Người đàn ông đang nằm ngủ mặc đồng phục Hoàng gia. Điều đó có nghĩa là chỉ có danh tính của anh ta là chắc chắn.
Anh ta có một cuốn sách đang mở phủ lên khuôn mặt nên tôi không thể nhìn thấy gương mặt của anh ta. Mái tóc của anh gần với màu xám hơn là màu bạc.
Thân hình to lớn không vừa vặn với chiếc ghế cho thấy anh ta đã rèn luyện cơ thể rất chăm chỉ.
‘Tại sao một người hiệp sĩ lại ở trong nhà kính của Hoàng cung…?’
Hơn nữa anh ta lại còn đang ngủ.
Có được sự tự do như vậy ở Đế quốc sao? Thật đáng ngờ.
Tôi định gọi người hầu thì người đàn ông tỉnh dậy và đứng lên, lắc đầu, có lẽ anh ta cảm nhận được sự hiện diện của tôi.
Cuốn sách che khuôn mặt anh ta rơi xuống sàn.
“Hử.”
Người đàn ông nhìn tôi với vẻ mặt mơ hồ. Tôi bắt gặp đôi mắt tím của anh ta.
Mái tóc màu xám thô cứng của anh ta dài gần đến vai. Có vẻ nó thường được buộc lại. Tôi nhìn thấy có một sợi dây buộc rơi dưới sàn.
“Hửm?”
Như tôi nghĩ, người đàn ông quỳ gối và nhặt sợi dây buộc tóc trên sàn lên.
Anh ta thô bạo buộc tóc và bước lại gần tôi. Đó là người đàn ông có vẻ ngoài trông uể oải và nhẹ nhàng.
Khi đối diện với anh ta, tôi nhận ra vóc dáng to lớn của người đàn ông này. Anh ta không to lớn như Kwanach nhưng chắc chắn vẫn rất to lớn.
Tôi lên tiếng, cố gắng không tỏ ra lo lắng.
“Anh là ai mà lại chiếm giữ khu vườn Hoàng gia như thể là tài sản riêng tư của mình như vậy?”
“Quý cô này là ai?”
Người đàn ông gãi đầu.
Gương mặt tôi đanh lại trước thái độ thô lỗ của anh ta. Tôi không cần phải hành động cưỡng ép trên cương vị là Hoàng hậu, nhưng tôi cũng không có lý do gì để bị phớt lờ.
“Ta nghĩ anh nên lịch sự hơn.”
“À, cô là ai?”
“Usphere Catatel Radon.”
“... Radon? Ồ.”
Người đàn ông sửng sốt nhưng vẫn mỉm cười yếu ớt như thể nhận ra điều gì đó.
“Người là Hoàng hậu mới của Đế chế Mặt trời.”
Thái độ của người đàn ông không thay đổi nhiều mặc dù anh ta biết tôi là Hoàng hậu.
‘Anh đang làm cái quái gì ở đây?’
Anh ta cúi đầu chào tôi nhưng cử chỉ lại quá mức cường điệu, khiến anh ta trông như một diễn viên quá lố.
Người đàn ông bước thêm một bước nữa lại gần tôi với nụ cười tò mò trên khuôn mặt. Tôi cau mày cau có với anh ta.
“Tiết lộ danh tính của anh đi.”
“Hahaha. Tôi là một cựu chiến binh, thưa Hoàng hậu.”
“Cựu chiến binh.”
“Tôi có nên nói là ‘người dự bị’ không? Tôi chỉ vừa quay lại Hoàng cung và nộp đơn từ chức. Tôi không biết vị Hoàng đế nóng nảy kia có chấp nhận đơn từ chức của mình không nữa.”
Anh ta sẽ được tự do cư xử theo ý mình với tôi, Hoàng hậu ngoại tộc. Tôi hiểu điều đó nhưng làm sao anh ta có thể nói về Hoàng đế một cách thiếu tôn trọng như vậy? Ngay khi tôi chuẩn bị nghiêm khắc chỉnh lại, người đàn ông này đã tiết lộ danh tính của mình.
