Giọng nói đầy xúc động của Kwanach cứ vang lên trong đầu tôi. Điều gì khiến chàng lo sợ đến vậy?
Tôi chưa bao giờ xoa dịu một người đàn ông đang run rẩy vì lo lắng nên tôi do dự, không biết phải làm gì. Kwanach ôm chặt lấy tôi.
Lồng ngực của Kwanach nóng và căng cứng, nhưng tôi không thể đẩy chàng ra. Tôi có thể cảm thấy cơ thể chàng đang rung lên.
Tôi ôm chàng một lúc và thận trọng lên tiếng.
“Tôi không biết ngài đang lo lắng điều gì, nhưng tôi không sao cả.”
Cánh tay cơ bắp của Kwanach bao bọc tôi hoàn toàn.
“Tôi có thể hỏi trước đây đã xảy ra chuyện gì không?”
Kwanach thở dài thườn thượt. Chàng nắm chặt lấy vạt váy của tôi. Mảnh vải nhàu nát dưới bàn tay chàng.
Kwanach không nói gì cả. Trong sự im lặng kéo dài đó, chàng đột ngột thả tôi ra.
“... Ta xin lỗi vì đã để nàng thấy bộ dạng đáng xấu hổ của ta.”
Quai hàm Kwanach siết chặt. Đôi mắt chàng vốn đang run rẩy vì lo lắng bỗng trở nên yên lặng và lạnh lẽo.
Cứ như thể không có gì xảy ra.
“Hãy ngừng nói về chuyện này. Làm ơn hãy quên nó đi.”
Kwanach giúp tôi đứng lên. Sau đó chàng đứng thẳng và lùi lại về sau.
“Ta vẫn còn vài việc chưa làm xong, vậy nên ta sẽ rời đi.”
“Sao? Kwanach…”
Kwanach quay đầu và bước đi. Chàng rõ ràng là đang lảng tránh chủ đề này.
Có vẻ như tôi đã xâm phạm điều bí mật nào đó của Kwanach. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy chàng cư xử lạnh lùng như vậy.
Tôi đứng một mình một lúc, cảm thấy trống rỗng.
***
Kwanach không đến thăm tôi…
Đêm qua tôi đã ngủ một mình.
Tôi đã đợi chàng, cố gắng tỉnh táo trong vài giờ, chỉ để nhận được tin nhắn vào lúc nửa đêm rằng chàng sẽ không đến phòng ngủ của Hoàng hậu.
‘Ngài ấy đang tránh mặt mình à?’
Dù chỉ nắm tay và ngủ chung giường, tôi dường như đã quen với việc ngủ cùng chàng. Chiếc giường có cảm giác rộng rãi lạ thường khi không có chàng.
Tôi gần như không ngủ được, trằn trọc hồi lâu cho đến tận bình minh, cuối cùng tôi cũng ngủ được. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, không khí lạnh hơn bình thường.
Tôi cảm thấy hơi chán nản, cho đến khi dùng xong bữa sáng thì Marianne đã mang đến một tin tốt.
“Thưa Hoàng hậu, hôm qua tôi đã liên lạc với Nam tước Edwin.”
“Ồ. Cô có tìm được gì không?”
Marianne đã mạo hiểm để trở thành một điệp viên hai mang để vạch trần hành vi phản bội của Nam tước Edwin.
“Tất cả những gì họ nói là phải theo dõi người. Tôi nghĩ còn quá sớm để biết được ai đang đứng đằng sau ông ta. Ông ta nói tôi phải báo cáo cho ông ta mọi lá thư từ người.”
“Sẽ mất thêm một thời gian nữa để có được lòng tin của bọn họ. Hãy để mắt đến Nam tước Edwin trong khi hợp tác với ông ta bằng những lời nói dối thích hợp.”
“Vâng, thưa Hoàng hậu.”
Tôi nghĩ đến Kwanach và cố gắng tập trung vào một số vấn đề đang chồng chất trước mắt.
‘Mình nghĩ đã đến lúc liên lạc với Diaquit.’
Ngay khi Marianne đáng đóng vai gián điệp hai mang, tôi cần ném cho Diaquit một gợi ý sai phù hợp.
Khi tôi nhìn nó, nó chỉ là một sợi dây chuyền bình thường. Nhưng nó cho phép tôi trò chuyện với người khác cũng có vật tạo tác như vậy.
Tôi tiêm một ít ma thuật vào mặt dây chuyền, và ma thuật trong vật tạo tác ngay lập tức được kích hoạt.
Brừ. Brừ. Nó tiếp tục rung lên.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi, và sau một lúc tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ vật tạo tác.
