Cung Điện Bóng Tối Của Tử Giả Vương

chương 06: nghi ngờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Shutra

******************

Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi cơ thể mới tràn đầy năng lượng thế này.

Sau nhiều ngày trôi qua, người cai trị bắt đầu có những biểu hiện như đang nghi ngờ tôi.

“...Vẫn không có gì thay đổi, hmph... Mặc dù ngươi đã mạnh hơn rất nhiều—”

Tại phòng thí nghiệm, sau khi cuộc săn hàng ngày đã kết thúc, lão già rên rỉ và nhìn vào khuôn mặt vô cảm của tôi.

Mỗi loài sinh vật đều tồn tại một giá trị trung bình, và có vẻ như việc nghiên cứu vẫn chưa đạt được đến mức đó vì Tử linh thuật là một cấm thuật. Nhưng theo như cuốn sách mà tôi đã đọc, Xác sống thường sẽ tiến hóa sang hình thái kế tiếp trong vòng sáu tháng cho đến một năm.

Cơ mà cái giá trị này sẽ khác nhau tùy vào từng trường hợp.

Nếu Xác sống bị nhốt trong một căn phòng và không thể thu thập được cái chết, nó sẽ không thể tiến hóa dù có bao nhiêu thời gian trôi qua. Mặt khác, nếu được liên tục giết chóc, nó sẽ phát triển với một tốc độ khủng khiếp và nhanh chóng đạt đến hình thái tiếp theo.

Xét đến trường hợp của tôi, người cai trị đã chăm sóc và đi săn cùng tôi mỗi ngày. Vậy nên thật khó để nghĩ rằng sự tiến hóa lại xảy ra chậm hơn so với mức trung bình.

Có lẽ đã gần một năm kể từ lúc tôi được hồi sinh, và cũng không lâu kể từ khi tôi bắt đầu cảm thấy đói.

Nhưng dường như khoảng thời gian ngắn ngủi này là đủ để lão già cảm thấy có gì đó không ổn rồi.

Người cai trị chạm vào cánh tay tôi bằng những ngón tay xương xẩu rồi lẩm bẩm. Ừmm, nghe chẳng hiểu gì, chắc là một câu chú liên quan đến Tử linh thuật.

Một nguồn sức mạnh bỗng cuộn trào bên trong cơ thể tôi, chân tay cứ dần nóng lên như thể chúng đang to ra vậy. Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng kiên trì giữ im lặng.

“Không phải do thiếu ma lực à... Ta đã sai sót chỗ nào chăng?”

Ông ta nhăn nhó nhìn tôi với biểu hiện khó chịu trên khuôn mặt.

Việc lão già là một Pháp sư xuất sắc thì không có gì để bàn cãi cả. Chỉ dựa trên việc xây dinh thự và sống ở sâu trong rừng, thu được vô số thủ hạ từ xác chết của những con Ma thú hung dữ là đủ hiểu.

Thế nhưng, lão lại bị giới hạn bởi những lẽ thường và kiến thức về Tử linh thuật.

Tử nhục nhân là hình thái yếu nhất trong số các Xác sống. Muốn tạo ra chúng cũng khá dễ dàng, chỉ cần một cái xác là đủ. Dễ sử dụng nhưng cũng dễ bị hỏng, là những con rối chỉ biết tuân theo mệnh lệnh và không có ý thức của riêng mình.

Những người ở đây trước tôi cũng chính là lý do khiến người cai trị luôn nghĩ cái lẽ thường đó là đúng.

Đầu tiên, họ hẳn đều là những Tử nhục nhân chỉ biết làm theo mệnh lệnh được giao một cách máy móc và tiến hóa.

Rồi họ có được khả năng suy nghĩ. Theo như các cuốn sách, Xác sống tiến hóa từ một Tử nhục nhân thành một Thi quỷ có thể được chia làm hai loại.

Những người chấp nhận số phận của họ, và những người kịch liệt phản đối.

Chính vì vậy, lão già hẳn sẽ bị sốc vì có vốn hiểu biết sâu rộng về Xác sống mà vẫn không thể lý giải được trường hợp của tôi. Tôi là một Xác sống vô song, đã trải qua biết bao gian khổ để sống sót cho đến tận bây giờ, nhưng ông ta lại chẳng có cách nào để biết tôi đã tiến hóa hay chưa.

