Khi Kwanach ra hiệu, những người hầu đang đứng trong góc phòng ăn lập tức tiến đến và thu dọn đĩa. Sau đó, lần lượt các món tráng miệng được bày lên bàn.
Món bánh mâm xôi yêu thích là thứ đầu tiên đập vào mắt tôi.
Tôi nghĩ mình đã rất phấn khích dù bụng đã no căng. Trong nháy mắt đã ăn hết cả nửa chiếc bánh.
‘Bụng mình như muốn nổ tung…’
Tôi nghe nói đất đai ở Đế quốc rất trù phú và màu mỡ, có lẽ đó là lý do tại sao thực phẩm lại tươi ngon đến thế. Mọi thứ từ đồ ăn đến món tráng miệng đều ngon tuyệt. Bế trưởng dường như có kỹ năng rất ấn tượng.
Vị ngọt thanh mát trên đầu lưỡi thật kích thích, nhưng tôi quyết định buông đĩa xuống vì nghĩ bản thân đã ăn quá nhiều.
Kwanach chăm chú nhìn tôi một lúc lâu rồi lên tiếng.
“Tại sao không ăn thêm? Còn rất nhiều mà.”
“Tôi no quá rồi.”
“Thức ăn tệ quá à?”
Ánh mắt của Kwanach bỗng trở nên sắc bén. Nếu tôi nói nó tệ thì hẳn bếp trưởng sẽ bị sa thải. Tôi vội vàng lắc đầu.
“Thức ăn ở Hoàng cung ngon hơn những gì tôi đã từng được ăn. Món nào cũng đều ngon.”
“Nhưng nàng không ăn nhiều lắm.”
“Không đâu, tôi đã ăn nhiều hơn bình thường.”
“Một con chim nhỏ cũng sẽ ăn nhiều hơn thế.”
“Tôi sẽ tăng số lượng lên. Nhưng hôm nay tôi thật sự không thể ăn thêm nữa. Tôi đã quá no rồi.”
Kwanach thất vọng gật đầu.
“Kwanach, ngài có thời gian để đi dạo với tôi không? Đi bộ cũng giúp tiêu hóa tốt hơn.”
Ngay khi đó, Kwanach đột nhiên đánh rơi chiếc đĩa trong tay.
Cạch! Các đồ dùng bằng bạc va chạm với nhau gây nên tiếng vang lớn. Kwanach nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.
“Đi dạo? Nàng muốn đi dạo à? Với ta sao? Chỉ hai chúng ta?”
“Ngài không thích đi dạo sao?”
Tôi bối rối trước phản ứng dữ dội của chàng. Bụng tôi đã quá no nên chỉ muốn đi dạo một chút.
“Tôi có thể đi một mình. Tôi chỉ muốn nói với ngài Hoàng cung thật sự rất đẹp và chúng ta có thể đi dạo nhìn ngắm xung quanh.”
“Không, không phải là ta không thích.”
Kwanach không thể nói tiếp vì vệt đỏ trên khuôn mặt chàng đã nhanh chóng lan rộng.
Kwanach cúi mặt xuống và vẫy tay với người hầu. Người hầu nhanh chóng đến gần và rót cho chàng một cốc nước lạnh.
Tôi quan sát Kwanach với cảm xúc vừa bối rối vừa tò mò.
Trước khi kịp nhận thì khuôn mặt chàng đã đỏ bừng đến tận mang tai, những ngón tay đang giữ trán cũng không ngừng run rẩy.
Chàng ấy đang lo lắng sao? Không phải, chàng ấy đang xấu hổ. Tại sao chứ? Bởi vì tôi đã rủ chàng đi dạo à?
Tôi lên tiếng hỏi khi chàng uống một ngụm nước.
“Kwanach?”
Kwanach ngước lên nhìn vào tôi. Đôi mắt đen của chàng khẽ lay động như thể đã lạc mất điểm đến.
Chàng lại cầm cốc nước và một hơi uống hết. Sau đó hít một hơi thật sau khi đặt chiếc ly rỗng lên bàn, cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Kwanach nói với giọng khàn khàn, đôi môi đỏ mọng giật giật.
“Đây là lần đầu tiên nàng yêu cầu ta làm điều gì đó cùng nhau. Ta có chút bất ngờ.”
“Ồ, cũng không hoàn toàn là vậy phải không?”
“Hãy nói là… có một chút.”
Một thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt Kwanach. Chàng hắng giọng rồi đứng dậy và đến gần tôi.
Sau đó chàng nhẹ nhàng đưa tay về phía tôi.
“Ta muốn được đi dạo cùng nàng, Usphere. Nàng có muốn đi dạo với ta không?”
Tôi là người đề nghị đi dạo, và giờ đến lượt Kwanach ngại ngùng và hỏi ngược lại tôi.
“Vâng, việc đó sẽ thật tuyệt.”
