rằng mình sẽ không yêu cầu bất kỳ chi phí tiền ủy thác nào cả. Mục đích làm vậy chính là để gây dựng mạng lưới quan hệ. Nếu chuyến đi này mà thất bại toàn tập thì coi như kế hoạch đổ bể.
“Đúng thế. Ngày mai tôi sẽ lại đến.”
“Vậy được. Cảm ơn cậu. Nào Erica, nói tạm biệt anh chị đi.”
“...Vâng ạ.”
Erica đang nắm tay Renacer, trông rất buồn. Trong khi định rời đi, bất ngờ thay, Ermic đưa cho Renacer một túi bánh quy thay món quà lưu niệm.
“A, em không thể nhận món quà này đâu ạ!”
“Nhìn em khá thích chúng, nên em cứ vui vẻ mà nhận lấy. Dù sao chúng cũng không đắt lắm đâu.”
“Nhưng… Em không…”
“Cảm ơn. Renacer thích đồ ngọt lắm. Chúng tôi rất vui khi được nhận món quà này ạ.”
“Được rồi. Hẹn gặp cậu vào ngày mai.”
Ermic lịch sự cúi đầu. Lúc mới nhận ủy thác, mục đích ban đầu của tôi chỉ là tiền và danh vọng, nhưng giờ đây tôi thực lòng muốn giúp gia đình ấy.
“Vẫn tồn tại những quý tộc tốt bụng đến vậy…”
Renacer vừa nói, vừa nhìn vào túi bánh quy trên tay.
Ngày hôm sau, tôi chuẩn bị và bắt đầu bố trí các đống thuốc côn trùng với hy vọng có thể tiêu diệt được chúng. Hiệu quả mang lại khiến tôi khá bất ngờ, lũ bọ chẳng mấy chốc đã bị quét sạch. Nhưng chưa dừng lại ở đó, khi đang chuẩn bị nghiệm thu để quyết toán, ba ngày sau chúng lại tiếp tục xuất hiện. Để ý đến nỗi sợ của Erica, tôi đến quan sát lũ bọ ở sân sau và phát hiện một thứ.
“...Hiểu rồi.”
Tôi để Renacer chăm sóc Erica và đi ra nói chuyện riêng với Ermic.
“Thế nguyên nhân là như vậy à. Thảo nào.”
“Xin đừng quá khắt khe với con bé, có thể khiến con bé nổi loạn đấy.”
“...Hóa ra nó không sợ lũ bọ mà là sợ bị phát hiện.”
Tôi đã phát hiện ra đống thức ăn thừa. Erica hình như đã chừa lại những thực phẩm mà cô bé ghét, rồi ném chúng ra sân sau, từ đó khiến lũ bọ bị thu hút và kéo đến. Những mẩu thức ăn còn mới là nguyên nhân khiến thuốc của tôi mất tác dụng. Tuy nhiên, tôi tin rằng lý do thật sự không phải chỉ đơn giản như thế. Renacer nháy mắt với tôi.
“Em có thể… nói chuyện với anh chị một chút được không ạ?”
“Ừm, gì thế em?”
“Em thấy Erica dường như rất cô đơn khi không có cha mẹ ở bên cạnh, khiến em ấy không thể nuốt nổi thức ăn, chứ không phải do em ấy không thích chúng.”
“Erica nói vậy với em ư?”
“Vâng. Em có khả năng đồng cảm sâu sắc với người khác. Erica rất nhạy cảm, nên xin anh chị đừng mắng em ấy.”
“...Chị hiểu rồi. Cảm ơn em.”
“Để mấy ngày tới tôi bố trí thuốc để diệt nốt đám lăng nhăng còn sót lại.”
Bày ngày sau, lũ bọ đã được dọn sạch hoàn toàn. Renacer nhìn khá ủ rũ khi ngồi trong phòng khách.
“Hy vọng em ấy không bị mắng. Là lỗi của em khi nói ra sự thật.”
“Không sao đâu. Anh đã giải quyết ổn thỏa rồi.”
“Mong là vậy.”
Một lát sau, Ermic cùng Erica bước vào. Nhìn chị em nhà ấy cười nói khiến tôi nhẹ lòng.
