Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi hoàn thành cây Arc-en-Ciel cho Euphie. Giờ đây khi đã quay trở lại với thói quen thường ngày, tôi quyết định tập luyện một chút.
Sau khi nghỉ ngơi một chút ở sân sau của ly cung, tôi rút một thanh Mana Blade ra để luyện kiếm thuật, tự đánh giá chuyển động của bản thân, cũng như cố hiện thực hóa những hình ảnh ý tưởng trong tâm khảm của mình.
Từng chút một, tôi cẩn thận thử từng kỹ thuật mà bản thân đã tập luyện rất nhiều lần. Tôi có một tật xấu là thường hay bỏ quên rèn luyện mỗi khi nghiên cứu của bản thân tiến triển, cho nên tôi mới phải cố biến việc luyện tập trở thành một thói quen hàng ngày như vậy. Chỉ mới đây thôi, tôi đã hoãn việc luyện tập để tập trung cho thanh Arc-en-Ciel của Euphie, nên phải cẩn thận hơn mới được.
Khi tôi đang luyện tập thì Euphie bỗng nhiên xuất hiện ở sân sau. Thấy thanh Arc-en-Ciel được buộc chặt bên hông em ấy, tôi không thể giấu nổi sự tự hào dâng lên trong lồng ngực.
“Chào buổi sáng, chị Anis.”
“Euphie đó à. Chào buổi sáng.”
“Chị đang luyện tập động tác khi chiến đấu ạ?”
“Đây là thói quen hàng ngày của chị khi việc nghiên cứu không quá bận rộn. Chị sẽ phát điên lên nếu phải ngồi bàn cả ngày mất.”
“Ra vậy. Em nghĩ thế này cũng tuyệt vời đó chứ.” Euphie gật đầu ra chiều đồng ý, rồi bỗng nghiêng đầu hỏi: “…Em không có ý chê bai gì đâu, nhưng không phải những động tác chiến đấu như vậy có chút kỳ lạ sao?”
“À, ý em là kiếm thuật của chị đúng không?” Tôi hỏi lại.
Euphie lại gật đầu.
“Đúng là thế thật. Chị học căn bản từ Cận vệ Hoàng gia, chỉ vậy thôi. Còn đâu hầu hết là chị tự nghiền ngẫm.”
“Em đang tò mò xem liệu có phải chị học từ ai đó, khác, không phải Cận vệ Hoàng gia hay không, hay đại loại vậy…?” Euphie hỏi, nghiên đầu đầy thắc mắc.
Đúng lúc đó, Ilia bước ra đằng sau tôi, hai tay cầm theo một cái khăn và đồ uống. Chị ấy đến chỗ tôi, vừa lau mồ hôi trên mặt cho tôi vừa nói: “Điện hạ học căn bản từ Cận vệ Hoàng gia, nhưng phần còn lại là kết quả của kinh nghiệm thực chiến.”
“Kinh nghiệm thực chiến…? À, có phải ý chị là vụ giám sát dự án thi công đường cao tốc đúng không?” Euphie có vẻ thỏa mãn với lời giải thích như vậy.
Tuy nhiên, Ilua lại nhún vai và thở dài. “Còn hơn thế nữa cơ ạ…,” – chị ấy lảm bẩm.
Euphie nhìn lại với ánh mắt mông lung. Em ấy đang định hỏi Ilia xem chính xác ý chị ấy là gì thì bị xen vào bởi sự xuất hiện của một con bồ câu đưa thư.
Tôi biết con bồ câu này nên có chút ngạc nhiên khi thấy nó. Con chim bay thẳng đến và đậu lên tay tôi. Có một bức thư được buộc ở chân.
“Trời ạ, đúng lúc ghê. Không biết là chuyện gì nữa đây?”
“… Ai gửi thế, chị Anis?”
“Từ từ đã nào. Để chị đọc xem như nào đã. Họ chỉ gửi thứ này khi có chuyện khẩn cấp thôi.”
“Khẩn cấp ấy ạ…?” Euphie lặp lại lời tôi với một cái nhíu mày.
Tôi muốn trả lời em ấy lắm, nhưng mà phải đọc thư cái đã. Tin nhắn được viết ngắn gọn, nhưng vừa đủ để truyền đạt chính xác những gì đã xảy ra.
“… Bah! Ha-ha-ha-ha-ha!”
“… Chị Anis?”