Tôi nhẹ mỉm cười, nắm lấy tay chàng rồi đứng dậy.
***
Chúng tôi tay trong tay bước đi chậm rãi, sánh bước cùng nhau xuyên qua Cung điện rộng lớn. Ngay cả vào ban đêm thì các đài phun nước vẫn hoạt động tạo nên khung cảnh rực rỡ.
Những viên đá trang trí xung quanh đài phun nước là những viên đá phát sáng. Vào ban đêm, ánh sáng dịu nhẹ của những viên đá trông càng xinh đẹp hơn.
Hiện tại trời đang chớm đông ở Đế quốc Radon, và việc mặc một chiếc áo choàng lông ngắn là hoàn hảo để đi dạo. Không khí mát mẻ về đêm và mùi cỏ khiến tinh thần tôi sảng khóa.
Tôi bất ngờ ngước lên nhìn Kwanach.
Ánh trăng chiếu lên nét mặt trong trẻo, mạnh mẽ của chàng. Dù đã nhìn thấy trước đây nhưng một lần nữa tôi lại ngạc nhiên trước vẻ ngoài của chàng.
Như thể cảm nhận được ánh mắt tôi, Kwanach đã lên tiếng.
“Hôm nay nàng đã làm gì? Ta nghe nói nàng đã đến khu vườn trong nhà kính.”
“Sao ngài biết?”
“Ta biết mọi thứ.”
“Tôi đã đến đó nhìn ngắm, và thậm chí còn mượn vài cuốn sách ở thư viện. Còn ngài thì sao?”
“Cũng bình thường thôi.”
“Ngài hẳn là rất bận đúng không? Đó là bình thường à?”
“Hoàng đế bận rộn là điều không bình thường sao? Có bao nhiêu người đứng đầu mà ta phải chịu trách nhiệm chứ?”
Kwanach trả lời một cách thờ ơ, nhưng với tôi lại cảm thấy việc đó rất phi thường. Một Hoàng đế biết rõ nhiệm vụ của mình và toàn tâm toàn ý thực hiện điều đó là thật sự bình thường sao?
Trên hết, tôi biết có hai nhà cai trị đã thất bại trong việc đó.
Cha tôi là người đã buông xuôi việc nhiếp chính từ sau khi mẹ qua đời.
Còn Nhiếp chính Diaquit lại không mấy quan tâm đến tình hình chính trị của đất nước.
So với họ, Kwanach lại là một vị Hoàng đế bẩm sinh. Bất chấp người ta đồn đoán hay nói gì về xuất thân của chàng. Bỏ qua cả những việc chàng đã gây ra ở kiếp trước,chàng quả thật là một người đàn ông vĩ đại.
“Kwanach, tôi nghĩ ngài thật tuyệt vời.”
Những suy nghĩ trong đầu bất ngờ bật ra từ miệng tôi.
“... Hử?”
Đôi chân đang chậm rãi bước đi của Kwanach chợt khựng lại. Ánh mắt của chàng liên tục thay đổi theo nhiều cảm xúc khác nhau, và cẩn thận nhìn vào tôi.
“Thật đáng ngưỡng mộ khi thấy ngài không bỏ bê nhiệm vụ của mình.”
“Ồ, ý nàng là vậy à. Đó là việc mà một Hoàng đế phải làm…”
“Không đâu, không phải Hoàng đế nào cũng làm vậy đâu. Ngay cả triều đại Pernen mà ngài đã lật đổ cũng không hề làm vậy.”
“Đúng vậy.”
Kwanach hắng giọng và quay sang tôi. Chàng dường như nhận thức được sự chênh lệch chiều cao giữa chúng tôi nên cúi người thật sâu để nhìn vào mắt tôi. Chàng gỡ cánh tay đang đan vào nhau của chúng tôi ra và nắm chặt bàn tay tôi.
Vào lúc đó, những người hầu đi theo chúng tôi đều quay lưng lại như thể chúng tôi sắp làm điều gì đó mà không nên bị nhìn thấy.
Không hiểu sao tôi cảm thấy lo lắng…
Kwanach nói khi đang chằm chằm nhìn tôi.
“Ta nghĩ nàng… Ta thấy thành thật cũng là điều tốt.”
Kwanach lo lắng nhưng có vẻ khá nghiêm túc.
“...”
“Có nhiều người muốn thành thật nhưng lại không thể. Thành thật cũng là một món quà.”
Tôi im lặng một lúc rồi mím môi.
Có một chút cảm giác chua chát khi được Kwanach khen ngợi. Tôi cảm thấy bị giật ngược lại vì có khá nhiều điều giấu chàng, chẳng hạn như việc tôi bị vô sinh.
Tôi cảm thấy nhói trong lồng ngực nên lắc đầy và trả lời.
“Tôi cũng đã nói dối. Tôi không thành thật đến vậy đâu.”
