Trans: Shutra
******************
Bằng cánh tay dài, không hề cân xứng với cơ thể của mình, tôi vừa chặt thẳng vào con Khỉ Ma thú nhảy từ trên cây xuống bằng thanh dao rựa.
Mùi máu ngọt ngào phảng phất trong không khí và khu rừng dần trở lại yên tĩnh.
Có lẽ những con khỉ vừa quan sát cảnh tượng này trên các ngọn cây đã nhận thấy tình hình không ổn, chúng hú lên một cách kỳ lạ và chạy mất hút vào trong rừng.
Một cơ thể có thể chuyển động thoải mái, cảm giác tước đi từng sinh mạng của đám Ma thú bằng thanh dao rựa, tất cả những điều đó đang lấp đầy và thỏa mãn tâm hồn tôi trong sự sung sướng.
Sau khi được hồi sinh, tôi cứ nghĩ cái cảm giác này là hiển nhiên vì cuối cùng cũng có thể di chuyển, nhưng có vẻ như không phải vậy.
Trong lúc đang hồi phục cho cánh tay của tôi, người cai trị liếc nhìn con khỉ rồi quay qua nói.
“End... Ngươi đang mạnh lên đấy à?”
“...”
Tôi chỉ lặng lẽ đứng đó vì không thể trả lời lão.
Đã vài tháng trôi qua kể từ khi tôi trở thành một Xác sống. Tôi đã hoàn toàn quen với cơ thể mình, và cũng nhờ việc đi săn hàng ngày mà tôi có thể đọc được chuyển động của lũ Ma thú ở một mức nào đó.
Lúc trước, tôi thường xuyên phải chịu đựng chấn thương vì toàn vượt quá giới hạn, nhưng hiện tại đã có thể [Kìm hãm] sức mạnh trong lúc đi săn. Vì thế mà số lần lão già phải chữa cho tôi cũng giảm đi khá nhiều.
Tôi cố hết sức để trận chiến không có cảm giác chênh lệch giữa đôi bên, nhưng thực tế là mọi thứ đã dễ thở hơn, dù vậy vẫn khá là khó khăn trong việc điều chỉnh sức mạnh của mình sao cho lão già cảm thấy tôi có thay đổi. Không biết ông ta sẽ làm gì nếu tôi không mạnh lên mất...
Thật thú vị khi có thể tự do di chuyển. Tôi được chạy nhảy xung quanh, được học hỏi, và trên hết là niềm vui khi được sống.
Tôi biết rằng bản thân vẫn chưa đạt được tự do tuyệt đối nên lúc nào cũng ở trạng thái cảnh giác tột độ. Nhưng dẫu sao trong vài tháng qua, tôi đã quen với cuộc sống là một Xác sống của mình và có thể tận hưởng nó.
“Hmph... Ngươi vẫn là một Tử Nhục Nhân. Nhưng với số lượng cái chết đã thu được thì chắc là sắp hóa Thi quỷ (Ghoul) rồi.”
Người cai trị đứng trước mặt và kiểm tra cánh tay, cơ thể tôi bằng những ngón tay xương xẩu của lão. Còn tôi chỉ đứng đó trưng ra khuôn mặt vô cảm của mình.
Vài tháng đã trôi qua kể từ khi tôi động vào mấy cuốn sách, nhờ có chúng mà tôi dần hiểu hơn về Xác sống.
Thư viện của người cai trị là một nơi hoàn hảo để học những điều mới. Tôi đã lén đem vài cuốn sách về giấu trong cái tủ không sử dụng để đọc khi rảnh.
Nhân tiện thì sách trong thư viện toàn được viết bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu. Tôi chỉ có thể đọc được một vài cuốn, nhưng thế là cũng đủ kiến thức cơ bản rồi.
Xác sống về cơ bản là một tồn tại khác với người sống. Chúng không có khái niệm về thời gian, và chúng được duy trì bởi năng lượng tiêu cực giải phóng lúc những sinh vật sống bị giết. Sự tích tụ năng lượng này giúp chúng mạnh hơn và phát triển. Có vẻ như ngay cả người chết cũng không hẳn đã chết nhỉ.
Hiện tượng này trong sách được gọi là [Tiến hóa].
Tôi cũng tìm thấy vài dòng chữ khá hay trong cuốn sách đầu tiên đã đọc. Nó nói rằng Xác sống được sinh ra là do lời nguyền của một Tử linh thuật sư.
Bị nguyền rủa khiến xác chết trải qua một sự biến đổi và có thể chuyển động được. Có thể nói đây chính là tôi của hiện tại.
Bên cạnh đó, lời nguyền còn đi kèm với khả năng tiến hóa.
