Ngày nam tử áo xám chào từ biệt, Tạ Tướng quân tự mình đưa hắn đưa đến nhà ga Chaha’er. Trên đường trở về, Tạ Tướng quân bảo tài xế dừng xe.
– Lý tiên sinh, mời ngồi phía sau.
…
Xe chạy một đường, hai người ngồi ghế sau vẫn trầm mặc không nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Tạ Viễn đột nhiên hỏi.
– Trong sơn cốc kia có thịt ăn chứ?
Lý Hổ quay đầu, nhìn hắn một cái, lại đem đầu xoay lại.
– Hai ba tháng có một lần.
– Vậy rượu?
– Không có.
– Thế phụ nữ?
– Đ! Có một đám ông lớn!
Tạ Viễn nâng lên tay, vò vò đầu Lý Hổ. Tóc quá ngắn, chọc chọc đâm tay. Hắn không có hỏi con mắt thế nào. Chính mình đã hạ thủ, lại hỏi một câu như vậy, không khỏi mèo khóc chuột giả từ bi!
Tạ Viễn mang Lý Hổ về thẳng trụ sở của mình.
Đi vào phòng ngủ, hắn nói với Lý Hổ. – Bên trong là phòng tắm, vào tắm rửa chút đi.
Lý Hổ đứng đó không di chuyển.
Tay hắn chậm rãi nắm chặt, lại chậm rãi buông lỏng ra, rồi lại nắm chặt.
– Đ! Bố không phải kỹ nữ ngươi bao!
Tạ Viễn không nhìn hắn, tự mình mở ra tủ quần áo, từ bên trong đem sơ mi, áo lót, tây trang, tây khố, ca-ra-vat từng cái từng cái ném ra ngoài.
Hắn xoay đầu lại, cười cười với Lý Hổ.
– Tắm xong đem mấy cái này thay hết. Chúng ta đi khách sạn lớn Yến Sơn ăn cơm trước, sau đó đi nhà hát Cửu Châu xem kịch. Chaha’er này ở nông thôn, so ra kém Bắc Bình phồn hoa, chỉ nhà hát này cũng không tệ lắm.
…
Hắn bước đến trước mặt Lý Hổ, vỗ vỗ vai hắn.
– Xong rồi lại đi tìm phụ nữ… Đương nhiên, nếu ngươi không muốn ngủ với các nàng, Tam gia cùng ngươi.