Các cơ trên mặt Kwanach khẽ giật giật khi chàng nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của tôi. Tôi lặng lẽ nhìn chàng. Tôi nhận thấy Kwanach thật bí ẩn và hấp dẫn.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy vô cùng tò mò về một người đàn ông chứ không phải một cuốn sách. Có phải do Kwanach không giống những người đàn ông khác?
Mỗi điểm bất ngờ về người đàn ông này khiến tôi muốn tìm hiểu sâu hơn. Việc này thật đáng để thử, cứ như học thêm được điều gì đó mới mẻ vậy.
Tôi mỉm cười khi chăm chú nhìn Kwanach vẫn đang còn căng thẳng.
“Tôi rất vui vì ngài đã ưu ái tôi.”
Trước câu trả lời của tôi, Kwanach cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi sẽ không hỏi lại chuyện này, nếu tôi hỏi thêm lần nữa thì e là ngài sẽ ngất xỉu mất. Tại sao ngài lại căng thẳng như vậy?”
“... Ta không có.”
Kwanach kiên quyết phủ nhận điều đó.
“Ngài không nói dối đấy chứ?”
“...”
“Tôi sẽ không nói gì nữa. Tôi chỉ nghĩ ngài khá là đáng yêu…”
Ôi trời, tôi không khỏi thốt lên từ đáng yêu và chớp chớp đôi mắt. Là đáng yêu đấy. Hoàng đế của Đế quốc là người đàn ông cao lớn và đáng yêu.
“Tôi nghĩ ngài đáng yêu. Chính là vậy.”
Tôi kết thúc câu nói dễ gây hiểu nhầm rồi né tránh ánh mắt của Kwanach.
Kwanach lặng lẽ nhìn tôi một lúc. Tôi đoán là mình đã lỡ lời. Làm sao tôi có thể nói Hoàng đế đáng yêu chứ? Đó gần như một lời báng bổ vậy.
Nhưng tôi phải làm gì mỗi khi Kwanach nói chuyện với khuôn mặt đầy lo lắng? “Câu chuyện về chú gấu đen” lại hiện lên trong đầu tôi.
Tôi hẳn đã đọc quá nhiều sách nên mới có trí tưởng tượng phong phú như vậy.
‘Mình có nên xin lỗi không?’
Tôi vừa định lên tiếng nhưng Kwanach đã nói trước.
“Nàng có bị ốm không?”
“Sao?”
Kwanach trông như đang gặp phải một rắc rối nghiêm trọng.
“Nàng nói ta đáng yêu. Nàng sẽ không nghĩ vậy trừ khi nàng đang không khỏe.”
Kwanach cau mày và nhìn khắp người tôi. Tôi nhẹ nhàng nhún vai và nói.
“Ngài cảm thấy bị xúc phạm sao?”
“Không có. Ta chỉ thấy ngạc nhiên thôi.”
“Thật sự không có sao?”
Kwanach gật đầu ngắn gọn.
“Tôi rất vui. Tôi cứ lo ngài sẽ cảm thấy bị xúc phạm.”
“Ta là chồng nàng trước khi là một Hoàng đế, vậy nên nàng không cần phải lo lắng.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Nhưng tại sao nàng lại nghĩ ta đáng yêu?”
“Đó là… con gấu đen.”
“Cái gì?”
“Ôi không.”
Kwanach nghiêng đầu tò mò.
Bàn tay to lớn của chàng vẫn đang nắm lấy tay tôi.
Tôi cảm thấy không thoải mái khi bộc lộ suy nghĩ của mình với chàng nên nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? Tôi nghĩ thức ăn đã được tiêu hóa xong rồi.”
“Nếu nàng muốn. Đi thôi.”
Bất chấp câu trả lời của mình, Kwanach dường như muốn tôi phản đối. Chàng có vẻ hơi lo lắng.
“Ừm, thật ra tôi không ngại đi dạo thêm một chút nữa.”
“Vậy hãy đi hướng này. Ta chắc bây giờ nó đã sẵn sàng rồi.”
“Ngài đã chuẩn bị gì à?”
“Không nhiều lắm. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đi dạo ở Hoàng cung cùng nhau, do đó ta muốn tạo ra một kỷ niệm thật đẹp. Đi lối này.”
Kwanach nhẹ nhàng nắm tay tôi để dẫn đường.
Bước chân của chàng hướng về phía nhà kính. Có một vài ngọn đèn được thắp nhưng vì đã là nửa đêm nên ánh sáng chỉ phát ra lờ mờ.
Tôi nhìn Kwanach rồi hỏi.
“Sao lại ở đây?”
“Hãy đợi một lát.”
Kwanach quay đầu và thì thầm gì đó với người hầu. Tôi nhớ lại trước khi đi dạo, chàng đã ra lệnh cho người hầu làm gì đó.
Chàng đã ra lệnh cho họ chuẩn bị gì đó ở đây à?
Kwanach đưa tôi đến trung tâm khu vườn. Nơi đây được phủ bằng đá cẩm thạch và có những chiếc ghế êm ái với những chiếc võng để ngồi thư giãn.