Diaquit Catatel. Giọng nói của người anh trai đã cố làm hại tôi.
“Khi không nhận được tin tức từ em, anh cứ nghĩ là em đã chết.”
Giọng nói qua vật tạo tác lớn hơn nhiều so với tôi nghĩ. Nó giống như một tiếng vang.
“Em bận chút việc.”
Chỉ nghe giọng của Diaquit cũng đủ để khiến tôi buồn nôn. Kiếp trước dựa dẫm và đi theo anh dường như đã quá xa vời.
“Có vẻ em và Hoàng đế đầu tiên khá gần gũi.”
“Sao cơ?”
“Anh có một nguồn tin ở đế quốc.”
Cái tên “Nam tước Edwin” xuất hiện trong đầu tôi.
Diaquit là người đã ra lệnh cho Edwin theo dõi tôi? Tất nhiên tôi vẫn chưa chắc chắn.
“Anh đã nghe thấy điều gì?”
“Anh nghe nói tên nô lệ trở thành Hoàng đế lịch thiệp hơn vẻ ngoài của hắn. Anh không biết khi nào chỉ có hai người, nhưng anh biết là em được chăm sóc chu đáo. Anh đã lo em sẽ bị bạo hành.”
Tôi cảm thấy kinh tởm khi nghe thấy anh ta nói điều gì đó thiếu tôn trọng Kwanach.
Sao anh ta dám chê bai Kwanach? Tôi muốn phản bác lại rằng chồng tôi là một người đàn ông tử tế không hề giống như anh trai mình, nhưng tôi buộc mình phải kìm lại.
Dù sao đây cũng chỉ là sự hợp tác giả tạo. Tôi không cần phải cho anh ta thấy rằng mình rất gần gũi với Kwanach.
“Ngài ấy không thô lỗ như tôi nghĩ. Nhân tiện thì nguồn thông tin của anh trai là ai?”
“Tại sao em lại muốn biết?”
“Em không nên biết ai đang đứng về phía mình sao?”
“Em không cần phải biết. Em chỉ cần làm theo những gì được bảo thôi.”
Tôi cắn môi dưới.
“Anh à.”
“Một cô gái làm được gì khi can thiệp vào chính trị? Chỉ cần lo làm sao để tên nô lệ đó không phát hiện em bị vô sinh là được.”
Anh ta nói một cách mỉa mai.
Diaquit đã sai khi cố tình phớt lờ tôi. Anh ta hẳn nghĩ rằng tôi đã rời khỏi quê hương và đánh mất sức mạnh của mình, nên có thể đối xử khắc nghiệt với tôi.
Hơn nữa ngay cả Hoàng cung cũng có những người cùng phe với Diaquit. Tôi không biết thế lực mà Diaquit nắm giữ nhưng có vẻ họ khá là có thế lực.
Nếu tôi từ chối hợp tác hoặc phản bội họ, họ có thể tìm cách loại bỏ tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ một lần nữa bị tiêu diệt, giống như kiếp trước của mình.
Kiếp trước cái chết của tôi được dùng làm cái cớ cho chiến tranh, là ngòi nổ để khơi mào cuộc chiến. Ở kiếp này không có luật nào ngăn cấm chuyện đó.
Tôi không muốn vậy nhưng lúc này tôi phải xoa dịu tâm trạng của Diaquit.
“Được rồi, vậy thì… Anh muốn em làm gì?”
“Anh nghe nói kế hoạch cải cách thuế đang gây ra nhiều tranh cãi trong đế quốc. Em có biết bất cứ chuyện gì không?”
“Em biết.”
Hội nghị Hoàng gia sẽ sớm được tổ chức, đây là chủ đề đang được bàn tán nhất trong Hoàng cung.
Ngày mai tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc trà tại Cung điện của mình cùng với các phu nhân và tiểu thư quý tộc tham gia Hội nghị. Có lẽ chủ đề cải cách thuế sẽ nhanh chóng được đưa ra.
Có vẻ việc được Hội đồng thông qua là quá cấp tiến. Bất ngờ là những quý tộc bảo thủ có vẻ dễ dàng bị thuyết phục.
“Vậy sao?”
“Hãy tìm hiểu xem chính xác điều gì đã khiến những người bảo thủ khó chịu đến vậy. Em không biết liệu mình có thể tìm hiểu được từ chủ đề này hay không.”
“Em có định làm hay không?”
“Em sẽ cố gắng.”
“... Được rồi.”
“Chúng ta cần phải chấn chỉnh mọi thứ từ bên trong ngay bây giờ nếu muốn đánh bại đế quốc dễ dàng hơn. Dễ nhất là tạo ra rạn nứt trong tầng lớp quý tộc bảo thủ.”
