Căn cứ địa Sơn Nam.
Một người đang ngồi trên bàn đá ngoài doanh trại, trong tay cầm mẩu bút chì, nghệch ngoạc viết cái gì đó.
Một chú lính chiến sĩ nhỏ tuổi quấn xà cạp sôi nổi chạy tới.
– Chỉ đạo viên, Lưu bí thư tìm anh.
Lý Chỉ đạo viên ngẩng đầu lên. Hắn là thanh niên ngũ quan đoan chính, mày rậm mắt to, làn da phơi nắng ngăm đen, hàm răng tuyết trắng, tóc ngắn ngủn dựng ở trên da đầu, càng có vẻ hết sức tinh thần. Nếu không phải mắt trái có bịt mắt màu đen, đây quả thực đúng chuẩn chiến sĩ cách mạng thanh niên mà đội tuyên truyền phát trên truyền đơn.
Hắn “Ờ” một tiếng, đứng dậy, đi đến nhà thấp đảng uỷ ở.
nhà ở nông thôn ngày xưa, không lớn, xây bằng gạch và cửa hẹp.
Đứng ở cửa, theo bản năng dừng lại trước, kéo phẳng quân trang vải thô trên người, mới đẩy cửa đi vào.
– Báo cáo. Chỉ đạo viên đội đoàn Lý Hổ đến.
Lưu bí thư cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai của hắn.
– Tiểu Lý tới đây, ngồi.
…
Quá trình Lý Sư tọa biến thành Lý Chỉ đạo viên, nói đến rất dài.
Sau khi trở lại Tam Dương trấn, không có danh hiệu Ủy nhiệm Sư trưởng của thượng quan, hắn lập tức liền phát hiện, đối với một tên tàn phế mà nói, cuộc sống của đại đương gia trong ổ thổ phỉ không mấy dễ chịu lắm.
Con mắt bị thương còn chưa khỏe, phía dưới đã có người rục rịch suy nghĩ tạo phản. Nếu thành công, hắn không thiếu bị người khác tháo thành tám miếng lập uy thị chúng.
Cũng may đúng lúc này, căn cứ địa phái ra một đội tuyên truyền giáo dục, mỹ danh noi theo hắn cướp của người giàu chia cho người nghèo tìm tới cửa. Vì thế hắn đuổi thủ hạ tạo phản trước, tiên hạ thủ vi cường khởi nghĩa!
May mắn bảo trụ một cái mạng đến khu Xô – Viết, thuộc hạ cũng chết hết, vai hắn không thể gánh, tay không thể nhấc, ngay cả nổ súng cũng ngắm không chuẩn, cũng may còn lại một việc có thể làm, chính là lấy tư cách tướng lĩnh khởi nghĩa kể lại lịch trình mưu trí tìm nương tựa quốc dân và ánh sáng của mình.
Ở trong hội trường lớn lớn nhỏ nhỏ nhiều vô số kể, Lý Hổ khi thì mi phi sắc vũ, khi thì than thở khóc lóc, đem bần hàn thuở thơ ấu, hoang mang khi thiếu niên, khi thanh niên thì triệt ngộ của mình miêu tả sinh động như thật.
– Ta mới trước đây rất khổ, ăn đất quan âm trộm thức ăn heo lớn lên … Quân phiệt thật là xấu, không chịu nghe mệnh lệnh thượng quan tai họa dân chúng, liền phế đi một con mắt của ta… Đảng Cộng Sản tốt lắm, từ khi nghe nói chủ nghĩa Mác – Lê nin, trái tim này của ta từ nay về sau đã tìm được ánh sáng…
Biết rõ chính mình lên con đường lĩnh quân đánh giặc tiền đồ hữu hạn, Lý Hổ liền đem toàn bộ tâm tư đặt hết vào con đường chủ nghĩa Mác – Lê nin.
Đầu những năm , các phần tử trí thức tiến bộ tập trung ở trong thành thị dùng ngòi bút làm vũ khí, cũng có một đám người đi trung ương khu Xô – Viết. Nhưng ở trong căn cứ địa hoang vu này, thất học chiếm đa số, người nhận biết vài chữ đều là “Của quý hiếm có”. Học thức mấy trăm chữ kia của Lý Hổ, thế nhưng cũng có thể vào lúc quân đội tụ tập đọc văn kiện và truyền đơn.
Vì thế hắn thuận lợi vào Đảng, làm Chỉ đạo viên. Lập tức đang sắp lên Chính trị viên, khi con đường tương lai tươi sáng chính ủy rộng mở thì, chuyện khi hắn làm quân phiệt đàn áp phong trào học sinh bị vạch trần ra.
…
Lý Hổ chớp con mắt to còn lại của hắn, oan ức muốn chết.
– Bí thư, anh biết rõ tôi là khổ xuất thân, nhân trực, làm sao từng là quân phiệt phản động bọn giai cấp bóc lột, xuất thân địa chủ thiếu gia giả nhân giả nghĩa! bọn họ làm chuyện xấu không nói không thở ra, xong rồi đem nước bẩn hắt hết lên đầu bố… tôi! Bí thư, bí thư anh cũng biết tôi! Tôi oan uổng quá!
Lưu bí thư thành khẩn vỗ vỗ bả vai Lý Hổ.
– Tiểu Lý à, tôi đương nhiên là tin tưởng anh. Nhưng mà, cấp trên có người nắm gót chân A-sin của anh không thả… Đúng rồi, vị đại thủ trưởng trung ương đến đây rồi, hắn chỉ tên muốn gặp anh. Anh cần phải biểu hiện cho tốt, nói không chừng, đây là cơ hội!
sơ hở, yếu điểm.