Tôi sẽ hiểu trong một trăm bước. Ngay khi tôi chuẩn bị nghiêm khắc nói “Sao anh có thể nói Hoàng đế…” thì người đàn ông đã tiết lộ tên mình.
“Tên cậu bé này là Jaxor, thưa Hoàng hậu.”
Jaxor. Tôi biết cái tên này.
Đó là cái tên mà bất cứ ai dù chỉ quan tâm chút ít đến các vấn đề lục địa đều không thể không biết đến.
Kwanach là người lãnh đạo cuộc Cách mạng ở miền Nam, có cánh tay phải và trái đắc lực. Một người là Nam tước Oslin Beinard, một chiến lược gia. Người còn lại là Jaxor, một người lính nô lệ như Kwanach.
Chính là người đàn ông đang đối diện tôi.
Đặc biệt Jaxor được biết đến như một người anh em với Kwanach. Họ đều sống trong cảnh nô lệ ở cùng một nơi, chia sẻ những khó khăn giống nhau kể từ lúc bốn tuổi.
Chỉ riêng những việc của họ đã có hàng chục thi sĩ kể lại. Tất nhiên một vài trong số đó khác với thực tế, và có một chút cường điệu xen lẫn vào.
“... Ngài là Hiệp sĩ Jaxor?”
“Không có tước vị hiệp sĩ nên không cần gọi tôi như vậy, thưa Hoàng hậu. Người có thể gọi tôi là Jaxor.”
Vì Oslin từ chối phong tước hiệp sĩ cao quý nên Jaxor cũng không được phong tước hiệp sĩ.
Tuy nhiên anh ta là tổng chỉ huy của Quân đội Trung ương Đế quốc. Anh ta không chỉ là một ai đó.
“Tôi không thể tin được ngài là một cựu chiến binh. Ngài đã nói với Bệ hạ là sẽ rời khỏi quân đội à? Tại sao vậy?”
“Có vẻ như người biết tôi.”
“Tôi nghĩ hiếm có ai trong lục địa này lại không biết cái tên Jaxor.”
“Hừm.”
Jaxor bật cười, nhướng mày. Anh ta giống như một người không biết nghiêm túc.
“Tôi chỉ mệt mỏi với cuộc sống quân đội thôi. Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Tôi có thể đi chơi với các quý cô xinh đẹp. Không phải khuôn mặt tôi quá xinh đẹp để mục rữa trên chiến trường sao?”
Anh ta nói đùa nhưng thật sự là anh ta khá đẹp trai.
Tất nhiên anh ta không phải gu của tôi. Tôi thích một người đàn ông rắn rỏi và kín đáo hơn người đàn ông giản dị và dễ chịu như này.
‘Giống như Kwanach…’
Sau một hồi suy nghĩ, tôi cảm thấy có chút xấu hổ. Tôi cố gắng bỏ cái tên Kwanach ra khỏi tâm trí và hắng giọng.
“Tôi chắc Bệ hạ rất lo lắng về việc ngài giải ngũ đấy.”
“Haha. Không đâu, chúng tôi vừa trải qua rất nhiều chuyện… Không đúng, ngài ấy đã mắng tôi. Ngài ấy nói tôi nên ở lại Hoàng cung và nói chuyện nhiều hơn.”
“Tôi hy vọng ngài sẽ đổi ý. Tôi nghe nói ngài là một người rất đáng tin cậy.”
“Thật sao? Haha. Tôi cũng cho là vậy.”
Jaxor bước một bước gần hơn về phía tôi, nghiêng đầu. Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức không thoải mái.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt tím lấp lánh.
“Nhân tiện thì… Hoàng hậu có vẻ khá để ý đến Bệ hạ đấy.”
“Sao anh lại nói vậy?”