“Cảm ơn cậu rất nhiều. Erica, cảm ơn anh đi em.”
“Em xin lỗi vì đã gây chuyện. Em cảm ơn anh chị ạ.”
“Không sao đâu. Tôi cũng học được rất nhiều mà. Đây là lần đầu tôi đối phó với lũ ma bọ đấy.”
Trong một thời gian ngắn như thế mà tôi đã có thể sáng tạo ra một loại thuốc đặc hiệu với lũ bọ, hẳn là do ý chí luôn sục sôi muốn được giúp ở trong tôi kể từ khi đó. Nếu tinh chỉnh thêm một chút, tôi có thể thương mại hóa nó cũng nên.
“Cảm ơn em nhé, Renacer. Chị đã liên hệ với cha mẹ rồi, tuần sau họ sẽ quay về đây.”
“Tốt quá ha, Erica”
“Hehe, cảm ơn chị nhiều.”
Tôi nhận lấy một đồng vàng, đánh dấu ủy thác đã được hoàn thành, nhưng còn một nhiệm vụ bên lề khác nữa. Tôi có niềm tin vào Ermic, nên đã nhờ cô ấy giữ bí mật về chuyện bản thân đang tìm đuôi Hỏa Phượng. Mặc dù cô ấy có đôi chút bất ngờ, nhưng vẫn hứa rằng sẽ bàn với cha mẹ mình. Tất nhiên, cô ấy cũng biết lý do tại sao tôi phải giữ bí mật.
“Nói như này có hơi mất lòng, nhưng cậu không phải người đầu tiên đến đây vì ủy thác này, Nhưng không một ai trong số họ có kỹ năng tốt cũng như hành xử phải phép như cậu đây. Họ chỉ cầm phí tiền ủy thác rồi rời đi. Cho dù lỗi thuộc về phía chúng tôi, nhưng tôi rất quý trọng sự cống hiến và trung thực của cậu, nên chúng tôi muốn giữ liên lạc với cậu đây, đúng không, Erica?”
“Vâng ạ. Em rất thích chị Renacer.”
Trước đó tôi không có ấn tượng tốt mấy với đám quý tộc, nhưng sau chuyến công tác này, có lẽ ấn tượng của tôi đã khác đi đôi phần. Quan trọng nhất là đừng đi chuốc oán bừa bãi. Và cuối cùng, tin tốt cũng đã có. Sắp tới ở Ostrava sẽ tổ chức một hội thi tài năng chế tạo. Người thắng cuộc sẽ được diện kiến với hoàng tộc, từ đó danh tiếng sẽ được nâng lên một tầm cao mới. Có vẻ như cô ấy trong khi nghĩ về lời nhờ vả của tôi thì chợt nhớ ra chuyện này.
“Họ tốt thật đấy.”
“Ừ, ta đã có được vài thông tin đáng giá. Lên kế hoạch cho cuộc thi thôi nào.”
“Anh chắc chắn sẽ thắng! Em nhất định sẽ giúp hết sức!”
“Nhưng chức vô địch năm ngoái thuộc về một giả kim thuật tiếng tăm lẫy lừng đấy. Không dễ để giật giải đâu.”
“Không sao, Em tin vào tài năng xuất chúng của Belc-sama.”
Renacer luôn biết cách để khen ngợi chủ nhân của mình. Cho dù phải đối mặt với thời tiết lạnh giá, nóng nực, hay những ủy thác khó nhằn, miễn là có Renacer ở bên, chúng đều chẳng khác gì một chút sắc màu điểm xuyết vào cuộc sống rực rỡ sắc hồng của tôi cả.
Ngay lúc đó, em ấy ôm chặt lấy tay của tôi.
“Mấy ngày gần đây chúng ta bận đến nỗi không có thời gian dành cho nhau. Làm ơn, em hết chịu đựng nổi rồi, xin hãy cho em phục vụ anh vào đêm nay… Khi anh ở riêng với chị Ermic, cho dù trái tim như bị bóp nghẹt, nhưng em vẫn phải giữ lời…”
“Anh biết chứ.”
“Hehe, nghe anh nói vậy làm em rất hạnh phúc.”
Em ấy nở một nụ cười tỏa nắng khi được tôi xoa đầu.