Cuộc hôn nhân chính trị với kẻ thù dịu dàng

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kwanach vặn vẹo tay chàng trong lòng bàn tay tôi. Chàng trông như một người đàn ông bình thường chứ không phải một vị vua.

Mặc dù nhìn thấy được tương lai, cuộc hôn nhân của chúng tôi hiện tại vẫn rất bình thường. Một cuộc hôn nhân của những người bình thường. Một mối quan hệ không bị ly gián bởi trò chơi chính trị, chia sẻ tấm lòng của nhau theo một cách rất bình thường.

Kwanach yên lặng một lúc lâu. Tôi cẩn thận lên tiếng, không ngừng quan sát biểu cảm của chàng.

“Ngài không thoải mái khi tôi chủ động nắm tay ngài sao?”

“...”

“... Ngài yên lặng quá.”

“Không, không phải vậy… Ý của ta là ta rất vui. Ta xin lỗi. Hãy thường xuyên làm vậy.”

Kwanach cúi đầu và đỏ mặt. Tôi cười khẽ vờ như không nhận ra.

Khuôn mặt chàng đỏ lên đến tận mang tai. Việc nhìn thấy người đàn ông cao lớn xấu hổ đến vậy khiến tôi càng muốn trêu chọc chàng.

‘Mình e là mình sẽ mắc một thói quen xấu nếu cứ tiếp tục làm vậy.’

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy muốn trêu chọc ai đó. Đôi môi Kwanach cong lên trước tiếng cười của tôi và nói.

“Sao nàng lại cười?”

“Bởi vì ngài quá dễ thương.”

“Nếu Oslin hay ai đó nghe thấy, họ sẽ ngất đi mất.”

“Thật sao? Họ không nghĩ ngài dễ thương à?”

“Nàng là người duy nhất trên thế giới nghĩ ta như vậy. Đó là bởi vì ta chỉ cư xử như vậy trước mặt nàng thôi.”

“Đây là cách ngài hành động à?”

Kwanach im lặng nhìn tôi trong giây lát, sau đó nắm lấy tay tôi và nâng nó lên. Chàng chậm rãi đặt đôi môi thô ráp, nóng bỏng của mình lên mu bàn tay tôi.

Đó là một nụ hôn chậm rãi khiến tôi cảm thấy nhột nhột.

Kwanach nâng ánh mắt lên và nhìn vào tôi với đôi môi hơi hé ra.

“... chắc là nhột quá.”

“...”

“...”

Lần này không phải Kwanach, mà đôi tai tôi đã trở nên nóng bừng. Không chỉ tai mà cả khuôn mặt và cổ tôi cũng vậy.

Tôi chớp mắt thật nhanh và ngọ nguậy những ngón tay đang được Kwanach nắm lấy. Chàng siết chặt ngón tay tôi và nói.

“Nàng không thích à?”

Giọng nói như vỡ vụn.

“Điều gì…?”

“Nụ hôn.”

Kwanach trả lời ngắn gọn và nghiêng nửa thân trên về phía tôi, đủ gần để chạm vào ngực tôi. Cái bóng của chàng phủ lên người tôi.

Trước đó tôi vừa trêu chọc chàng, nhưng tình thế lại đột ngột bị đảo ngược. Tôi bị dồn đến tận rìa chiếc ghế và nuốt khan. Tôi cảm giác như mình đã gặp một con gấu đen hoang dã, không phải một con gấu nhỏ đáng yêu nữa.

Dù sao thì tôi cũng lo sợ Kwanach sẽ nuốt chửng mình. Tôi nắm chặt lấy váy mình bằng bàn tay trống rỗng.

Kwanach cau mày và nói.

“Nàng hẳn là ghét nó nên mới không thể trả lời.”

“Tôi không biết…”

“Nàng có nổi da gà khi ta hôn lên tay nàng không?”

“Không.”

“Vậy nàng có thấy ớn lạnh không?”

“Không, thật sự không có.”

“Vậy thì tốt.”

“Ngài đang muốn nói với tôi điều gì…?”

Kwanach nhẹ nhàng buông tay tôi ra, lần này chàng nắm lấy cằm tôi.

Tôi không khỏi đảo mắt nhìn xung quanh.

Tôi không biết những người hầu và hiệp sĩ đã đi đâu, nhưng tôi không thấy ai trong số họ. Có lẽ họ nhìn thấy tình trạng của chúng tôi và tránh đi.

Kwanach thở ra một hơi nóng qua mũi. Chàng nói khi vẫn giữ cằm tôi.

“Nếu nàng không ghét nó, ta có thể làm thêm không? Ta muốn hôn nàng.”

Tôi gần thư nấc lên vì ngạc nhiên trước lời nói thẳng thắn của chàng. Thật kỳ lạ nếu không ngạc nhiên khi một người đàn ông có khuôn mặt như thế này lại bước đến và ngỏ ý muốn được hôn mình.

Tôi giữ bình tĩnh chăm chú nhìn Kwanach. Tôi có thể đếm được từng sợi mi dài và đen nhánh của chàng.