“Không, tôi không có ý tự phụ, nhưng có vẻ đây là một cuộc hôn nhân chính trị có thể khá nhục nhã đối với vương quốc Achaia. Ngoài ra Kwana… À không, Bệ hạ có chút thẳng thắn. Đặc biệt đối với phụ nữ, sự tàn bạo đó không thể diễn tả được.”
Những gì tôi nghe được về Kwanach từ Jaxor hoàn toàn khác với những gì tôi biết.
Tôi không thể tin được chàng là người thô bạo với phụ nữ. Tôi đoán đó là vì chàng to lớn và trông hung dữ. Kwanach luôn tử tế với tôi. Thỉnh thoảng chàng nói chuyện kém nhưng bản chất thật sự của chàng rất tốt.
“Tôi nghĩ làm Hoàng hậu là một nhiệm vụ khó khăn.”
“Không phải đâu. Bệ hạ rất ngọt ngào và tử tế.”
“Ngọt ngào à? Ngài ấy sao?”
“Đúng vậy.”
“Trong tất cả những người tôi biết, người có ít lòng tốt nhất chính là Hoàng đế. Có lẽ nào người bị đe dọa không?”
“Đe dọa sao?”
Jaxor thì thầm với giọng rất nhỏ.
“Trong trường hợp, chỉ trong trường hợp đó. Sau cùng thì ngài ấy không tốt lắm đối với phụ nữ. Cho dù ngài ấy là một người bạn tốt và một Hoàng đế tốt đến đâu, nếu Bệ hạ
thô bạo với người… Tôi sẽ không để ngài ấy yên.”
Jaxor cười, nheo nheo đôi mắt. Đó là một nụ cười với đôi mắt thân thiện nhưng tôi thấy rất khó chịu.
Cho dù anh ta có thân thiết với Hoàng đế đi nữa, tôi cũng không thể chịu được cách anh ta nói xấu Kwanach.
“Ngài có vẻ không biết Kwanach dịu dàng thế nào khi nói ngài thân thiết với Kwanach.”
Tất nhiên lúc đầu tôi cũng nghĩ Kwanach có thể đối xử thô lỗ với mình. Nhưng tất cả chỉ là quan niệm sai lầm và định kiến mà thôi.
Cũng tương tự khi tôi nói chuyện với Diaquit trước đây… Tôi đã tức giận khi anh ta nói xấu Kwanach.
Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Không phải là họ đang nói xấu tôi.
Tôi thấy nhói ở ngực, nơi cảm giác khó chịu đã được giải quyết. Tôi nhìn chằm chằm vào Jaxor, nhướng mày và nâng cằm lên.
“Jaxor, ngài thật thô lỗ.”
“À… Tôi thấy lời nói của mình đã xúc phạm đến người.”
“Đúng vậy. Rất nhiều.”
“Tôi xin lỗi. Hoàng đế và tôi rất thân thiết từ khi chúng tôi còn rất trẻ. Đặc biệt là từ khi Lãnh chúa Beinard và tôi thường trêu chọc ngài ấy về sự vô cảm như gỗ đá.”
Jaxor tiếp tục mỉm cười với tôi, thành thật xin lỗi.
“Việc hai người trêu đùa thế nào khi ở bên nhau không quan trọng. Nhưng thật là bất lịch sự khi nói về chồng tôi như vậy ở trước mặt tôi.”
Jaxor lúc này tỏ ra hơi bối rối.
“Bệ hạ là một người tốt. Tôi không thể tưởng tượng được ngài ấy thô lỗ thế nào. Thực tế là ngài ấy rất quan tâm đến tôi. Vậy nên tôi hy vọng ngài sẽ không nói những điều giống vậy một lần nữa.”
“... Vâng, một lần nữa tôi thật sự xin lỗi. Tôi không ngờ hai người lại thân thiết đến vậy.”
“Ngài có phiền khi lùi lại một chút không? Quá gần rồi.”
“À, haha. Tôi xin lỗi. Tôi có thói quen tiếp cận những người phụ nữ xinh đẹp khi thấy họ.”
