“Vâng…”
Tôi liếc nhìn Kwanach. Sắc đỏ trên khuôn mặt chàng ngày càng tệ hơn. Tôi sợ chàng sẽ ngất xỉu.
Đôi môi chàng do dự một lúc lâu, sau cùng cũng lên tiếng.
“Tối qua nàng ngủ có ngon không?”
Chàng đã cố hết sức để kiếm được một chủ đề phù hợp. Nhưng tôi chỉ đứng yên tại chỗ. Tôi không ngủ ngon một chút nào.
Tôi có nên nói dối để giải tỏa tâm trạng không?
Hay tôi nên thành thật nói rằng mình đã không ngủ được cho đến tận bình minh, và tôi chỉ trằn trọc trên chiếc giường lớn trống rỗng bởi vì chàng không đến?
Dường như Kwanach đã nghe thấy tất cả những điều tôi nói với Jaxor. Nỗi xấu hổ bị đánh một lần không bằng bị đánh hai lần. Tôi cảm thấy lòng can đảm dâng trào mà bình thường không hề có.
“Không đâu, tôi không ngủ ngon chút nào.”
Đôi vai lớn của Kwanach bối rối trước câu trả lời của tôi. Chàng nói với giọng điệu hung hăng hơn.
“Sao vậy? Nàng thấy không khỏe à?”
“... Ngài đã không đến…”
“Sao?”
Kwanach nhìn tôi với vẻ mặt căng thẳng và cứng đờ.
“Tại sao ngài không đến? Tôi đã đợi ngài. Tôi đã đợi đến quá nửa đêm. Chiếc giường quá lớn và lạnh lẽo. Ngài giận tôi lắm à?”
Tôi cố gắng bộc lộ cảm xúc thật sự của mình và điều đó cũng thật dễ dàng. Lời nói tuôn ra không ngừng.
Tôi hơi hụt hơi khi nói với tốc độ khác thường. Nỗi xấu hổ vì than phiền như một đứa trẻ đến ngay sau đó.
Tôi cắn môi và ủ rũ để hơi nóng lan khắp gương mặt. Tôi biết mình đã nói những điều vô dụng. Tôi chỉ định yêu cầu chàng quên chuyện đó đi.
Kwanach cứng rắn kéo tôi vào vòng tay của chàng với hơi thở nặng nề.
“Ôi Usphere.”
Chàng ôm chặt lấy tôi. Tôi dụi mặt mình vào lồng ngực chàng.
Kwanach cúi đầu đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu tôi. Cuối cùng tôi nghe thấy một giọng nói đang cố kìm nén.
“Tại sao nàng lại nói vậy khi thật ra không phải vậy?”
Tôi đã liên lạc với Diaquit vào sáng nay, Jaxor mà tôi đã gặp lúc trước và thậm chí bây giờ cả Kwanach. Tại sao tất cả mọi người đều lo lắng rằng họ không thể hạ gục được Kwanach?
Tôi không thích điều đó. Tôi có thể bị đe dọa vì đứng trước mặt Jaxor, nhưng cảm xúc của tôi dành cho Kwanach là chân thành.
“... Tôi chắc là ngài đã nghe thấy… những gì tôi nói lúc đó.”
Đó là lời duy nhất mà tôi có thể nói ra theo cách riêng của mình, mặc dù giọng nói của tôi bị bóp nghẹt vì mắc kẹt trong ngực Kwanach.
Lồng ngực Kwanach run rẩy nhưng tôi không nghe thấy chàng trả lời. Tôi ngước mặt lên và nhìn vào khuôn mặt chàng.
Một lần nữa tôi có thể cảm thấy sự khác biệt về kích thước của tôi và Kwanach. Khi cánh tay chàng tăng thêm sức mạnh, tôi cảm giác như không thể thở được dưới sức mạnh cơ bắp đó.
Tôi cúi đầu xuống một chút và hỏi lại.
“Ngài có nghe thấy không?”
Chỉ khi đó Kwanach mới trả lời, nheo nheo đôi mắt.
“Có… Ta có nghe.”
“Tôi có nói ngài đối xử tệ với mình không?”
“Không, không có.”
“Vậy thì?”
“Ta xin lỗi…”
Khuôn mặt Kwanach đỏ bừng. Đôi đồng tử đen láy dao động khi đối diện với tôi.
Tim chàng đập rất nhanh. Âm thanh nhịp tim mãnh liệt của chàng làm rung chuyển tai tôi.
Người đàn ông này hẳn có trái tim lớn gấp đôi người thường. Ngực chàng to và nóng.
“Nàng… Ta luôn không biết phải làm gì với nàng…”
Kwanach lầm bẩm lớn tiếng và dựa vào tôi.
Tôi bị ấn tượng bởi hình ảnh cơ thể to lớn đang nghiêng về phía mình. Chẳng bao lâu đôi môi săn chắc, nóng bỏng của Kwanach đã nhấn chìm tôi.