Đọc tin nhắn xong… tôi chỉ biết cười. Tiếng cười khúc khích bật ra khỏi miệng làm Euphie nhìn tôi đây lo lắng. Nhưng lúc này tôi không thể để em ấy lo lắng được.
“À, đây rõ ràng là một trường hợp khẩn cấp! Ilia! Em phải chuẩn bị đi ngày bây giờ!”
“Chị Anis?! Ch-chị định đi đâu thế?!” Euphie hỏi, giữ tôi lại trước khi tôi kịp lao đi.
Tôi tí nữa là mất thăng bằng rồi, em ấy túm tay tôi lại thế này để làm gì cơ chứ.
Em ấy thoáng nhìn tôi bằng ánh mắt hối lỗi, nhưng ngay lập tức nghiêm mặt lại.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế ạ? Thứ chúng ta vừa nhận được là trường hợp khẩn cấp gì vậy ạ?”
“Con bồ câu đưa thư là của Hội Mạo hiểm giả, thưa Tiểu thư Euphyllia.” Ilia trả lời thày tiiu.
“Hội Mạo hiểm giả?! Từ từ đã! Tại sao chị Anis lại nhận được yêu cầu trợ giúp từ Hội Mạo hiểm giả?!” Euphie lớn giọng hỏi tôi đầy bối rối.
“Vì chị là một mạo hiểm giả đã đăng ký đó. Còn là một mạo hiểm giả bậc cao nữa cơ.”
Euphie lặng lẽ chớp mắt, tôi bèn lôi chiếc thẻ nhận dạng giấu dưới áo ra. Trên chiếc thẻ là tên tôi – tất nhiên là không phải tên thật rồi – được chảm khắc vô cùng lộng lẫy và tỉ mỉ.
Mọi mạo hiểm giả đèu có một cấp bậc đại diện cho năng lực và trạng thái của người đó. Hội sẽ sắp xếp mọi ủy thác và nhiệm vụ sao cho phù hợp với cấp bậc cúa từng người.
Cấp bậc của một mạo hiểm giả được đặt tên theo những kim loại được dùng để đúc tiền của Vương quốc Palettia – đồng, bạc, và vàng. Một mạo hiểm giả mới sẽ bắt đầu từ bậc đồng và chiếc thẻ tên tương ứng, sau đó là bạc, còn những cá nhân xuất sắc và có thứ hạng cao sẽ được phong cấp lên chiếc thẻ vàng.
Euphie nhìn tôi bằng mốt ánh mắt khó tin khi tôi rút tấm thẻ nhận diện bàng vàng của mạo hiểm giả bậc cao ra. Tôi có thể hiểu cho sự bối rối của em ấy mà. Chắc giờ ẻm đang thắc mắc tại sao một cô công chúa lại đạt được điểu này.
“Tại sao chị lại là một mạo hiểm giả, thưa Điện hạ?! Lại còn là bậc cao nữa chứ?!”
“Ờ thì, em thấy đấy… Bắt đầu từ khi chị tham gia giám sát công trường thi công. Chị cần nguyên liệu từ ma vật. Cho nên chị đã đăng ký trở thành mạo hiểm giả để tích quý đen cho riêng mình. Và cũng do chị làm công việc này khá tốt nên chị thăng cấp khá nhanh, quay đi quay lại thì chị đã lên bậc vàng mất rồi. Cha chị cũng thấy hết cứu/vô phương cứu chữa khi chị khoe bức thư công nhận.”
“Tất nhiên là vậy rồi! Em chỉ có thể tưởng tượng ra những gì ông ấy đang lo nghĩ!” Euphie la lên hơi lớn tiếng khiến tôi gần như phải bịt tai lại.
Phản ứng của Euphie vừa rồi giống y hệt cha tôi hồi mới phát hiện. Hoài niệm quá đi.
“Chị xin lỗi. Chị hiểu vì sao em lại tức giận rồi, Euphie. Nhưng giờ không phải lúc bàn về chuyện này.”
Ủy thác được gửi trực tiếp từ Hội Mạo hiểm giả, và được chuyển đii bằng bồ câu đưa thư. Nhưng lá thư tương tự cũng đã được gửi đến những mạo hiểm giả bậc cao khác, à không – toàn bộ mạo hiểm giả bậc cao mới đúng. Điều đó có nghĩa là vụ việc đang rất cấp bách rồi.
