Khi tôi chuẩn bị hoàn thành đống giấy tờ công vụ chất cao như núi trên bàn thì tin dữ ập tới.
Cánh cửa thư phòng mở cái rầm tưởng như sắp vỡ nát tới nơi. Một binh sĩ mặt tái nhợt chạy vào báo cáo tin khẩn.
“Một con rồng?!” Tôi la lên, không tài nào giữ nổi bình tĩnh. “Không thể nào! Ngươi nói nó đang may từ trên núi xuống ư?! Ta có nghe nhầm không?!”
“Xin thứ lỗi, thưa Bệ hạ! Chúng tôi chỉ vừa nhận được tin từ Hội Mạo hiểm giả! Đây là tình huống khẩn cấp! Họ đang đợi chỉ thị từ Bệ hạ!”
“Ngh..! Hết rắc rối này đến rắc rối khác! Triệu tập một cuộc họp khẩn mau, đây là mệnh lệnh từ vua! Yêu cầu bọn họ có mặt ngay lập tức!”
Báo cáo này lại đem đến cho tôi một vấn đề đau đầu nữa, bổn phận của một vị vua là phải đưa ra quyết định. Và thế là tôi truyền thánh chỉ cho tên lính kia, nhìn anh ta lao như bay ra khỏi thư phòng, rồi đưa tay lên vò đầu bứt tai.
“Argh…! Đống hổ lốn của Algard đã đủ đau đầu rồi – giờ lại thêm một con rồng nữa hả trời?!”
Rồng – một từ mang đến sự nguy hiểm tột cùng. Nó là hiện thân của nỗi sợ hãi tồi tệ nhất trong thâm tâm mỗi người. Không chỉ có sức huỷ diệt phi thường, điều tối tệ hơn cả đó là nó có thể bay.
Có rất ít ghi chép về việc một người trực tiếp nhìn thấy rồng. Do đó, mỗi khi chúng xuất hiện, hiểm hoạ tiềm tàng thôi cùng đủ để khiến con người ta sợ đến lạnh sống lưng, dựng tóc gáy và chỉ biết bỏ chạy để mong được sống sót. Không ngoa khi nói rằng sự xuất hiện của rồng là một thảm hoạ không gì có thể so sánh được.
Trong suốt bề dày lịch sử của Vương quốc Palettia, không có một ghi chép hay truyền thuyết nào về rồng tấn công cả. Nhưng ai cũng biết những câu chuyện kể về những vương quốc bị rồng huỷ diệt. Chỉ thế là đủ hiểu độ nghiêm trọng của tinh hình hiện tại rồi.
“Bình tĩnh nào. Phải thật bình tĩnh, mẹ nó chứ…! Chúng ta có thể làm cái quái gì bây giờ…?!”
Chúng ta đang phải đối mặt với một con rồng. Nó có thể bay, nên không có chuyện chỉ có đất nước này bị san phẳng, mà cả những quốc gia lân cận nữa. Một phòng tuyến chẳng thế làm gì trước một con quái vật có thể di chuyển trên không.
Còn một lựa chọn nữa là mặc kệ con rồng thích làm gì thì làm, coi nó như một cơn bão có đến thì có đi, nhưng vụ bạo loạn ma vật cũng không phải là vấn đề nhỏ. Suy cho cùng, ma vật sinh ra là để săn bắt và nuốt chửng lẫn nhau.
Nói trắng ra, con rồng sẽ coi vụ bạo loạn ma vật là những con mồi. Và nếu chúng ta tiêu diệt con mồi của nó, nó sẽ coi chúng ta là kẻ thù.
“Thưa Phụ hoàng. Algard đây ạ. Con có thể vào trong không?”
“Algard à?! Đáng nhẽ con phải đang bị cấm túc trong phòng chứ… Thôi kệ, vào đi! Có chuyện gì?!”
Giọng nói từ bên kia cánh cửa như có chút ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn cho Algard bước vào. Thằng bé bước vào với khuôn mặt như đang kìm nén cảm xúc khiến tôi chẳng thể đọc được gì.
Kể từ cái hôm thằng bé thông báo sẽ huỷ bỏ hôn ước với Euphyllia, tôi đã gặng hỏi động cơ của nó mấy chục lần rồi. Nhưng thằng bé càng ngày càng giấu nhẹm mọi thứ với tôi. Âu cũng một phần là do tôi quá tập trung vào việc nước mà bỏ bê con cái, tôi chẳng thế nào hiểu được thằng bé nữa.