Xác sống được phục sinh bởi một Tử linh thuật sư sẽ bị ràng buộc với mệnh lệnh của chủ nhân. Bằng cách tích lũy năng lượng tiêu cực, chúng dần tiến hóa, sinh ra bản ngã và trở nên mạnh hơn trước. Tử nhục nhân mới chỉ là khởi đầu của chuỗi tiến hóa này mà thôi.
Người cai trị vẫn thường say mê nghiên cứu đến nỗi ăn uống luôn ở đấy, nhưng lại không quên đưa tôi đi săn mỗi đêm. Chắc chắn mục đích là để tôi tích lũy năng lượng tiêu cực và tiến hóa thành một Xác sống mạnh mẽ hơn.
Hình như trước tôi đã từng có một thanh niên số nhọ ở đây, hắn đã tích lũy đủ số lượng cái chết và biến thành Thi quỷ, nhưng lại bị Ma thú nuốt mất trong một lần tự đi săn. Chắc đây cũng là lý do lão già luôn phải theo tôi kè kè.
Khi người cai trị nhìn tôi với đôi mắt tựa vực tối sâu thẳm, ông ta gật đầu.
“Có vẻ như ngươi vẫn chưa có được bản ngã... Mà chẳng sao, hiện tại thế là ổn rồi.”
Đúng vậy, mọi thứ đều ổn. Tôi vẫn chưa bị lộ.
Không sao cả đâu, chỉ cần kiên nhẫn là tôi vẫn có thể lừa được ông ta.
Người cai trị có thể là một Pháp sư quyền năng, nhưng lão ấy không đủ quen với việc xử lý các Xác sống để nhìn thấu tôi.
Tử nhục nhân là hình dạng cơ bản nên chưa có bản ngã, thành ra lão già chẳng mảy may nghi ngờ tôi lấy một tí gì.
Đi săn cùng người cai trị khá là thuận lợi vì tôi có thể mạnh lên một cách an toàn.
Đến thời điểm bản ngã được sinh ra, lão chắc chắn sẽ thay đổi mệnh lệnh, ít nhất là bắt tôi không được làm gì tổn hại đến lão.
Tất cả những gì tôi cần là chờ đợi cơ hội đến. Hiện tại, tôi đang được sống nhờ vào lời nguyền của ông ta. Nhưng nó cũng sẽ không bị phá vỡ kể cả khi người thi triển chết.
“End, mang cái xác khỉ đi theo ta.”
Vẫn là mệnh lệnh như mọi ngày. Tôi nắm lấy cánh tay đầy máu của cái xác và kéo nó đi.
Mùi máu và mùi của con Ma thú hòa quyện vào nhau... Thơm quá, máu đen chảy ra từ vết thương đó...
Một cảm giác nóng bỏng chợt trỗi dậy bên trong tôi.
--------------------------
--------------------------
Gần đây tôi bắt đầu cảm thấy đói.
Thèm ăn. Thứ mà tôi đã không thể cảm thấy trong một khoảng thời gian dài, giờ cứ như đang thiêu đốt, khiến tôi không thể chịu được.
Sau khi quay trở lại nhà xác, tôi bắt đầu hành động.
Đã hơn một tháng kể từ khi tôi có cái cảm giác này. Khoảnh khắc cơn đói bắt đầu kéo đến, tôi hiểu rằng cơ thể mình đang tiến hóa.
Thèm ăn. Khao khát được ngủ. Ham muốn tình dục. Một Tử nhục nhân không hề có ba mong muốn cơ bản của con người, nhưng khi tiến hóa thì lại là chuyện khác.
Dù gì cũng đã tìm hiểu căn bản về Xác sống nên tôi chắc chắn đây là biểu hiện của tiến hóa.
Sự tiến hóa xảy ra là kết quả của việc tước đi một lượng lớn sinh mạng. Tôi đã tiến hóa từ Tử nhục nhân thành một tồn tại được gọi là Thi quỷ.
Việc cơn đói xuất hiện là bằng chứng cho thấy tôi đã tiến hóa lên một sinh vật cấp cao hơn. Không giống như Tử nhục nhân, Thi quỷ có bản ngã riêng và khả năng suy nghĩ của một đứa trẻ sơ sinh.
Cơ thể cũng được tăng cường nhờ vào năng lượng tiêu cực đã hấp thụ, nhưng sự khác biệt lớn nhất chắc vẫn là Thi quỷ có trí thông minh.
Vì tôi vẫn giữ được bản ngã và ký ức của mình, nên cái lợi nhất bây giờ chắc là cơ thể đã mạnh mẽ hơn. Tôi không biết cơn đói này có phải là nhược điểm không, nhưng ngay cả thế thì sự tiến hóa này vẫn rất đáng mong chờ.
Đói à... Đó là một ham muốn của con người. Trở thành một Xác sống thì tiện đấy, nhưng tôi vẫn mong muốn có được cái cảm giác này.