“Tình huống chắc chắn rất nghiêm trọng. Cha chị chắc hẳn đã nhận được báo cáo từ lâu rồi.”
“Nhưng rốt cuộc là cái quái gì vừa xảy ra ạ?”
“Có một vụ đại loạn ma vật đang đến. Vụ lần này có vẻ khá lớn nữa, cho nên sẽ rất là ầm ĩ cho mà xem.”
“Đại loạn ma vật?!” Euphie hoảng hốt la lên.
Không một người nào sống trên Vương quốc Palettia mà không nhận ra sự nghiêm trọng của nó.
Đại loạn ma vật xảy ra khi hàng đàn ma vật tấn công hàng loạt vì một lý do nào đó. Hiệp sĩ và mạo hiểm giả thường sẽ cố ngăn chặn điều này xảy ra bằng cách định kỳ thảo phạt bớt số lượng ma vật, nhưng không phải lúc nào cũng thành công 100%.
“Có hai lý do chính gây nên đại loạn ma vật. Thứ nhất là do có quá nhiều ma vật ở cùng một nơi. Chúng sẽ chiến đấu tranh giành lãnh thổ, và những con yếu hơn sẽ phải đi ra gần làng mạc để tìm chỗ ở. Thứ hai là có một ma vật lớn xuất hiện, khiến cho bọn ma vâht nhỏ hơn hoảng loạn.”
Ma vật suy cho cùng thì cũng là động vật. Không có quá nhiêu nơi cho bọn chúng sinh sống, cho nên việc tranh giành lãnh thổ là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, khi con người bị kéo vào cuộc tranh giành đó, cách giải quyết duy nhất là loại bỏ nguồn cơn của vấn đề.
Khi một vụ đại loạn ma vật xảy ra, việc đầu tiên là chặn sự tiến lên của ma vật. Nếu đó đơn thuần chỉ là một vụ bùng phát hàng loạt, thì vấn đề sẽ tương đối đơn giản, nhưng nếu có một ma vật lớn hơn đứng sau thì lại là một trường hợp hoàn toàn khác.
Trong trường hợp đó, điều cấp thiết cần làm không chỉ là ngăn chăn vụ đại loạn mà còn phải giải quyết nguồn cơn nữa. Và toàn bộ công việc này sẽ là một nhiệm vụ khó nhằn.
“Một con lớn hơn… Ý chị là ma vật có ma thạch?” Euphie hỏi.
“Chuẩn không cần chỉnh.”
Những cá thể mạnh nhất trong bọn ma vật được cho là có tinh thể ma thuật, một mảnh ma thạch, sâu bên trong cơ thể chúng. Ma vật rất đã dạng về chủng loài, và ma vật có ma thạch chính là dạng đột biến của bọn chúng.
Vấn đề ở đây là lũ quái thú này có thể sử dụng vài dạng ma pháp đặc hữu. Tùy từng loài ma vật sẽ có loại ma thuật đặc trừng, nhưng đôi khi sẽ xuất hiện một cá thể sinh vật có khả năng sử dụng ma thuật vô cùng độc nhất. Đó là lý do vì sao bọn chúng cực kỳ nguy hiểm. Những sinh vật như vậy sống càng lâu thì viên ma thạch bên trong phát triển càng mạnh mẽ.
Chính vì thế, những con ma thạch thú thường được đặt tên riêng để mạo hiểm giả mới không nhầm lẫn chúng với những con khác. Cũng vì sự nguy hiểm tiềm ẩn mà chỉ có những mạo hiểm giả bậc cao mới được triệu gọi để xử lý chúng.
“Tóm cái quần lại là thế. Giờ chị phải đi đây.”
“Đợi chút đã nào! Argh! Em nên bắt đầu từ đâu giờ?! Tại sao chị lại phải đi?!” Euphie hỏi.
Tôi cố quay mặt đi khỏi em ấy, nhưng em ấy lại giữ cố áo tôi lại. Tôi đành thở dài quay lại nhìn Euphie.
Khuôn mặt em ấy lộ rõ vẻ bối rối và thất vọng. “Chẳng phải chị không thể sử dụng ma thuật sao? Dù cho chị có là một mạo hiểm giả bậc cao đi nữa, vẫn quá nguy hiểm! Em không thể để chị cứ thế lao đầu vào chỗ khiến chị bị thương được đâu!”