Hơi nóng tỏa ra gần nơi mà anh đang giam giữ tôi.

“Ngài đang xin phép tôi à?”

“Đúng vậy.”

Khuôn mặt của chúng tôi đang ở gần nhau, nhưng Kwanach đã tự kiềm chế bản thân và dừng lại ngay trước khi môi chúng tôi chạm vào nhau, giống như một con vật đang chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân.

Tôi có chút xấu hổ trước hơi nóng không ngừng tỏa ra từ chàng.

“Ngài có cần thiết phải xin phép không? Chúng ta đã có một… nụ hôn rồi”

“Ta không thích nụ hôn ở đám cưới lắm.”

“...”

“Đó chỉ là một trong những nghi lễ bắt buộc thôi.”

“Đúng là vậy…”

“Ta không nghĩ mình đã hôn một cách đàng hoàng. Vậy nên ta sẽ hỏi lại, ta có thể không?”

Tôi nghĩ chàng là một người khá vụng về.

Với ánh mắt thèm muốn nhìn trực diện vào tôi, hỏi tôi một cách đầy tự tin cùng vẻ ngoài phi thường như thế này của chàng thì hẳn không đời nào từ “không” lại dễ dàng thốt ra được.

Tôi nắm chặt lấy đầu gối mình. Phần dưới thắt lưng bị tê dại. Tôi đã lo sợ sẽ bị Kwanach làm thịt nhưng lại vô thức gật đầu trong im lặng.

“Ừm…”

Ngay khi tôi đưa ra dấu hiệu đồng ý mờ nhạt, Kwanach xoay cằm và đặt nụ hôn lên môi tôi.

Một nụ hôn thô bạo, không ngừng nghỉ.

Trước khi nhận ra thì bàn tay đỡ lấy cằm tôi đã rơi xuống, và lúc này đang đỡ lấy sau lưng tôi. Với cái nghiêng cằm bên này sang bên kia, Kwanach quấn quanh môi dưới của tôi rồi lướt lên phần trên.

Mùi hương trên cơ thể chàng lôi cuốn tôi một cách mãnh liệt. Cơ thể tôi trở nên mềm nhũn. Nếu không có bàn tay Kwanach đỡ lấy lưng tôi, thì phần thân trên của tôi đã ngã hẳn về phía sau.

Tôi nhắm chặt đôi mắt đến nỗi khiến nó ngứa ran, cố gắng bắt kịp cái hôn của chàng. Khi cảm thấy mất đi hơi thở, tôi thở vài lần bằng mũi.

Vào một thời điểm nào đó, Kwanach bắt đầu dùng lưỡi chạm vào môi tôi. Tôi ngạc nhiên vì cảm giác nóng ẩm của lưỡi chàng, và khi tôi nhẹ nhàng hé môi thì lưỡi chàng đã tiến vào bên trong không hề do dự.

Đó là một nụ hôn mãnh liệt, lộn xộn như một lời thề được chia sẻ trong kiếp này. Mỗi lần lưỡi chàng khuấy động bên trong, tôi lại cảm thấy nóng hơn.

‘Ngài ấy nói đây là lần đầu tiên.’

Tôi thầm nghĩ trong lòng khi cảm giác như mình vừa vẫy cờ trắng đầu hàng.

Kwanach nói chàng không có mối quan hệ tình cảm với bất cứ ai, nhưng sao chàng lại có thể hôn được như thế này?

Ít nhất tôi cũng có thể nói chàng là một người hôn giỏi, ngay cả khi không có bất cứ sự so sánh nào.

Chiếc lưỡi của chàng tự nhiên quấn quanh lưỡi của tôi và kéo mạnh. Hơi nóng dâng trào khắp cơ thể khi nụ hôn tăng thêm sức mạnh.

Ngay khi đầu mình sắp nổ tung, tôi đã nghĩ ‘Mình sẽ ngất đi mất’, Kwanach hé môi và nhẹ nhàng lùi lại.

‘Kết thúc rồi sao?’

Tôi hé mở đôi mắt đã nhắm chặt trước đó. Ở ngay đó, với khoảng cách chưa đầy một ngón tay, là đôi mắt đen láy của Kwanach.

“Usphere.”

“... Vâng.”

“Thở đi nào. Khuôn mặt nàng đỏ quá.”

Kwanach nhẹ nhàng vuốt má tôi. Cái chạm nhẹ nhàng lúc này đã kích thích đến mức phần lưng bên dưới tôi như bị châm chích.

“Tôi không biết mình phải thở như thế nào. Tôi giống như bị mất trí…”

“Làm việc này mỗi ngày thì nàng sẽ quen thôi.”

“Mỗi ngày sao?”

Kwanach chỉ cử động một bên mày như thể đó là điều tự nhiên.

“Tôi nghĩ mình sẽ phát điên nếu làm vậy mỗi ngày.”

“Tại sao?”

“Tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy chóng mặt và nóng sốt…”

“Nàng có ghét nó không?”