“Những tên bảo thủ là những kẻ đã đồng ý với các nguyên tắc cách mạng cơ bản của Kwanach. Họ có thể xung đột với Kwanach về một vài vấn đề, nhưng không dễ để khiến họ hoàn toàn quay lưng với đế quốc Radon đâu.”
“Em biết điều đó không dễ dàng nên anh cần phải giúp em. Anh biết gì không? Đừng khoác lác về ngài ấy nữa.”
Tôi dùng ngón tay ấn vào trán mình. Liệu Vương quốc Achaia có đang được cai trị tốt bởi người đàn ông giống như con ngựa non ích kỷ này không?
Nếu lục địa rơi vào tay Diaquit như anh ta mong muốn, loài người có thể bước lên trên con đường suy tàn.
Tôi thở dài và tự trấn an mình.
“Đó là tất cả những gì anh muốn nói à?”
“Em phải tìm ra điểm yếu của Kwanach nữa.”
Tôi chính là điểm yếu của chàng ấy.
Cuộc trò chuyện ngày hôm qua hiện lên trong tâm trí tôi. Khuôn mặt của Kwanach đầy sợ hãi, như thể chàng sắp vỡ ra.
“... Ngài ấy giống như một người không có điểm yếu. Ngài ấy hoàn hảo ở mọi mặt.”
“Em đang đứng về phía chồng mình đấy à? Hãy bảo hắn gửi thêm viện trợ cho Achaia.”
“Em được biết là ngài ấy đã gửi đến đúng như trong thỏa thuận.”
“Đó là lý do tại sao em cần phải quyến rũ hắn ta nhiều hơn. Em không thể làm được việc đó à?”
“Anh đã nói em nên tránh tiếp xúc ban đêm với ngài ấy để không bị phát hiện là vô sinh mà.”
“Dù sao thì anh cũng đã tránh không nói một lời. Được rồi. Anh cảm thấy đau đầu khi nói chuyện với em.”
“Được, em cũng vậy.”
Tôi nhanh chóng cắt đứt phép thuật đang truyền vào mặt dây chuyền.
Nếu tôi hợp tác với Diaquit ở một mức độ nào đó, tôi có thể tìm ra thế lực đã bắt tay với anh ta. Nhưng cho đến lúc đó, tôi vẫn bực bội vì phải chịu đựng sự hoang tưởng này.
***
Sau khi liên lạc với Diaquit, tôi đi đến nhà kính để nạp năng lượng.
Tôi nói với những người hầu rằng mình muốn đi dạo từ từ và một mình nên tất cả họ đều di chuyển ra xa.
Marianne đang nhìn tôi với vẻ hết sức quan tâm. Cô ấy nhận ra tôi khác hơn bình thường.
Tôi cảm thấy chán nản về nhiều thứ. Diaquit vẫn là Diaquit, và thuốc chữa bệnh xơ cứng vẫn lởn vởn trong đầu tôi.
‘Hóa đơn tiền thuốc của Edith đã được giải quyết vì Kwanach nói ngài ấy sẽ giúp cô bé.’
Điều đó nói lên rằng việc mình tiếp tục mọi việc trước sự phản đối của Kwanach là rất nguy hiểm ở nhiều cấp độ.
Mối quan hệ của tôi và Kwanach đã trở nên tồi tệ. Ngoài ra địa vị của tôi là Hoàng hậu nhưng tôi vẫn chưa có mối liên kết với đế quốc này.
Nếu tôi làm điều gì đó bí mật sau lưng Kwanach, và thực sự dính vào một cuộc xung đột vì lợi ích chính trị như chàng lo sợ thì…
Lúc đầu tôi chỉ cố gắng làm gì đó tốt cho người dân của mình, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy choáng ngợp.
‘Kwanach có để mình yên vị ở ngôi vị Hoàng hậu không? Điều gì khiến ngài ấy lo lắng đến thế?’
Khi Kwanach im lặng và tránh mặt tôi, tôi không thể làm gì được.
Khi chậm rãi bước về nhà kính, cố gắng tiếp nhận năng lượng của cây cối, tôi cảm thấy tim mình bình tĩnh hơn trước. Tôi hít vào một hơi thật sâu và để không khí mát mẻ, sảng khoái lắng sâu vào phổi.
Khi bước đến gần cái cây mà tôi đã nói chuyện vài ngày trước để lại trò chuyện với nó.
Tôi nhìn thấy một thân hình to lớn đang nằm trên ghế.
‘Anh ta đang ngủ à?’
Một người đàn ông lạ mặt đang nằm trên ghế như thể đây là phòng ngủ của anh ta.
** Còn tiếp **