Chaha’er là một tỉnh xa xôi, ngay cả Trương Gia khẩu ở tỉnh lị cũng sầm uất có hạn. Tổng cộng chỉ có một khách sạn lớn, một nhà hát, một kỹ viện xa hoa để các quan lại quyền quý tiêu khiển.
Tạ Viễn quen thuộc dẫn Lý Hổ sửa soạn rực rỡ hẳn lên đến khách sạn lớn Yến Kinh, trực tiếp vào phòng thuê chuyên dụng của mình, quản lý khách sạn vội vàng tự mình tới phục vụ.
Trên một bàn nấm hầm Khẩu Bắc, cải đao thịt, bạch ngọc kê bô, hốt bản ngư, thức ăn mặn lấy thịt cá là chính, thêm rượu đỏ Pháp vận đến. Khó có được nhất, còn có hai món ăn mà đất liền khó gặp: thịt om tôm sú cùng cua xào Tị Phong Đường.
Lý Hổ lúc trước khi làm thổ phỉ, tốt xấu còn bữa bữa có thịt kho tàu ăn. Từ khi theo quốc dân, mấy tháng mới hưởng được một chút chấm thịt nhỏ. Hắn thấy một bàn thịt cá này, liền bất chấp cái khác, chỉ một mạch vùi đầu ngấu nghiến ăn.
Tạ Viễn thấy hắn chỉ lo ăn thịt, liền cười tủm tỉm gắp lên một con tôm sú, lột xác, rồi bỏ vào trong bát hắn.
Lý Hổ quai hàm phồng lên, động một tý động một tý, ngẩng đầu lên, độc nhãn tròn tròn nhìn hắn một cái, im lặng không lên tiếng gắp lên miếng thịt tôm, nhét vào miệng.
Tạ Viễn cười, lộ ra hai hàng răng tuyết trắng. Hắn “tiếp tục tiến lên”, lột một con liền đưa cho Lý Hổ ăn một con, như vậy nhất cổ tác khí tiêu diệt nửa đĩa tôm sú.
đang lúc hăng hái thì làm cho xong việc.
…
Lúc ở cửa khách sạn, Lý Hổ đột nhiên “Hức” một tiếng.
Dưới làn da ngăm đen của hắn hơi hơi nổi lên một tia đỏ ửng, lặng lẽ hít mạnh một hơi, muốn đem cảm giác này chìm xuống, đáng tiếc bất lực.
Tiếp, hắn liền liên tục không ngừng nấc cục.
…
Lý Hổ cơn nấc cụt này kéo rất dài, mãi đến hai người xem xong kịch, khi song song ngồi trong ghế lô xa hoa ở câu lạc bộ Thái Bình, hắn vẫn thỉnh thoảng phát ra tiếng “Hức, hức”.
Tạ Viễn một đường đi, trong lòng đã ngầm cười đau sốc hông, nhưng ở mặt ngoài lại không nhúc nhích tí nào, không có toát ra một chút kinh ngạc hoặc là ý quan tâm.
Câu lạc bộ Thái Bình, gọi là câu lạc bộ, kỳ thật là kỹ viện xa hoa nhất ở Trương Gia Khẩu. Vị trí ghế lô xa hoa của Tạ Lý hai người, trang hoàng vàng son lộng lẫy, một mảnh khí tượng bộc phát tráng lệ.
Khi vừa mới lên xe ở cửa nhà hát, Tạ Viễn nói với Lý Hổ.
– Đi, hết nửa màn Tam gia mang ngươi tìm phụ nữ.
Lý Hổ thế nhưng lắc lắc đầu.
– Chúng ta có kỷ luật.
“Hử?!” Tạ Viễn vạn phần kinh ngạc nhìn hắn một cái, dừng một chút, phản ứng lại.