Jaxor gãi má và nhanh chóng lùi lại phía sau. Anh ta cư xử lịch sự hơn và vẻ mặt nghiêm túc hơn trước.
Anh ta thấp giọng nói.
“Tôi rất vui vì người cảm thấy hài lòng với cuộc hôn nhân của mình ở đế quốc.”
“Tất nhiên rồi. Hoàng đế là người chồng hoàn hảo và tốt ở mọi phương diện. Tôi rất tôn trọng và quan tâm đến Bệ hạ.”
Kwanach có thể đã từng thô lỗ với phụ nữ trong quá khứ, nhưng thái độ trêu chọc chàng về chuyện đó ở trước mắt tôi của Jaxor khiến tôi khó chịu.
Đó là lúc tôi cố tình khen ngợi Kwanach một cách cường điệu hơn.
Đột nhiên có tiếng ho của ai đó vang lên phía sau tôi. Tôi hoảng hốt vì âm thanh quen thuộc đó.
Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy Kwanach đang đứng đó. Khuôn mặt chàng đỏ và nóng bừng.
“A… Kwanach?”
Kwanach ra hiệu cho những người phía sau rời đi và đến gần Jaxor.
“Ngài có nghe thấy không? Nghe thấy không hả? Ôi Chúa tôi.”
Jaxor nâng cằm lên và nói một cách đầy tự hào trước mặt Kwanach. Khuôn mặt chàng dường như còn nóng hơn.
“Ngài đang làm gì ở đây vậy, Bệ hạ? Tôi chắc đây là khoảng thời gian bận rộn của ngài.”
“Không phải, ừm.. À thì…”
Kwanach rõ ràng không thoải mái. Chàng chạm tay vào cổ mình và tiếp tục lắp bắp.
“Hai người tình cờ gặp nhau à…?”
“Vâng. Đúng vậy không nhỉ?”
Jaxor nhếch mép cười và hỏi lại như thể anh ta muốn tôi xác nhận.
Tôi quá xấu hổ nên không dám nhìn thẳng vào Kwanach, do đó tôi cúi đầu và giữ im lặng.
“Nói cho cậu biết, ta đến đây vì tò mò… và ta chắc chắn không cố ý nghe lén…”
Tôi biết Kwanach đã nghe thấy toàn bộ. Tôi nín thở khi cảm thấy khuôn mặt mình bắt đầu nóng lên.
“Ha!” Jaxor cười lớn và nói. “Sớm hay muộn gì ngài cũng sẽ gặp Hoàng hậu thôi. Ngài lo lắng điều gì mà đến đây thở hổn hển như vậy? Chuyện gì chứ?”
“Cậu hỏi vì không biết à?”
“Thật sự là tôi không biết nên mới hỏi.”
“Nghĩ lại hành vi của cậu trước đây đi, tên ăn chơi.”
“Tôi sẽ làm gì Hoàng hậu chứ? Tôi không thích gây rối với vợ của bạn mình đâu, cho dù tôi có thích phụ nữ nhiều thế nào đi chăng nữa.”
“Ta không tin anh khi nói đến vấn đề về phụ nữ. Hình như tôi nghe thấy anh đã nói những điều vô nghĩa với Hoàng hậu.”
“Đó là lý do tại sao Hoàng hậu lại gây khó khăn cho tôi như vậy. Khiến tôi không thể đùa giỡn được. Xong rồi, xong rồi. Người làm gián đoạn bây giờ sẽ rời khỏi đây. Sao hai người không nói chuyện nhỉ?”
Với một cử chỉ cường điệu, Jaxor cúi thấp đầu.
“Ồ, và khi ngài nói chuyện xong thì vui lòng chấp nhận đơn từ chức của tôi nhé.”
“Cậu… Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau.”
“Tôi không muốn.”
Cứ như thế, Jaxor bước qua chúng tôi và kéo dài khoảng cách.
Có một sự im lặng trong nhà kính. Kwanach ho vài lần rồi hé môi.
“Ưm… Usphere.”
** Còn tiếp **