Mặc dù người cai trị biết rằng tôi đã trở nên mạnh hơn nhờ việc tích lũy năng lượng tiêu cực, nhưng những nghi ngờ của lão lại không đúng với tình hình hiện tại.

Hình dạng bên ngoài của Xác sống trước và sau khi tiến hóa là gần như không khác gì.

Nhưng bên trong tôi đã thay đổi, và lão dường như đã quên mất cách tốt nhất để xác định rồi.

Nếu tôi là ông ta thì giờ phải đưa ra một mệnh lệnh như thế này.

[Ngươi đã tiến hóa chưa tên chết tiệt? Trả lời đi xem nào.]

Vì tôi buộc phải tuân theo mệnh lệnh của người cai trị nên chắc chắn sẽ trả lời. Cơ mà nhận định của lão già là Tử nhục nhân không hề có trí thông minh, thành ra đời nào có chuyện lão nghĩ thế chứ.

Đối với ông ta, tôi chẳng hơn gì là một [Món đồ] không có ý thức.

Sau khi kiểm tra qua một lượt, người cai trị cau mày và hét lên với giọng bất mãn.

“Roux, mang cho ta con dao!”

-------------------------

-------------------------

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bỗng dừng lại như thể đang do dự,

và sau một tiếng kẹt, cánh cửa mở ra.

Ngoài người cai trị ra, trong dinh thự này vẫn còn một người khác đang sống.

Mặc dù luôn phải cảnh giác với lão già, nhưng tôi vẫn để ý đến người này.

Đó là một cô gái trông rất tiều tụy đang đi vào với vẻ mặt đầy sợ hãi.

Một cô gái trẻ với mái tóc đen. Tuổi thì chắc rơi vào tầm đôi mươi nhỉ? Dáng người khá nhỏ con còn tay chân thì gầy đét như suy dinh dưỡng nặng vậy.

Và hơn hết là một chiếc vòng cổ màu đen – bằng chứng cho thấy người đeo nó là nô lệ.

Đôi mắt của cô ấy chất chứa đầy nỗi buồn sầu ảm đạm và mờ đi như một Xác sống, đôi môi thì khô nứt hết cả ra. Nếu không nhìn kĩ thì ai cũng sẽ cho rằng đây là một Tử nhục nhân quá.

Tôi không biết tên thật của cô ấy là gì. Nhưng lão Horus gọi cô là [Roux] như một bằng chứng cô là nô lệ của mình.

Đối với Xác sống, chúng có khả năng rất mạnh mẽ nhưng lại không phù hợp với bất kỳ công việc nào đòi hỏi sự tinh tế. Thành ra, nhiệm vụ của cô ấy là giúp đỡ việc nghiên cứu và chăm sóc cho dinh thự.

Dọn dẹp, nấu nướng, cất đống sách. Không giống như người cai trị, cô không có khả năng nhìn trong đêm nên luôn cầm theo một nguồn sáng để di chuyển. Còn nữa, trái ngược với lão già, cô ấy dường như chẳng có một thói quen cụ thể nào cả, vậy nên tôi vẫn tình cờ nhìn thấy cô ấy trong vài lần đi khám phá.

Tôi bình tĩnh liếc nhìn Roux. Sẽ khá là rắc rối nếu cô ấy phát hiện ra tôi đi lang thang rồi đem báo với người cai trị. Nhưng đồng thời, cô ấy cũng không thể làm được điều đó.

Nô lệ không có ý chí riêng của mình, cũng như Xác sống vậy. Chiếc vòng quanh cổ cô là một Ma cụ để bắt nô lệ phải luôn tuân theo chủ nhân.

Nó có sức mạnh kiểm soát suy nghĩ của người đeo ở một mức độ nhất định, và khả năng bẻ cong ý muốn để họ làm theo mệnh lệnh được giao.

Roux sợ người cai trị hơn tôi rất nhiều. Điều đó có thể dễ dàng nhận thấy qua đôi mắt đang ngập tràn sợ hãi.

“Của ngài đây ạ.”

Cô ấy vội vàng rút ra con dao từ trong túi mình và tiến đến gần lão già. Nhận lấy con dao xong, ông ta thản nhiên đập vào đầu cô.

“Chậm quá, thứ rác rưởi này.”