“Ờm thì, chị có phải là mạo hiểm giả bậc cao duy nhất không thể sử dụng ma thuật đâu…”
Bá tước Cyan, cha của bạn gái Allie, là một trường hợp như vậy. Ông vốn là một mạo hiểm được phong làm bá tước để vinh danh thành tích. Tôi đã nhận ra cái họ Cyan khi lao vào bữa tiệc ở học viện, nên tôi mới biết được bạn gái Allie là ai.
Đúng là một vài mạo hiểm giả có thể sử dụng ma thuật. Thông thường, người con trai thứ khó có khả năng được thừa kế dòng họ sẽ đầu quân cho hội, cả hậu duệ của những quý tộc đã sa sút hoặc là con ngoài giá thú của quý tộc nào đó cũng thế. Những cá nhân này thường trở thành những mạo hiểm giả bậc cao, vì khả năng sử dụng ma thuật đã cho họ một lợi thế đáng kể.
Nhưng ma thuật không phải yếu tố duy nhất quan trọng với một mạo hiểm giả. Như tôi thì có những ma đạo cụ của mình, cùng như vô vàn kiến thức tôi rút ra được từ những nghiên cứu của bản thân, tất cả đều được tôi tận dụng trong công việc.
“Chị hiểu em cảm thấy như thế nào mà Euphie. Và chị cũng biết là em lo lắng cho chị. Nhưng chị vẫn phải đi.”
“Tại sao chứ?! Còn chị nữa, Ilia! Tại sao chị không ngắn chị Anis lại?!” Euphie kêu lên. Chắc chắn là em ấy cảm thấy cực kỳ khó hiểu rồi.
Có lẽ em ấy đã từ bỏ việc cố ngăn cản tôi mà quay sang năn nỉ Ilia.
Nhưng Ilia chỉ thở dài và lắc đầu. Chị ấy biết rằng việc này là vô ích.
“Thật không may là công chúa không phải loại người chịu lắng nghe lý lẽ. Những tưởng tiểu thư phải nhận ra điều đó rồi chứ?”
“Em không thể chấp nhận điều đó được!”
“Việc Điện hạ là một mạo hiểm giả cao cấp là sự thật, và công chúa cũng có kinh nghiệm chiến đấu với ma thạch thú. Công chúa đã làm việc này lâu đến mức bây giờ việc ngăn cản là bất khả thi rồi thưa Tiểu thư Euphyllia.”
“…! Sao Quốc vương Bệ hạ không ngăn chị ấy lại?!”
“Ông ấy cứ thế phớt lờ mọi chuyện thôi! Ông ấy bỏ cuộc từ vài năm trước rồi!”
“Argh! Chị đúng là hết cứu nổi rồi!” Giọng Euphie như thấu tận trời xanh.
Không, thực ra là có một lý do chính đáng khiến tôi không thể lùi bước ở đây được. Em ấy không đồng ý thì cũng chẳng sao; tôi phải ngăn chăn cuộc đại loạn này cái đã.
“Euphie à. Chị muốn viên ma thạch.”
“… Tại sao vậy?”
“Đầu tiên, không nghi ngờ gì nữa, cuộc đại loạn lần này chắc chắn là do một con ma thạch thú gây ra. Cho nên nếu chị bỏ lỡ cơ hội lần này, chị cũng mất đi cơ hội chạm tay vào viên ma thạch đó. Bởi vậy nên dù ai nói ngả nói nghieng gì đi nữa thì chị cũng phải đi. Chị bắt buộc phải đi.”
“… Em biết là việc có được một viên ma thạch sẽ đem lại danh vọng rất lớn, nhưng danh vọng đâu phải là mục tiêu của chị đúng không?” Euphie nghiêm khắc hỏi.
Thật vậy. Những người đánh bại kẻ thù nguy hiểm cỡ này và lấy được tinh thể bên trong sẽ nhận lại sự ca ngợi của vương quốc. Nhưng đó không phải là thứ mà tôi đang tìm kiếm.
“Thứ chị cần là bản thân viên ma thạch cơ. Đó là lý do khiến chị trở thành một mạo hiểm giả và phấn đấu đến tận cấp bậc này.”
“Nhưng điều gì đã thôi thúc chị làm tất cả nhưng điều này…?”
