Trans: Vanmaxohp
Edit: 4byss
===
Chương 5: Cô công chúa chuyển sinh vẫn khát khao ma thuật
Vương quốc Palettia đã cùng chung sống hòa thuận với những tinh linh trong suốt bề dày lịch sử. Chuyện kể lại rằng điều ấy thành hiện thực sau khi Quốc vương đầu tiên đã lập khế ước với một Đại Tinh linh mà sau này được suy tôn như vị thần. Sự kiện ấy như kim chỉ nam cho những tinh linh trở thành bạn hữu với con người qua các triều đại khác nhau. Cho đến tận ngày nay, sự kiện vĩ đại ấy vẫn luôn là chủ đề được ca ngợi và kỷ niệm hàng năm.
Và cũng vì vậy mà ở Vương quốc Palettia, những viên tinh linh thạch – món quà từ những tinh linh – đều được trân trọng và giữ gìn. Từ cổ chí kim, chúng đã trở thành những vật dụng hữu ích cho cuộc sống con người, thậm chí trở thành những lễ vật trong những mùa hội lễ.
Để thu thập tinh linh thạch, đặc biệt là những viên có chất lượng cao nhất có thể, họ phải vào sâu trong những nơi hoang dã - cũng là nơi quái vật trú ngụ.
Ma vật, dù trông khá giống động vật, nhưng lại ẩn chứa mối nguy tiềm tàng tới con người. Điểm khác biệt giữa chúng đó là ma vật thì hung tợn, có thể sử dụng ma thuật, thường xuyên tấn công động vật và ma vật khác, kể cả con người.
Tất cả những ai muốn thu thập ma thạch đều phải chiến đấu với chúng mới có thể giành được. Ở đâu quái vật, ở đó có tinh linh thạch – hay là nơi nào có tinh linh thạch cũng sẽ là nơi bọn quái vật trú ngụ.
Khi một người muốn thu thập tinh linh thạch, họ buộc phải tiến sâu vào lãnh địa bọn chúng, nơi mà việc chiến đấu là không thể tránh khỏi. Vì lẽ đó, vương quốc thường xuyên cử những hiệp sĩ đi săn và giành lấy tinh linh thạch.
Tuy nhiên, trong những kỳ khan hiếm, lực lượng bổ trợ sẽ rất cần thiết. Khi ấy ấy, cho dù có cử tất cả hiệp sĩ đi săn cũng sẽ chẳng kiếm đủ số tinh linh thạch đang cần.
Và đó là lúc những mạo hiểm giả đầy phóng khoáng, sống vì những giai thoại để đời, đóng một vai trò rất linh động trong nền kinh tế. Ở vương quốc Palettia, mạo hiểm là một chuyên ngành chính thức ở khắp nơi, được hậu thuẫn bởi quan chức mỗi vùng. Nhiệm vụ của họ - chính là đáp ứng tất cả những yêu cầu được giao.
Chẳng hạn họ có thể được gọi làm tùy tùng hộ giá những đoàn lái buôn qua các thị trấn, hoặc là được nhờ giải quyết những chuyện cỏn con mà các ban ngành lớn như Vệ binh hoàng gia sẽ không nhúng tay vào. Vì vậy một ngành nghề như mạo hiểm giả có sự gắn bó rất mật thiết đối với đời sống của nhân dân.
Mục tiêu của các mạo hiểm giả thường là để lấy danh tiếng và chiến lợi phẩm từ những quái thú. Dù vương quốc sẽ chịu trách nhiệm chính trong việc thảo phạt chúng, nhưng không phải lúc nào Vệ binh hoàng gia cũng phản ứng kịp thời được. Và vào những lúc như thế, những mạo hiểm giả nhanh chân sẽ giành được thế chủ động.
Việc một thông tin từ nhà lữ hành nào đấy có thể ảnh hưởng đến quyết định của Quốc vương cũng chẳng hiếm gì. Công việc của họ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chiến lợi phẩm giành được là rất lớn, lớn đến mức mà trong vài tình huống, những mạo hiểm giả vinh dự ấy có thể nhận được tước hiệu cao quý cho riêng họ.
Và vì vậy mà những mạo hiểm giả sẽ chấp nhận đề nghị hạ gục quái vật để theo đuổi vinh hoa.
…Nhưng không phải ai cũng sẽ được hưởng thứ vinh quang ấy. Cuộc đời thật lắm éo le.Chẳng hạn như lúc này đây, một nhóm mạo hiểm giả đang được nếm trải điều ấy.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Ta chưa từng nghe về nó bao giờ cả! Argh! Chó thật chứ!”