Tôi ngồi cạnh Kwanach trên một chiếc ghế dài. Ánh sáng từ những ngọn đèn chiếu lên cây cối một cách tinh tế, và trần nhà bằng kính trong suốt để lộ cả bầu trời đêm.
Đây là lúc đắm mình giữa thiên nhiên và các sản phẩm nhân tạo.
Kwanach nhẹ nhàng nghiêng người về phía tôi thì thầm.
“Nó sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
“Hả?”
“Nàng sẽ biết ngay thôi.”
Chàng chỉ ngón tay lên phía trần nhà, chỉ để lại những từ ngữ mơ hồ. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi có thể nhìn thấy có gì đó đang chớp tắt trên trần cao.
Lấp lánh. Lấp lánh.
Những thứ giống như đom đóm bắt đầu xuất hiện ở chỗ này và chỗ kia. Trong chớp mắt có đến hàng chục, hàng trăm, tạo nên một luồng ánh sáng.
“Wow…”
Tôi mê mẩn ngắm nhìn từng luồng sáng bay lên giữa những hàng cây. Lúc đầu tôi nghĩ chúng là đom đóm, nhưng khi nhìn kỹ hơn tôi nhận ra chúng là thứ gì đó được pha trộn với ma thuật.
Những ánh sáng di chuyển có trật tự, tạo thành một hình dạng lớn. Nó nhấp nhô như làn sóng, xoay vòng vòng bên trong một hình tròn.
Nó thậm chí còn xuyên qua những chiếc lá như một cơn gió.
Làn sóng và cơn gió được tạo ra bởi ánh sáng…
“Wow.”
Tôi thốt ra một tiếng cảm thán nhỏ. Tôi không thể thở được khi dõi theo yến tiệc ánh sáng.
Những ánh đèn tỏa sáng như ngôi sao nhỏ, lung linh xinh đẹp khắp khu vườn như thể chúng có sự sống. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một cảnh tượng mê hoặc và huyền bí như vậy.
Những luồng sáng bay lên không trung rồi lại chiếu xuống chúng tôi. Khi nhìn gần, một trong những nụ sáng trông bé như ngón tay tôi.
Ánh sáng tạo thành một đường cong duy nhất và vòng quanh tôi. Một trong số chúng rơi xuống và đáp nhẹ nhàng trên chóp mũi tôi.
“Ôi trời!”
Tôi cảm thấy một sự ấm áp dễ chịu trên chóp mũi. Tôi cảm thấy ngạc nhiên và thú vị, và tiếng cười bật ra khỏi miệng.
Những ta sáng lắc lư xung quanh tôi như thể chào đón tôi bay lên trần nhà.
Dần dần, chùm ánh sáng cuối cùng bắt đầu mờ dần và rải rác đây đó. Cuối cùng chúng hoàn toàn biến mất trong không khí.
Tôi bị mê hoặc trong một lúc. Tôi có cảm giác như mình vừa tỉnh dậy lúc nửa đêm sau khi chìm đắm trong một giấc mơ dữ dội. Tôi bình tâm lại và nhìn Kwanach.
Kwanach dường như đã nhìn tôi suốt thời gian qua.
“Kwanach, tất cả những thứ này là sao?”
“Nàng thích không?”
Kwanach ho nhẹ.
“Tất nhiên là tôi thích nó. Nó thật sự rất đẹp! Ngài đã chuẩn bị cái này sao? Đó là phép thuật à? Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì giống vậy.”
Tôi vô tình nhích lại gần Kwanach.
Đôi môi vốn đã cứng đờ của Kwanach nhẹ nhàng thả lỏng, sau đó khẽ nhếch lên. Đó là một cử động mờ nhạt tạo thành một nụ cười, nhưng làm dịu đi ấn tượng của chàng.
“Đây là cuộn giấy ma thuật mà ta đã thu được từ những người Lùn làm ăn với Đế quốc. Đó là một xu hướng của các Yêu tinh ngày nay.”
“Yêu tinh?”
Trong giây lát đầu óc mơ hồ của tôi chợt tỉnh táo hẳn. Câu chuyện về Yêu tinh rừng và gia tộc Catatel hiện lên trong đầu tôi.
Thật ra tôi đang cố tìm ra cách có được thông tin về Yêu tinh…
“Nàng quan tâm đến Yêu tinh à?”
“Đúng vậy. Tôi hơi tò mò về họ. Tôi nghe nói phép thuật mà người Lùn sử dụng tương tự như phép thuật của Yêu tinh rừng. Những người Lùn có thân thiết với Yêu tinh không?”
“Có lẽ họ gần gũi với Yêu tinh hơn chúng ta. Những người Lùn sẽ trở lại đây trong vài tháng nữa. Nếu nàng có hứng thú thì ta có thể sắp xếp cho nàng gặp họ.”
“Tôi rất biết ơn nếu ngài làm vậy. Nhưng loại phép thuật này có phổ biến trong giới Yêu tinh không?”
“Chính xác thì nó là một câu thần chú nhỏ. Chúng thường được sử dụng ở những bữa tiệc.”