Con chị ngốc của nó cũng thế…
Không giống thằng em, lúc nào gặp mặt ta cùng thấy con bé cười. Thường thức của Anisphia khác thường tới nỗi chẳng ai hiểu được suy nghĩ của con bé hay đoán được con bé sẽ làm gì tiếp theo, nhưng Algard thì khác, thằng bé chỉ đơn giản là quá bí ẩn thôi.
Algard là người phá vỡ bầu không khí im lặng trước: “Thưa Phụ thân, con được biết là một con rồng vừa xuất hiện.”
“… Thế quái nào con lại nhận được tin đó khi đang bị cấm túc thế hả? Con muốn gì từ ta?” Tôi thở dài nói.
Câu trả lời của Algard như một cú sốc đối với tôi: “Xin hãy cho phép con tham chiến, thưa Phụ thân.”
“… Con đang nói gì vậy hả?” Tôi cau mày trước yếu cầu đột ngột đó.
Với vẻ mặt không chút dao động, Algard nói tiếp. “Đơn giản mà nói thì, con muốn có được danh vọng và sự nể phục.”
“Danh vọng? Đừng nói với ta là con muốn tự mình tiêu diệt nó đấy nhé?!”
“Vâng ạ. Và con muốn yêu cầu một phần thưởng nếu thảo phạt thành công. Con sẵn sàng mạo hiểm mạng sống đến cùng để có được nó.”
Ai giết một con rồng quả thực sẽ được trọng vọng. Vậy ra là thế, thằng bé muốn có được danh tiếng sao. Manh mối đó là đủ để tôi biết được thằng bé muốn gì.
Nhưng thật đáng buồn và thất vọng khi Algard không hiểu những điều thực sự quan trọng với cuộc đời thằng bé. Tôi có thể mường tượng ra chính xác điều thằng bé muốn vào lúc này.
“… Algard. Con thật sự ghét Euphyllia tới vậy à? Con thực sự muốn mọi chuyện đi xa tới mức này chỉ vì đứa con gái nhà bá tước đó sao? Ta thật chẳng thể hiểu nổi con nữa. Con không thể để con bé kia làm thứ phi hay thê thiếp được à? Ta không có thê thiếp gì, nhưng có luật nào cấm đâu. Tại sao con lại cố sống cố chết chối bỏ Euphyllia tới vậy hả?”
Điều Algard muốn là huỷ bỏ hôn ước – và để làm được điều đó, nó đã thẳng tay buộc tội con bé trước bàn dân thiên hạ.
Tuy nhiên, những cáo buộc đó hoàn toàn là bịa đặt. Đã có lúc, ta nghĩ rằng Algard đã mù quáng vì tình rồi. Nhưng những hành động của thằng bé cho thấy điều ngược lại. Trái tim thằng bé không cháy bỏng đam mê mà như đóng băng lại với niềm tin sắt đá khó lòng lay chuyển.
“Con không có thời gian để giải thích về cảm xúc của mình thưa Phụ thân. Con không cần cha phải hứa hẹn gì cả.” Giọng Algard nhỏ nhẹ mà bình tĩnh. “Nhưng con không thế cứ ngồi đó – cchowf người ta dâng mọi thứ tận miệng mà không cho đi điều gì, cứ thế mà đi trên con đường được trải sẵn nhung lụa được sắp đặt trước được. Có phải đó là kiểu người cai trị mà đất nước này cần không?”
“… Ý con là sao hả Algard?”
“Giá như con bé có thiên phú với ma thuật. Giá như con bé là con trai. Cha nghĩ con không biết những gì người ta nói sau lưng à?”Ánh mắt tôi trùng xuống bàn. Từng lời cáo buộc của Algard như cứa vào lòng tôi vậy. Tâm trí tôi giờ chỉ có ý nghĩa của những câu nói của thằng bé. Tại sao mối quan hệ của Anisphia và thằng bé lại tệ đến mức này?
Hồi còn nhỏ, hai đứa nhỏ gắn bó quấn quýt, như keo dính chuột. Còn có những lúc, Anisphia kéo Algard đi chơi, gây đủ thứ chuyện trên đời để giải trí. Nhưng khi con bé bắt tay vào con đường phép thuật, mọi thứ dần lệch hướng.
Anisphia có thể không có tài năng với phép thuật nhưng đổi lại con bé lại được trời phú cho một bộ não thiên tài, đầy sự đổi mới cũng như là sức mạnh, ý chí biến ý tưởng đó thành hiện thực. Với Algard, những người xung quanh thằng bé bắt đầu khinh miệt nó chỉ vì thiếu đi thứ tài nằng của riêng mình. Để rồi đến khi giọt nước tràn ly, trước cả khi tôi kịp nghĩ ra cách để giải quyết tình thế này, bọn chúng đã cãi nhau.