Trái ngược với giọng điệu đầy ác ý, ánh mắt của ông ta không hề có chút tức giận nào. Chắc là do tiện tay đây, mà nếu không phải thì cũng là do lão đối xử với cô không hơn không kém một nô lệ bình thường.

Sau khi Roux ngã nhào ra đất, lão già bẻ đốt tay và đâm con dao vào cánh tay phải tôi.

Một cơn nhói bỗng xuất hiện, nhưng nó dường như còn nhẹ gấp trăm lần so với nỗi đau tôi phải gánh chịu khi còn sống. Và việc nó xảy ra cũng phần nào chứng minh được rằng, tôi đã tiến hóa.

Xác sống là sinh vật bị nguyền rủa. Vậy nên tôi, kẻ đơn thuần chỉ là [Một cái xác biết đi], đang dần tiến đến việc trở thành một tồn tại thậm chí còn ghê tởm hơn do sự tích lũy năng lượng tiêu cực.

Cơn nhói này chắc chắn khủng khiếp hơn so với một Tử nhục nhân không hề biết đau. Tuy nhiên, ngần này thì đã là gì so với hồi trước.

Hầu như không có máu chảy ra từ miệng vết thương, chắc là do nó không lưu thông được trong cơ thể. Theo như cuốn sách, một Xác sống ở dạng tiến hóa [Càng cao] thì cơ thể càng giống với con người.

Người cai trị ngó qua vết thương và kiểm tra tình trạng của tôi.

Tôi cố gắng vượt qua cơn đau mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt mình. Đau, đau quá... Không, không đau tí nào...

Lão già từ từ bỏ con dao ra. Vẫn để mắt đến tôi, lão đưa một mệnh lệnh cho Roux, người đang nằm sõng soài trên sàn.

“...Vẫn là một Tử nhục nhân... Này, báo cáo cho ta nếu vết thương của hắn có chuyển biến.”

“Ah—”

“Trả lời rõ ràng lên xem nào!”

“Gah...”

Một âm thanh dữ dội vang lên khắp căn phòng. Người ta thường nói, các Pháp sư có thể cường hóa cơ thể của họ bằng Ma thuật.

Người cai trị có thể chỉ toàn da bọc xương thật, nhưng lão vẫn mạnh theo cách của riêng mình. Sau khi ăn trọn đòn đá đó vào bụng, Roux bay như một quả bóng.

Lão già chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào cô ấy mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.

Vết cắt trên cánh tay tôi vẫn cứ chảy máu, đau thật đấy...

Bất cứ khi nào tôi bị thương trong lúc đi săn, người cai trị sẽ chữa lành cho tôi bằng Ma thuật. Đấy là việc cần thiết phải làm nếu muốn sử dụng Tử nhục nhân trong một thời gian dài, bởi lẽ nó không có khả năng phục hồi.

Cần phải có thời gian để vết thương tự lành lại. Một trong những điểm khác biệt lớn nhất giữa Thi quỷ và Tử nhục nhân là nó có khả năng tái tạo. Chắc đây cũng là lý do lão bắt cô ấy phải trông trừng tôi.

Dường như lão định xác nhận sự tiến hóa bằng cách khác ngoài việc tìm ra tôi có nhận thức hay không.

Mà, dựa trên số Ma thú tôi đã giết thì bị nghi ngờ là đúng thôi, làm gì có chuyện tiến hóa chưa xảy ra được.

Tuy nhiên...lão già quá ngây thơ. Kế hoạch của ông ta sẽ trở nên vô dụng khi tôi đã biết hết mọi thứ.

Như thường lệ, tôi bắt đầu hành động sau khi được đưa về nhà xác.

Tôi xoay cánh tay của mình để xem vết thương đã lành được bao nhiêu. Ừm, Thi quỷ có khả năng phục hồi tốt hơn con người nên nó cũng đã bắt đầu đóng lại rồi. Sự tái tạo này sẽ không xảy ra trong chớp mắt như khi được chữa bởi ma thuật, nhưng vết thương cỡ này sẽ lành trong một ngày thôi.

Hơn nữa, hình thái của các Xác sống càng cao, khả năng tái tạo càng mạnh. Thật may mắn vì tôi mới chỉ ở trong giai đoạn của một Thi quỷ. Tôi giơ tay trái lên và từ từ làm móng vuốt dài ra, độ sắc bén của chúng cũng không thua kém gì con dao lão già vừa dùng.