Một lão trung niên ăn mặc như những mạo hiểm giả thông thường khác đang cay cú.
Hắn là một tay kỳ cựu trong nghề. Tuy chưa từng đạt được thành tựu gì đáng nể trong suốt sự nghiệp, ở tuổi này thì hiếm có ai vẫn còn hoạt động như hắn. Với lại trong mắt đồng nghiệp, hắn là một người vô cùng tỉnh táo và cứng rắn thì phải.
Hắn vừa mới bước chân vào khu rừng rộng lớn - vừa là vựa ma thạch mới của vương quốc, vừa là nơi trú ngụ của cả tá quái vật - Hắc Lâm. Khu vực này được trưng dụng để vừa khai thác, vừa khám phá, và là một nơi phổ biến để các mạo hiểm giả mới học hỏi những thứ cơ bản của ngành.
Cái tên Hắc Lâm là do bóng tối nằm dưới những tầng cây trong nó mà ra. Người ta đồn rằng, càng đi sâu vào trong, ánh sáng mặt trời càng trôi vào dĩ vãng. Không ai biết được quy mô thực sự của khu rừng này cả.
Vượt lên khu rừng là một dãy núi chưa từng được khai phá, mà cũng chả có ai điên đến độ vào sâu tận đấy cả. Phần lớn mạo hiểm giả chỉ khám phá những nơi đã quen thuộc mà thôi. Đó là lý do tại sao đây lại là nơi thích hợp cho những lữ khách mới đến để tích lũy kinh nghiệm.
Còn với vị mạo hiểm giả kỳ cựu này, hắn vừa mới dạy dỗ một nhóm gà mờ mới tới. Không chỉ đơn thuần là thủ lĩnh, hắn còn là một người thầy, người giám sát của cả toán ấy.
Nhiệm vụ của hắn chính là mang toán này đến Hắc Lâm để dạy về những nguyên tắc của nghề. Đáng ra đó là một công việc dễ dàng. Ít ra thì đó là những gì hắn nghĩ — và những khứa học việc của hắn cũng cho là vậy. Ấy thế mà không, họ đang phải luồn lách dưới mấy tán cây và chạy bán sống bán chết.
Đúng vậy, họ đang bị dí. Trên mặt họ nhuốm màu sợ hãi và tuyệt vọng trong khi đôi chân vẫn còn đang chạy.
“Đ-đội trưởng! P-phải làm gì với chúng bây giờ?!” Một tay lính mới mếu máo kêu lên, sợ đến mức không thể dừng chạy.
“Làm được gì giờ?! Nhanh cái chân lên mà thoát khỏi khu rừng rồi báo cáo lại với hội và bọn hiệp sĩ đi!” Tên mạo hiểm giả kỳ cựu la thủng cả phổi, cố giấu đi sự run rẩy trong giọng mình.
“Nhưng sao mà hiệp sĩ đoàn xử lý bọn này được?!”
Một mạo hiểm giả tân thủ sợ hãi tới mức không thể gọi tên sự vật theo cách bình thường được. Cậu không giấu nổi sự hoảng loạn đã xen lẫn vào giọng nói của mình.
“Ít nhất thì vì đủ người nên họ sẽ làm được chút gì đó!”
“Nhưng mà––“
“Bọn họ sẽ không để cho thứ đó chạy nhông nhông vậy đâu! Quên mấy ngôi làng hẻo lánh đi, thứ đó có thể phá hủy cả một thành phố đấy!” Người mạo hiểm giả kỳ cựu hét vào mặt tên thực tập sinh trẻ tuổi. Nhưng không phải là hắn ta không biết sợ. Chỉ là, sự gan dạ của hắn đã được tôi luyện qua hàng mấy năm kinh nghiệm, và nghĩa vụ đối với những mạo hiểm giả trẻ tuổi đã vượt qua nỗi khiếp sợ trong lòng hắn. Hắn đưa ra những mệnh lệnh và chỉ dẫn để giúp mọi người có thể trốn thoát. Nhưng tất cả những gì có thể làm cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Nghiến chặt răng trong nỗi thất vọng tràn trề, tên mạo hiểm già kỳ cựu gào lên tên của thứ đáng sợ đang đuổi theo bọn họ – tên của mối đe dọa đang ập tới Vương quốc Plaettia.
“Đùa đấy à! Đừng có nói thứ chết tiệt đó là một con rồng nhé!”