“A…”
Cánh tay rắn chắc của chàng đỡ lấy lưng tôi. Chiếc lưỡi nóng hổi xâm nhập vào bên trong miệng tôi.
Một luồng hơi nóng nhẹ nhàng bốc lên từ sâu trong bụng tôi cùng một lúc. Nó choáng ngợp như mọi khi, nhưng hôm nay là lần duy nhất nó là một hơi nóng thoải mái.
Tôi cố gắng đuổi theo nụ hôn bằng cách đặt nhẹ tay lên ngực Kwanach.
Kwanach mút lấy nước bọt của tôi như một người khát. Miệng tôi ngứa ran vì bị tàn phá quá nhiều.
Nụ hôn ngắn ngủi kết thúc, Kwanach từ từ đỡ tôi đứng thẳng lại. Hơi thở tôi nặng nề, tôi nói với đôi môi sưng đỏ và ẩm ướt.
“... Nóng…”
“Ừ…”
Kwanach ho khan và nhỏ giọng.
“Ta nghĩ nàng tức giận khi ta nói không muốn nàng nghiên cứu thuốc.”
“Tôi không tức giận, tôi chỉ hơi buồn thôi.”
“Ta biết nàng là người nhân hậu.”
Khuôn mặt chàng nhuốm vẻ tội lỗi. Nhưng chàng vẫn chưa cho phép điều chế thuốc.
Lúc này tôi bất chợt nảy ra một ý tưởng.
“Ừm, Kwanach… Nếu ngài lo lắng tôi sẽ bị vướng vào xung đột lợi ích, tại sao chúng ta không tiến hành bí mật?”
“Bí mật sao?”
“Chúng ta không lưu hành thuốc điều trị xơ cứng dưới danh nghĩa Hoàng gia, chúng ta sẽ ẩn danh. Việc này sẽ không giúp gia tăng sự ủng hộ cho Hoàng gia, nhưng sẽ giúp ích được cho người dân.”
Tôi nói không ngừng, lùi lại nhìn vào khuôn mặt Kwanach.
“Tất nhiên nếu ngài đồng ý, Simon và tôi sẽ thành công trong việc nghiên cứu loại thuốc này.”
Kwanach chăm chú nhìn tôi. Đôi tay chàng vẫn giữ lấy lưng tôi.
“Nàng nghĩ mình có thể làm được không?”
“Tôi không chắc nhưng tôi muốn thử.”
“Ta không biết nữa.”
Kwanach dường như đang run rẩy. Chàng do dự hơn trước. Tôi đưa tay ra vừa phấn khích vừa sốt ruột, nắm lấy vai chàng.
“Chúng ta có thể không?”
Kwanach mím môi và nói.
“Thôi được rồi.”
“Ngài cho phép tôi đúng không?”
Trong khi giọng tôi ngày càng to hơn, Kwanach nói với giọng cay đắng hơn.
“Cho phép? Ta xin lỗi… Ta không thể tin được nàng lại xin phép ta.”
“Bởi vì ngài là Hoàng đế nên tất nhiên phải vậy rồi.”
Kwanach thở dài một hơi rồi ôm lấy tôi. Đầu tôi chìm trong khuôn ngực chàng. Vòng tay to lớn của chàng vòng qua tôi, vuốt ve lưng tôi.
Kwanach lầm bẩm với giọng u ám.
“Ta xin lỗi.”
“Tôi không biết sao ngài lại xin lỗi, nhưng mọi việc đã được giải quyết rồi đúng không? Đêm nay ngài sẽ đến chứ…?”
“Nàng nhớ ta à?”
Tôi xấu hổ nhưng không muốn rời đi lúc này. Tôi gật đầu trong vòng tay của Kwanach.
“Tôi vẫn chưa quen với nhiều người ở đây. Đó là lý do tại sao ngài phải ở đó với tôi…”
Tôi thắc mắc liệu mình có nói thẳng thắn quá không. Tôi tự thấy xấu hổ nhưng tôi không ngại bộc lộ cảm xúc thật của mình trước mặt Kwanach.
Không giống với ấn tượng mạnh mẽ của chàng, Kwanach là người đàn ông mang lại cho tôi cảm giác ổn định khi chúng tôi ở cạnh nhau. Vòng tay rộng rãi của chàng che giấu tôi hoàn toàn, và sự bao dung của ngài đã ôm lấy tôi.
Chàng hôn lên tóc tôi hai lần và nói nhỏ.
“Được. Ta sẽ luôn ở đó vì nàng.”
Với một giọng quả quyết.
***
Kwanach mở tấm bản đồ thiết kế Hoàng cung trong văn phòng của mình. Chàng đã đưa Usphere trở lại sau cuộc gặp gỡ ở nhà kính.
Chàng chìm sâu trong suy nghĩ.
Họ cần một nơi yên tĩnh để Usphere và Simon bí mật nghiên cứu thuốc trị bệnh xơ cứng. Nếu hai người họ thường xuyên gặp nhau ở nơi công cộng, thì chắc chắn sẽ có tin đồn lan ra bên ngoài.