Tôi lấy móng vuốt và rạch vào vết thương, làm cho nó trở lại như ban đầu.

Nỗi đau cũng cứ thế mà từ từ lan ra, khiến tim tôi nhói lên.

Thật ra, cơn đau này cũng chẳng khác gì so với lúc bị lão đâm là mấy.

Nhưng đây là lần đầu tôi tự làm tổn thương chính mình. Bởi trước đây, với một người có cơ thể yếu nhớt như tôi...sẽ không bao giờ tự làm mình đau dù cho mặt trời có mọc đằng Tây.

Đôi mắt tôi vẫn khô khốc vì không thể chảy được nước, vậy mà sâu trong trái tim này như thể đang khóc thầm. Đau quá, nhưng tôi phải kìm nén nó. Đây là điều...cần thiết phải làm.

Rồi tôi sẽ giết người đang cai trị mình. Tôi phải giết lão Horus Carmon, người có quyền kiểm soát cơ thể này tuyệt đối. Ông ta đúng là một tên vô nhân tính, và tôi chẳng hơn gì một nô lệ của lão cả.

Tôi phải cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để tạo ra cơ hội.

Người cai trị rất mạnh. Trên hết, ông ta có quyền kiểm soát tôi tuyệt đối. Lão già chính là người tôi không thể thắng vào lúc này, nhưng không có nghĩa là nó không thể xảy ra.

Có một số cuốn sách trong thư viện đã ghi lại các trường hợp Xác sống nổi loạn, chống lại chủ nhân như một lời cảnh báo những người có ý định dùng Tử linh thuật.

Hiện tại, những mệnh lệnh hạn chế tôi vẫn còn rất ít. Chỉ cần tiếp tục như vậy đến khi mạnh hơn...tỷ lệ có thể không cao nhưng tôi vẫn có khả năng giết lão già.

Ông ta có thể tuyệt đối, nhưng không toàn năng.

Tôi từ từ rạch sâu hơn nữa như thể để khắc lại những quyết tâm của mình. Vết thương trông có thể hơi khác so với ban đầu, nhưng chắc là không đủ để bị chú ý đâu.

Sau khi kiểm tra lại, tôi kéo móng vuốt ra rồi liếm hết máu và da thịt dính trên đó. Chiếc lưỡi vốn cảm thấy trái tim của con gấu rất ngon, có vẻ cũng không thích thú gì khi phải tự ăn máu thịt của chính mình.

Sẽ rất rắc rối nếu ai đó phát hiện ra bàn tay đầy máu này. Khi tôi đang liếm qua móng vuốt, cánh cửa chợt mở ra.

Tôi ngẩng đầu lên. Cô ấy từ khi nào—tôi hoàn toàn không nhận thấy được...

Roux đứng đờ ra với đôi mắt mở to. Xung quanh mắt cô bị bầm tím và đôi môi chảy máu đang sưng lên. Cộng thêm cái vết thâm quầng dưới mắt đó khiến cô ấy trông chả khác gì một xác sống cả, nhưng chắc chắn cô đã bắt gặp cảnh tượng tôi đưa ngón tay vào miệng.

Mình nhìn nhau đắm say. Trước khi tôi kịp lên tiếng, cô ấy bỏ chạy như một con thỏ đang sợ hãi.

Chết dở. Tôi đã bị phát hiện. Roux có thể là nô lệ, nhưng ngay cả một nô lệ cũng hiểu được hành động của tôi là không bình thường.

Tôi đuổi theo nhưng chợt dừng lại vào phút cuối. Không ổn, lão già sẽ nhận thấy ngay nếu tôi làm trò đó. Ý tôi là, tôi có thể làm được gì nếu bắt kịp cô ấy? Lựa chọn này liệu có khả thi không?

Tôi là một Xác sống. Một Xác sống được tạo ra bởi Tử linh thuật sư Horus Carmon.

Viễn cảnh tệ nhất có thể xảy ra là lão sẽ bắt gặp tôi đang đuổi theo cô ấy, giờ không cần thiết phải làm vậy. Người cai trị không hề đưa ra cho tôi mệnh lệnh đó.

Cố gắng trấn tĩnh bản thân. Tôi nhìn lại những ngón tay đã không còn một vết máu nào.

Truyện Chữ Hay