Thủ trưởng dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm, nhưng vô cùng bình dị gần gũi.
Vừa thấy mặt Lý Hổ, liền nhiệt tình hiền hoà chào hỏi hắn.
– Vị này chính là đồng chí Lý Hổ? Quả nhiên là một chàng trai tốt, mau ngồi.
Lý Hổ trong lòng ôm ý nghĩ xấu xa, trước kia hắn đã lĩnh giáo tên Tạ Tam “Khẩu phật tâm xà” kia rồi, bây giờ gặp lại vị thủ trưởng này, càng thêm thấp thỏm bất an.
Thủ trưởng hòa ái dễ gần nói với hắn.
– Đồng chí Lý Hổ, tôi nghe Lưu bí thư nói, biểu hiện của anh ở căn cứ địa rất tốt. Tích cực cầu tiến bộ, giác ngộ rất cao!
Trong con mắt to còn lại kia của hắn gần như dập dờn ứa ra nước.
– Tôi là khổ xuất thân, từ nhỏ đã bị áp bức! Vì mạng sống có miếng cơm ăn mới gia nhập quân phiệt phản động, kết quả… Tay tàn phế, mắt bị mù! Nửa đời trước, tôi chưa từng qua ngày /… Từ khi gặp tổ chức, bây giờ mới có thân nhân!”
/ âm lịch: ngày con người ra đời (ở TQ). Ngày này người nhà chỉ ở trong nhà đoàn tụ, sum họp không đi thăm bạn bè, người quen..vv…
…
Thủ trưởng vỗ bả vai đồng chí trẻ tuổi khuôn mặt chính khí, thân tàn chí kiên này, thân thiết nói với hắn.
– Tôi gọi anh đến, một là đại biểu tổ chức quan tâm một chút tinh huống của anh, thân thể anh không tốt, nhìn xem có cái gì cần tổ chức giúp hay không. Tuy anh là chiến sĩ quốc dân, nhưng cũng không thể cậy mạnh! Có cái gì cần hay là muốn đề, đại gia đình quốc dân phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau! … Ngoài ra, tôi còn có một việc muốn đại biểu tổ chức hỏi anh một chút…
Lý Hổ theo bản năng vểnh lên lỗ tai.
– Nghe nói, anh và Tạ Viễn Tạ tướng quân rất quen thuộc, từng là một trong lính dưới quyền hắn, từng làm Tham mưu trưởng?
Lý Hổ đem độc nhãn mở tròn tròn, do dự mà gật gật đầu.
– Nghe nói, anh giết Phó Tổng lý chính phủ Bắc Dương, liền bị hắn bắt lại, về sau vượt ngục đào tẩu?
Lý Hổ rùng mình, vội vã xen mồm giải thích nói.
– Thủ trưởng, chuyện này tôi oan uổng! Trên tài liệu tôi tự đưa cho tổ chức đều nói rõ, việc này là thay quân phiệt mang tiếng oan…
– Lý Hổ đồng chí, anh không cần lo lắng, tôi không phải đến thanh tra chuyện này. Đề tới, chỉ là muốn hỏi anh, quan hệ cá nhân giữa anh và Tạ tướng quân như thế nào? Trên chuyện này, hắn không phải là cố ý tha cho anh một mạng?
Lý Hổ trong lòng vụt tính. ‘Đ! Có ý gì?! Quan hệ của ta với tên cầm thú kia?! Muốn chụp tội danh bố cấu kết giai cấp bóc lột? … Không giống nha… vừa rồi hắn nhắc tới cầm thú, luôn mồm Tạ tướng quân… Kệ con m nó, cược một ván!’
– Báo cáo thủ trưởng. Không dám giấu diếm với tổ chức, việc này, quan hệ cá nhân giữa tôi với Tạ Viễn vẫn đều không tệ. Sự kiện đó, là hắn bảo tôi gánh trách nhiệm, nhưng sau đó, còn nói muốn đưa tôi xuất ngoại. Nhưng mà, tôi nhất tâm muốn ở lại nương tựa quốc dân, liền kiên quyết cự tuyệt hắn ta!
…
Chaha’er.
Một người đàn ông mặc trường sam màu xám, đầu đội mũ phớt yên lặng đi vào Bộ Chỉ huy Liên quân kháng Nhật, phía sau hắn, một thanh niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen vóc dáng cao đi theo sau.
Thanh niên đợi trong phòng khách, người đàn ông áo xám theo một phó quan đi vào văn phòng Tổng tư lệnh Tạ Viễn Liên quân.
…
– Tạ tướng quân, như thế tất cả cứ theo kế hoạch chúng ta trao đổi làm việc. Ở trong này, ta đại biểu đảng ta, đối với hành động thân mang dân tộc đại nghĩa, vứt bỏ thành kiến chính trị, cùng kháng Nhật của Tạ tướng quân, biểu thị thập phần kính ngưỡng và khâm phục! Hy vọng đôi ta tương lai hợp tác vui vẻ!
Tạ Viễn kín đáo cười cười, tao nhã gật gật đầu.
-Quý đảng vì sinh tử tồn vong của dân tộc Trung Hoa mà phấn tranh tinh thần, Tạ mỗ cũng là vô cùng kính nể. Tuy đường chúng ta không hợp, nhưng chí cùng một chỗ! Ở trước tồn vong dân tộc, còn có cái gì chính trị ích lợi không thể buông tha đâu?! Tạ mỗ tin tưởng, chúng ta nhất định có thể chân thành đoàn kết, hợp tác vui vẻ!
Đôi bên đối diện mà cười, vỗ vỗ bả vai lẫn nhau, không khí vô cùng chân thành hòa hợp.
– Đúng rồi. Tạ tướng quân, vì để tiện truyền tin liên lạc hai bên, đảng tôi hy vọng phái trú một vị liên lạc viên ở trong này.”
– Ồ…
– Nói đến, vị này còn là người quen cũ tướng quân đâu.
…
Tạ Viễn đứng đó, ánh mắt từ đầu đến chân, đem Lý Hổ chậm rãi quét một lần.
Từ cạo đến ngắn ngủn tóc, đến nước da rám nắng. Từ cái bịt mắt đen tròn tròn trên mặt, đến cái cằm gầy nhọn xuống dưới …
Ẩn dưới vành nón tướng quân rộng, mắt hắn lấp lánh tỏa sáng.
Một khắc đó, rút đi dấu vết năm của năm tháng, hắn là tên thanh niên làm xằng làm bậy trong thành Bắc Bình!
…
Hồi lâu, hắn gật gật đầu.
– Lý Tham mưu trưởng, ngươi quả nhiên nương tựa đảng Cộng.
Tạ Viễn quay đầu, đối nam tử áo xám giải thích nói.
– Tiểu tử này, ta đã sớm biết hắn sẽ tìm nương tựa các anh! Khi đó, cứ cả ngày lén lút nghiên cứu chủ nghĩa Mác Lê nin, còn ở sau lưng ta làm tuyên truyền trong quân đội … Ta lúc ấy trong cơn tức giận, thiếu chút nữa bắn chết hắn, ha ha ha ha.
Hắn vừa cười lớn, vừa đi tới phía trước, mở ra đôi tay, ôm siết Lý Hổ.
– Hoan nghênh trở về.