– Yên tâm, Tam gia không phải đang “hạ bộ” ngươi.
cố ý hướng dẫn, chỉ dẫn sai lầm khiến người ta làm ra quyết định, hành động sai dẫn đến kết quả không tốt.
…
Hai người tây trang giày da, tinh thần phấn chấn ngồi song song trên sô pha, thoạt nhìn, như về lại năm năm trước.
Chẳng qua, một người thiếu con mắt, mà một người, giữa hai tóc mai đã pha lẫn một hai sợi tóc trắng.
Một đám phụ nữ mặc sườn xám, trang điểm xinh đẹp õng ẹo đi tới, mùi keo xịt tóc, son phấn và nước hoa nhất thời tràn ngập cả căn phòng.
Lý Hổ liếc mắt một cái liền nhìn trúng người thứ hai từ trái lên. Cô này cao lớn đẫy đà, bộ ngực cao cao nhô lên, đem vạt trước sườn xám banh mém bứt, hai đoạn cánh tay tròn vo, trắng bóng từ cổ tay áo chặt kín duỗi ra, mặt trên mang theo một đôi vòng tay vàng sáng loáng.
Hắn đang muốn mở miệng, Tạ Viễn lại ở bên cạnh nói.
– Không ai đẹp, đổi.
Lý Hổ há miệng, liền lại không tự chủ được “hức” một tiếng.
Liên tiếp qua ba đợt, Tạ Viễn không nhìn hợp mắt một người. Má mì ở bên cạnh phục vụ, nụ cười trên mặt đã có chút đơ, kinh sợ ngỏ lời với Tạ tư lệnh, hàng thượng đẳng trong tay mình đều ở hết đây, không có tốt hơn.
Lý Hổ cau mặt nhìn Tạ Viễn một cái, đang muốn phát biểu cao kiến.
Tạ Viễn lại giành trước cười cười, ánh mắt hắn sang sáng, hướng về phía Lý Hổ chớp mắt.
– Nơi này không có hàng gì tốt. Tam gia không thể để tiểu lão hổ chịu thiệt… Thế này đi, chỗ ta có một người cũng không tệ lắm, mang ngươi đi tới nhìn xem.
…
Trong đôi mắt hạnh quyến rũ của Bạch Mộng Điệp tràn đầy hơi nước, nàng liều mạng lắc đầu, đem đôi vòng tai phỉ thúy trên lỗ tai đung đưa như xích đu.
Tạ Viễn tây trang giày da, trưởng thân ngọc lập. Dưới ánh đèn, cổ áo sơmi tuyết trắng lộ ra cổ trắng nõn của hắn, hảo một giai công tử trần thế phong độ phiên phiên.
chỉ đàn ông hành vi cử chỉ tao nhã.
Hắn dịu dàng cười cười với nàng, giọng nói thân thiết hiền hoà.
– Tiểu bảo bối, lời Tam gia nói ngươi không nghe nữa, hửm…
…
Bạch Mộng Điệp quả nhiên xứng với tuyệt đại giai nhân. Trên giường rộng lớn, nàng trần trụi nằm ở đấy, làn da giống tơ gấm tỏa ra ánh sáng êm dịu, thân hình tuyết trắng linh họat lên xuống, giống như cây đào mật chín tản mát ra hương vị ngọt ngào.
Nàng nhắm mắt lại, đầu lệch ở một bên, tóc quăn như sóng xõa ở trên gối, cắn môi, ngẫu nhiên từ trong xoang mũi phát ra đôi chút âm thanh “Ưm, a”.
Lý Hổ nằm trên người nàng, mông mạnh mẽ nhún. Làn da ngăm đen của hắn tôn lên da thịt tuyết trắng của Bạch Mộng Điệp, càng có vẻ đen trắng rõ ràng.
Tạ Viễn nghiêng tựa vào lưng ghế sô pha, nâng chân bắt chéo, trong tay mang theo một điếu thuốc, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt dịu dàng nhìn một màn trước mắt.