Và thế là, hai đứa nó bắt đầu đường ai người nấy đi, một mối quan hệ rạn nứt, vô phương cứu chữa. Anisphia từ bỏ quyền kế vị, hài lòng với danh hiệu Công chúa Kỳ quặc của mình, một người không hề xứng đáng với danh hiệu hoàng tộc. Chi ít đó là những gì tôi đã nghĩ.
Con bé chỉ muốn đẩy lợi ích của cậu em trai lên hàng đầu, để thằng bé có thể kế vị ngai vàng từ tôi. Nên tôi đã nỗ lực biến Algard trở thành một vị hoàng đế hoàn hảo. Tôi coi đó như là nghĩa vụ của mình vậy, bảo vệ đất nước, ươm mầm thế hệ sau.
Tuy nhiên, so với Anisphia, Algard lại có phần thiếu sót nên ta đã nhờ Grantz cho Euphyllia làm hôn thê của thằng bé để đảm bảo đất nước sau này sẽ có một tương lai phồn thịnh, hoà bình không xung đột, chia bè kết phái.
Chẳng biết nên gọi là tốt hay xấu, nhưng những hoạt động của Anisphia khi ấy đã thu hút một sự chú ý đáng kể. Rất nhiều người khinh thường con bé vì coi cái ma học của con bé là dị giáo, thế nhưng cũng có một bộ phận công nhận giá trị của nó.
Và rồi những lời dèm pha bắt đầu xuất hiện – rằng Anisphia sở hữu nhừng gì mà cậu em trai không có. Rồi cứ thế, miệng đời bắt đầu so sánh hai chị em.
Dù gì đi nữa thì Algard vẫn là vị vua tiếp theo. Hồi tôi mới lên ngôi, đất nước đang trong tình trạng vô cùng hỗn loạn. Chỉ nhớ lại thôi cùng khiến lòng tôi tràn ngập sự hối tiếc. Tôi không muốn con trai mình phải trải qua những gì tôi đã phải vượt qua.
Nhưng tôi vẫn là một vi vua. Tôi không thể từ bỏ dù cho chướng ngại có lớn thế nào.
“Algard. Đúng là danh hiệu sát long sẽ đảm bảo vị thế của con ở đất nước này. Vậy thì như ý con muốn… Dù sao thì vương quốc cùng dâng cần toàn bộ những nguồn lực có thể để vượt qua thảm cảnh hiện tại. Ta hỏi con một lần nữa: Con đã sẵn sàng mạo hiểm tính mạng của mình chưa?”
“Rồi ạ. Con đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ.”
“Tốt lắm. Vậy ta sẽ sắp xếp. Ta cho phép con tham gia vào buổi họp khẩn. Sau đó-“
Trong lúc tôi đang nói chuyện với Algard, lại có tiếng đập cửa rầm rầm. Thật không thể giấu sự khó chịu khi bị làm phiền đến lần thứ ba như vậy. đây là chuyện khẩn cấp đấy! Giờ còn có vấn đề gì nữa đây?!
“Lần này có chuyện gì nữa?!” Tôi héft lên với người phía bên kia cánh cửa.
“Th-thưa Bệ hạ! Là tin khẩn! Về công chúa Anisphia Điện hạ!”
Tim tôi trùng xuống khi nghe tiếng báo cáo run rẩy của tên lính. Tôi như thấy trước mặt hình ảnh đứa con gái ngốc đang cười toe toét khoe phát minh mới. Và phát minh lần này là…
“Các nhân chứng báo lại rằng đã thấy công chúa đang lái một thiết bị ma thuật với Tiểu thư Euphyllia ngồi đằng sau!”
Phải rồi, con bé đã đăng ký với Hội và đang là mạo hiểm giả cấp cao. Nếu ta nhớ không nhầm thì thông tin kiểu này sẽ được gửi cho toàn bộ mạo hiểm giả cấp cao vì đây là tinh huống khẩn cấp.
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi tôi bắt đầu mường tượng ra toàn cảnh của vấn đề. Tôi không muốn nghĩ đây là sự thật. Nhưng tôi không tài nào rũ bỏ được sự nghĩ ngờ đang dấy lên trong lòng.
“Con bé bay đi đâu rồi?! Nói mau!”
“V-về hướng Hắc Lâm!”
“… Cái con giặc cái này! Aaaaarrrrrggggghhhhh!” tôi rống lên.
Cơn đau đầu càng ngày càng tệ hơn rồi.