Đó là cảm giác xa lạ đầu tiên của tôi, nhưng dường như nó không hề có chút khó chịu nào.

Tôi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

“Không, tôi không ghét nó.”

“Thật tốt. Hãy thử lại lần nữa.”

“Sao? … Ưn.”

Trước khi tôi kịp nói thêm điều gì, Kwanach đã nghiêng cằm và tiếp cận tôi một lần nữa. Tôi có thể đặt môi mình lên môi chàng tự nhiên hơn lần trước. Tôi nghĩ mình đã hơi quen với cảm giác lưỡi chàng bên trong mình.

Lần này Kwanach đã cho tôi không gian để thở, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng tôi. Khi tôi hít một hơi thở thật sâu bằng mũi, mùi hương của Kwanach cũng đi vào cùng với mùi cỏ tươi.

Cơ thể tôi nặng trĩu do nhiệt độ ngày càng tăng, lại có lúc tôi cảm thấy cơ thể mình sắp sửa bay lên cao, mềm mại như một chiếc lông vũ.

Nụ hôn thứ hai kéo dài hơn nhiều so với trước đó. Kwanach nói tôi sẽ quen dần, nhưng là do tôi đã chịu đựng được lâu hơn so với lần đầu.

Nhưng đến khi kết thúc nụ hôn, cả cơ thể tôi gần như sụp đổ. Đầu óc tôi choáng váng đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay.

“Hãy nghỉ ngơi một chút.”

Tôi gật đầu, không thể đáp lời.

Khi thấy tôi loạng choạng, chàng đoán chắc tôi sẽ không chịu nổi nên đã bế tôi lên trong vòng tay.

“Kwanach…”

Tôi không còn sức để nói, “Để tôi xuống đi, có quá nhiều người ở đây.” Vậy nên tôi chỉ rụt vai và dựa vào ngực chàng.

Chàng ôm tôi đi thẳng về phòng ngủ.

***

Diaquit nhìn chằm chằm vào thứ đồ tạo tác ma thuật một cách thất vọng. Anh đã ra lệnh cho Usphere sau khi đến Đế quốc thì hãy liên lạc với mình trong vài ngày tới, nhưng vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Usphere.

Sau khi Usphere rời đi, triều đình Hoàng gia Achaia rơi vào tình trạng hỗn loạn và huyên náo.

Nhờ vào sự hỗ trợ của quân đội Đế quốc để đổi lấy liên minh hôn nhân nên không có vấn đề gì với việc bảo vệ biên giới. Nhưng mọi người đều nhớ đến Usphere, người đã là chỗ dựa tinh thần của họ.

“Mọi người đang nói về Usphere, Usphere, Usphere. Thứ vô ơn.”

Không ai ủng hộ anh ta nhiều giống như vậy, trong khi anh chính là người đã cai trị đất nước này trong những năm qua thay cho người cha ốm yếu. Họ chỉ ngưỡng mộ đứa con gái may mắn trở thành Người thức tỉnh.

Diaquit siết chặt nắm đấm. Những ngón tay xương xẩu của anh ta ấn mạnh vào lòng bàn tay.

“Bình tĩnh, bình tĩnh lại. Dù sao thì cô ta cũng sẽ là người dọn dẹp sau này.”

Thật ra Diaquit muốn gây chiến ngay lúc này. Nhưng “đối tác” của anh đã ngăn anh lại, cố gắng sử dụng Usphere để chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.

“Những kẻ hèn nhát. Tên Hoàng đế đầu tiên đáng sợ vậy sao?”

Chuyện gì với tên nô lệ thấp hèn đó vậy chứ? Hắn chỉ là có chút may mắn trong việc xây dựng nên ‘huyền thoại về kẻ bất bại’ trong suốt thời gian qua thôi.

Diaquit không chấp nhận Kwanach. Anh bị cuốn vào sự xung đột của sự thấp kém và khả năng được bầu chọn, đến mức đánh mất cả sự khách quan.

Anh cho rằng Liên minh phương Bắc sẽ chiến thắng lực lượng Đế quốc. Anh tin rằng việc lên ngôi của mình là một tương lai chắc chắn, và ở mọi góc độ anh đều tưởng tượng hình ảnh khi mình là Hoàng đế.

“Ta không thể thua được. Ta chỉ vừa thành lập liên minh.”

Ngay lúc đó, vật tác tạo đó sáng lên. Diaquit nghĩ là Usphere nhưng đó lại từ một người quen thuộc hơn.

Đó là đối tác của anh ta, người mà đã cùng anh lập kế hoạch thôn tính cả lục địa.

Diaquit nhếch khóe miệng và nhặt vật tạo tác đó lên. Chẳng bao lâu sau, thứ đó phát ra ánh sáng trắng và một giọng nói chào đón vang lên.

“Cũng khá lâu rồi nhỉ.”

“Đúng vậy, cậu thế nào rồi?”

** Còn tiếp **

Truyện Chữ Hay