“Vậy thì đó là lời nói dối khiến nàng phải suy nghĩ nhiều, nên hẳn nó không có ý xấu.”
“Làm sao ngài biết chắc được?”
Ngoài cuộc trò chuyện, câu hỏi đã đọng lại kể từ khi tôi gặp Kwanach cũng được nói ra.
“Kwanach, Sao ngài lại tốt với tôi vậy?”
Đó là một điều rất thú vị và dễ chịu nhưng luôn khiến tôi tò mò.
Tại sao người đàn ông này lại tốt bụng như vậy? Đối với một người phụ nữ vẫn còn xa lạ với mình, người mà chàng xem như một cái giá cho một thỏa thuận chính trị.
“Ta không thể đối tốt với vợ mình sao?”
“Hầu hết đàn ông sẽ không đối xử với vợ của họ giống như ngài.”
“Không phải ta đã nói là rất thích nàng sao?”
“Vậy thì… tại sao chứ?”
Kwanach nao núng và tiến lại gần tôi.
Gần đến mức chúng tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Bàn tay nóng hổi của Kwanach nhẹ nhàng lướt trên da tôi, sau đó nắm lấy phần dưới cánh tay tôi.
“Việc đó…”
Kwanach do dự như thể bị lạc. Tôi nín thở chờ đợi những lời tiếp theo.
“Nàng thật đẹp, Usphere.”
Lưng tôi có chút râm ran trước giọng nói trầm ấm phả vào tai mình. Kwanach có vẻ nghiêm túc đến nỗi không để lời nói của chàng trôi đi một cách dễ dàng.
“Lần đầu tiên gặp nàng, ta đã rất bất ngờ.”
Đó cũng là khoảnh khắc đầu tiên tôi nhìn thấy chàng…
Tôi nhớ lại ngày cưới của chúng tôi, khi đó Kwanach trông xa cách hơn bây giờ.
Khi đó Kwanach cũng thấy tôi xinh đẹp à?
Tôi không thể tưởng tượng được. Tôi đã nghĩ Kwanach sẽ không thích mình.
“Ta không nói vậy để làm nàng vui. Ta thật sự nghĩ nàng là người xinh đẹp nhất mà ta từng gặp.”
Tôi không nghĩ Kwanach sẽ trả lời nghiêm túc như vậy. Tôi ngơ ngác nhưng lại cảm thấy vui sướng. Ai lại không rung động trước lời khen như vậy chứ?
Lời nói của chàng rất chân thành. Tôi nghĩ nó còn đặc biệt hơn vì xuất phát từ Kwanach chứ không phải ai khác. Đó là một lời khen từ người đàn ông đẹp đến mức khiến ai cũng phải căng thẳng.
Đối với một người đàn ông đã đi khắp lục địa để nói rằng tôi là người phụ nữ đẹp nhất mà chàng từng gặp, sức nặng trong lời nói của chàng càng thêm trọng lượng.
‘Mình đoán mình chính là hình mẫu lý tưởng của Kwanach.’
Bình thường tôi không hiểu, nhưng thị hiếu lại rất đa dạng. Tôi không có hứng thú với chuyện lãng mạn hay tình yêu, và vì lý do riêng của mình, tôi không muốn xúc phạm chàng.
Tấm lòng của chồng tôi không hề rườm rà.
“Nàng không phải chỉ có ngoại hình xinh đẹp. Thật khó để diễn tả. Nàng cũng có một tấm lòng đẹp. Ta thích khía cạnh thành thật và dịu dàng của nàng…”
Khi lời nói càng dài hơn, khuôn mặt Kwanach hơi cứng lại. Nét thô bạo trên gương mặt chàng càng thể hiện rõ nét hơn, nhưng chỉ có đôi mắt là ánh lên sự dịu dàng. Tôi có thể nhận ra chàng chỉ là lo lắng nhiều quá thôi.
“À. Ta nói chuyện có ổn không? Ta không biết nữa. Ta không quen với việc này.”
Kwanach nhìn tôi và hơi cau mày.
Chàng đột nhiên là tôi nhớ đến con gấu đen mà người ta thỉnh thoảng vẫn hay gặp phải khi đi qua những ngọn núi hiểm trở của Vương quốc Achaia. Tôi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy nó, nhưng con vật đó thường xuất hiện trong các bức tranh và câu chuyện ở quê hương tôi.
Đó là một con vật to lớn và hung dữ. Một kẻ săn mồi ở phương Bắc.
Tuy nhiên theo tôi được biết, khi loài vật đó ở trong tay con người từ khi còn bé, nó sẽ hoàn toàn được thuần hóa và cư xử như một con cừu ngoan ngoãn trước mặt chủ nhận.
Có phải tôi đang kiêu ngạo khi ảo tưởng Hoàng đế của Đế quốc Radon chỉ dịu dàng trước mặt tôi?
** Còn tiếp **