Phép thuật nhỏ có nghĩa là những người bình thường không thể thi triển phép thuật cao cấp cũng có thể sử dụng được chỉ với một cuộn giấy.
Nó không được dùng để tấn công. Nó là loại phép thuật hàng ngày giống như thắp đèn, hay khiến thức ăn trở nên ngon hơn.
“Nhưng nó rất ấn tượng đối với một pháp thuật đơn giản.”
“Đó là bởi vì nó chứa hàng chục cuộn giấy được thực hiện công phu.”
Ở lục địa loài người, thậm chí cả một cuộn giấy ma thuật nhỏ cũng chỉ có được bằng cách trả một số tiền lớn. Một cuộn giấy tương đương với một tháng lương của người dân bình thường.
“Ngài đã sử dụng hàng chục cuộn giấy sao? Để cho tôi xem cái này?”
“Đúng vậy.”
Có vẻ như vị Hoàng đế đầu tiên đã biến mất trong một lúc. Chàng nói chàng sẽ tránh xa sự xa hoa và nhấn mạnh tính thiết thực.
Nhưng tôi lại không hề biết chàng sẽ tổ chức một sự kiện như thế này chỉ để lưu giữ kỷ niệm lần đầu tiên đi dạo cùng nhau của chúng tôi…
Tôi không thể nói ‘Ngài không phải làm đến vậy đâu’. Nhưng nhờ có chàng, tôi mới có một trải nghiệm tuyệt vời đến thế.
Tôi do dự và quyết định chỉ nói cảm ơn với chàng.
“Cảm ơn ngài. Sẽ rất lâu tôi mới có thể quên được ngày hôm nay. Sao ngài lại ngọt ngào như thế này?”
Kwanach chăm chú nhìn tôi. yết hầu lớn của chàng lên xuống vài lần, và chàng nói với một giọng nhỏ nhẹ.
“Ta không phải một người ngọt ngào đâu. Nàng thật tử tế khi nói vậy.”
“Không đâu. Ngài rất tốt bụng.”
Kwanach do dự một lúc không trả lời. Một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trên gương mặt chàng. Thật khó để biết chàng đang nghĩ gì.
Chàng nói với ánh mắt dịu dàng hơn.
“Ta rất vui khi biết mình đang làm điều gì đó tốt. Ta thật sự đã cố gắng rất nhiều. Ta đã tự hứa với chính mình nếu có được một người vợ, ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy mà không để nàng ấy ghen tỵ với bất cứ điều gì.”
“Tôi hiểu.”
“Khi còn là nô lệ, ta chưa bao giờ tưởng tượng cuộc sống của mình như bây giờ. Hôn nhân ngay từ đầu đã là không thể. Vì vậy nếu bằng một phép màu nào đó mà ta có được một gia đình, ta sẽ cố gắng hết sức…”
Kwanach rơi vào yên lặng, không thể nói hết câu. Đôi mắt đen của chàng dường như đang đắm chìm trong những ký ức ướt át.
Chế độ nô lệ hiện tại đã bị bãi bỏ, nhưng cho đến tận vài năm trước những nô lệ vẫn bị đối xử như tài sản của chủ nhân. Họ không có nhân quyền, vậy nên họ không thể có một gia đình.
Họ quan hệ tình dục với bất cứ ai mà chủ nhân của họ sắp xếp. Nếu một đứa trẻ được sinh ra từ mối quan hệ này, nó cũng sẽ được thừa hưởng thân phận nô lệ. Con cái của nô lệ hoặc làm việc cho chủ nhân của cha mẹ chúng, hoặc là bị bán đi nơi khác.
Chỉ cách đây vài năm, đó chính là cuộc đời của Kwanach.
Những gì mà một số con người xứng đáng được hưởng, nhưng chàng lại không.
Chế độ hôn nhân là thứ cuối cùng chàng cũng đạt được sau một cuộc cách mạng đẫm máu.
Đúng vậy. Tất cả những điều này hẳn là đặc biệt đối với chàng.
Tôi cảm giác mình vừa tiến thêm một bước về phía chàng khi hiểu rõ hơn về thế giới của Kwanach.
Không có chế độ nô lệ ở Achaia. Thỉnh thoảng tôi chỉ nghe thấy những câu chuyện về người dân trong lãnh thổ bị đối xử như nô lệ. Cuộc sống nô lệ ở phương Nam là một thế giới mà tôi không biết đến nhiều.
Nhưng Kwanach đã chiến đấu trong một thời gian dài. Kết quả là chàng đã đạt được những điều tưởng chừng như không thể.
Cho dù đó là một cuộc hôn nhân để đổi lấy hiệp ước hòa bình, Kwanach hình như cũng không hề xem nhẹ việc đó.
‘Trong khi tôi xem cuộc hôn nhân này chỉ đơn thuần là một nghĩa vụ chính trị thì chàng lại…’
Tôi chăm chú nhìn Kwanach và cẩn thận đặt tay mình lên mu bàn tay chàng. Kwanach nao núng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“... Sao vậy?”
“Tôi chỉ muốn nắm tay ngài thôi.”
** Còn tiếp **