“… Chị không có thì giờ để giải thích chi tiết với em đâu. Chị phải đi, được chứ? Nó vô cùng quan trọng với chị.” Tôi nói, nhìn thẳng vào đôi mắt đang rơm rớm nước mắt của Euphie.
Tôi không thể từ bỏ được. Dù em ấy có phản đối đến cỡ nào, tôi cũng sẽ không mảy may ý định từ bỏ đâu.
Trầm ngầm một chút, Euphie thờ dài nhìn ra xa. “… Dù em có nói gì đi nữa cũng không để ngăn được chị à?”
Tôi đáp lại bằng một cái gật đầu dứt khoát và ánh mắt nghiêm túc cho đến khi em ấy không còn phản kháng nữa. Euphie thở ra một cách yếu ớt. “… Em hiểu rồi. Nhưng ít nhất hãy dẫn em theo. Em đã từng tham gia cùng đội Cận vệ Hoàng gia trước đây, và có đầy đủ kinh nghiệm chiến đấu với ma vật. Nên xin chị, hãy dẫn em theo cùng.”
“Hả?! Nh-nhưng mà Công tước Grantz đã gửi gắm em cho chị chăm sóc! Nếu em có mệnh hệ gì thì chị biết nói sao với ông ấy đây…?!”
“Chị cũng như thế mà. Nhưng nếu chị có thể đi mà không gặp trở ngại gì, thì cớ gì em lại không thể?”
Tôi chỉ biết rên rỉ. Tôi không thể tranh luận lại em ấy về vấn đề này. Nếu tôi không đành lòng để em ấy lao vào chốn hiểm nguy, thì làm sao tôi có thể biện minh cho việc chính tôi cũng đang làm vậy cơ chứ, chưa kể tôi còn là người có địa vị xã hội cao hơn nữa. Bất kỳ sự phản đối nào cũng sẽ trở thành lý lẽ cho luận điểm “tại sao tôi không nên đi” của em ấy. Nói cách khác, tôi không thể nào từ chối em ấy được.
“Em sẽ giúp đỡ chị như một phụ tá. Nên em có quyền được biết mục tiêu thật sự của chị là gì mà đúng không?”
“… Hmph. Thôi được, nếu em thực sự muốn vậy.”
Giờ đến lượt tôi thở dài và bỏ cuộc. Chúng tôi không thể cứ dây dưa mãi như thế này được, buộc [hải có sự thỏa hiệp thôi. Thời gian là vàng bạc, tôi không còn cách nào khác ngoài để em ấy đi cùng.
“Nhưng chúng ta không có thời gian để giải thích mọi chuyện ở đây đâu. Chị sẽ giải thích trên đường nhé? Chúng ta sẽ dùng cây Chổi Phù thủy của chị để đi đến nơi xảy ra sự cố.”
“… Chúng ta lại chuẩn bị phải cưỡi thứ đó một lần nữa đó hả…? À không, đã rõ. Em sẵn sàng rồi.” Euphie do dự trong một thoáng khi nghe đến cây Chổi Phù thủy, nhưng đã ngay lập tức trấn an bản thân và gật đầu.
Quả là một vòng luẩn quẩn của cảm xúc kỳ quặc đến mức tôi phải bật cười.
“Cờ đến tay ai người ấy phất thôi! Phi vụ lần này của chúng ta có vẻ lớn đó!”
“Nhắc mới nhớ, chị Anis ơi, tin nhắn gửi đến có nói gì về loại ma vật chúng ta sắp đối mắt không?”
“Tất nhiên là có. Đó là là lý do vì sao Hội Mạo hiểm giả phải khẩn cấp gửi đi mấy con bồ câu đưa thư như thế này mà. Con lần này lớn phết đấy.”
Trong kiếp trước của tôi, sinh vật này chỉ tồn tại trong thế giới huyễn tưởng. Chúng tôi sắp phải đối mặt với một kẻ thù với sức mạnh phi thường được cả thế giới công nhận và nể sợ. Đánh bại được nó là ước mơ của rất nhiều mạo hiểm giả và sẽ đem lại danh vọng cho họ trong chớp mắt.
“Chúng ta chuẩn bị tiêu diệt một con rồng.”
Dù cho tôi đã tái sinh ở một thế giới khác, những diệt rồng vẫn đem lại vinh quang tối thượng cho một người. Và khi Euphie thở sấp, tôi chỉ biết gan dạ mỉm cười mà thôi.