Đó là khi chàng nảy ra ý tưởng về lối đi bí mật mà chàng đã cho xây dựng khi thiết kế Hoàng cung.
Tất nhiên chàng sẽ không để Usphere một mình với người đàn ông khác, vậy nên chàng sẽ đảm bảo mình cũng tham gia vào việc này.
Kwanach cuộn bản đồ quanh người và đặt tay lên trán. Chàng có rất nhiều việc phải xử lý nhưng đầu óc lại choáng váng vì những suy nghĩ phức tạp lúc trước.
Bởi vì những lời Usphere nói mà chàng đã nghe được. Chúng đang làm xáo trộn tâm trí chàng.Đây là những lời phát ra từ đôi môi xinh đẹp của nàng. Càng nhớ đến, trái tim chàng càng căng ra.
Chàng luôn cho rằng Usphere ghét cuộc hôn nhân này. Đây là một đất nước xa lạ mà nàng bị bán đến dưới danh nghĩa là một cuộc liên hôn. Hơn nữa chồng nàng lại có xuất thân thấp kém.
Chàng cho rằng chính lòng tham và sự ngu dốt của mình đã khao khát trái tim nàng. Nhưng Kwanach luôn hoàn thành được những điều mà thế giới cho là tự phụ.
Kwanach nhớ rất rõ. Đó là lần đầu tiên gặp nàng, lần đầu tiên chàng khao khát trái tim nàng mà lẽ ra một nô lệ hèn hạ không nên có.
Kể từ ngày đó chàng đã hỏi thăm xung quanh, cho gọi mọi người xung quanh chàng.Chàng không thể là một Hoàng tử.
Kwanach thậm chí không biết cả tên của cha mình. Tất cả những gì chàng biết chắc chắn là cha chàng không phải một vị vua.
Chỉ có duy nhất một cách.
Bản thân chàng phải trở thành một vị vua.
Kwanach thở dài và siết chặt nắm tay. Chàng muốn đặt người phụ nữ thiên thần đó vào trong tay mình. Usphere đã đi xa đến mức này mà không hề biết ham muốn xấu xa của chàng.
Chàng đã thề rằng sẽ thấu hiểu và chịu đựng ngay cả khi nàng ghét mình.
‘Nhưng, nàng…’
Thay vì ghét bỏ chàng, nàng chỉ bao bọc chàng bằng lòng tốt của mình. Thật dễ dàng để không thích một vùng đất xa lạ, nhưng hơn thế nàng đã thể hiện bản thân là một người cai trị kiên quyết và giàu lòng nhân ái.
Nhìn thấy điều này, Kwanach nghĩ Usphere phù hợp hơn với ngai vàng của Hoàng đế. Bởi kẻ đã giành được ngai vàng vì ham muốn cá nhân của mình lại chỉ có bề ngoài hào nhoáng nhưng trống rỗng ở bên trong.
Usphere Catatel Radon là một người mạnh mẽ và nhạy bén, bất chấp vẻ ngoài của nàng.
Đôi khi chàng không thể kiềm chế được cảm giác lo lắng, và hôm qua chàng đã bộc lộ mặt xấu xí của mình với Usphere.
Khi nhắm mắt lại, chàng vẫn nhớ lại quá khứ đó một cách sống động.
Nguồn gốc nỗi lo của chàng, sự khởi đầu của khoảng thời gian khốn khó đó.
Mũi tên xuyên qua cỗ xe, cơ thể rũ xuống với một mũi tên cắm vào ngực, chiếc váy trắng nhuốm màu đỏ của máu…
Kwanach lắc đầu như muốn rũ bỏ dư ảnh của thảm kịch đó.
‘Không được, lần này… Ta đã lo liệu mọi việc rồi. Nàng ấy sẽ không chết… Ta sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.’
Bàn tay của Kwanach bắt đầu bị chuột rút. Suy nghĩ của chàng trôi dạt thành từng mảnh, giống như ma quỷ đang thì thầm bên tai chàng.
[Ngươi có chắc không? Ngươi nghĩ mình có thể bảo vệ được nàng sao? Ngươi đã thất bại một lần rồi.]
“Không được.”
Kwanach nhắm rồi lại mở mắt với vẻ u ám. Đôi mắt run rẩy của chàng chứa đầy sự quyết tâm.
Cây bút trong tay chàng bị bẻ gãy. Phần sắc nhọn còn lại của chiếc bút cắm vào tay chàng, gây ra một vết xước nhỏ.
Máu chảy dọc theo bàn tay chàng, nhưng Kwanach không rên rỉ một lần, nhìn chằm chằm vào vệt máu. Sau đó chàng nhắc nhở mình một lần nữa.
“Kiếp này ta sẽ bảo vệ nàng. Bằng mọi cách cần thiết, thậm chí điều đó có nghĩa bàn tay này phải dính vô số máu.”
** Còn tiếp **