Tôi đã không thể ăn được bất kỳ món nào trước khi chết. Tôi không thể cảm nhận được cơn đói vì nỗi đau. Và cứ như thế, tôi đã dần đánh mất cảm giác thèm ăn.
Trong lúc kìm nén cảm xúc đang dâng trào với cơn thèm ăn, tôi cởi bỏ bộ quần áo rách rưới và lặng lẽ rời khỏi nhà xác.
Thức ăn của một Thi quỷ là thịt. Hay nói chính xác hơn thì là xác chết.
Chính vì thế, nhà xác giống như kho đựng lương thực đối với tôi. Mùi tử khí nồng nặc ở đây sẽ khiến người ta phải bịt mũi vì kinh tởm, nhưng tôi lại thấy chúng thật thơm. Cơ mà ăn bất kỳ cái xác nào ở đây sẽ gây ra rắc rối mất.
Tôi không hề cảm thấy ghê tởm từ việc ăn xác chết, giống như khi cắn con Ma thú lúc trước vậy. Ahh, tôi thật sự muốn tránh việc này vì cảm xúc của một con người, nhưng tôi cũng muốn sống nữa.
Cơ mà cái số xác chết là tài liệu nghiên cứu này cứ dần bốc hơi, lão sẽ nghi ngờ tôi mất.
Không ổn, bình tĩnh nào. Cơn đói cứ cồn cào hết cả lên, nếu mất cảnh giác trong phút chốc thì tôi sẽ gặm đống xác kia quá.
Cần phải tìm cách để làm dịu cái cảm giác thèm ăn trước khi nó vượt qua lý trí mới được.
Tôi lẻn qua đám Cốt binh đang đi tuần và chạy ra ngoài cánh cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một làn gió ẩm ướt nhẹ nhàng vuốt qua gò má tôi. Bầu trời đêm nay trông thật bí ẩn khi được che khuất bởi những đám mây đen dày đặc.
Sau khi bước ra ngoài, đập vào mắt tôi là một khu vườn rộng lớn với cánh cổng trước mặt, và hàng chục con Tử nhục thú đang canh gác để đối phó với kẻ đột nhập. Chúng hẳn là những sinh vật đáng thương trong rừng đã bị tôi và những người tiền nhiệm giết, rồi được lão già hồi sinh.
Một con sói ngửi thấy mùi và nhanh chóng hướng cặp mắt vô hồn về phía tôi. Nó trông giống loài Dạ lang sống trong rừng, nhưng ánh nhìn của nó lại chẳng chứa đựng bất kỳ cảm xúc gì. Con Dạ lang khịt mũi một cái rồi bỏ đi, có lẽ nó nghĩ tôi cũng là Xác sống đang đi tuần.
Chúng chỉ đơn giản là những con rối luôn tuân theo mệnh lệnh giống như được viết trong sách. Mỗi lần nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy thật may mắn vì mình không phải kết thúc như vậy.
Và tôi chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra.
Tôi bước đến gần cổng trong khi cảm nhận làn gió đêm lướt qua người. Trước mặt là một hàng rào thép cao đến vài mét, bao quanh toàn bộ dinh thự.
Không chỉ có chướng ngại là cánh cổng, mà còn có cả rào chắn phép được dựng lên. Cơ mà nó không có hiệu quả với tôi vì là đồng minh.
Cánh cổng hiện tại đang bị xích lại và lão già là người duy nhất sở hữu chìa khóa. Tôi đành bỏ qua nó và đứng dịch sang bên một chút, nắm lấy thanh chắn bằng cả hai tay rồi leo lên. Hồi còn sống, tôi sẽ chẳng bao giờ dùng được tay để kéo cả cơ thể lên, cơ mà sau khi hấp thụ cả đống năng lượng tiêu cực thì giờ dễ rồi.
Ngay khi leo đến đầu nhọn của thanh chắn, tôi nắm lấy nó và khéo léo lộn qua.
Cảnh vật xung quanh bắt đầu quay tròn. Tôi tiếp đất bằng cả chân và tay rồi đợi cơn chấn động đi qua hẵng đứng dậy. Ừm, không có vấn đề gì, tôi vẫn có thể di chuyển tốt.
[Thi quỷ] không giống với [Tử nhục nhân], chúng có khả năng tự chữa lành những vết thương nhỏ trên cơ thể.
Lúc đầu có hơi lo, nhưng giờ tôi có thể rời khỏi dinh thự dễ dàng như đang đi dạo vậy.
Sau một hồi, tôi quyết định tiến vào khu rừng sâu hun hút, tràn ngập bóng tối mà không hề do dự.
Không như mọi lần, hiện tại tôi có thể di chuyển hết tốc lực. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là không còn người cai trị đi theo bảo kê nữa. Mà kệ, giờ trong rừng có con nào đủ sức làm hại tôi đâu.
Một tiếng nứt phát ra từ đầu các ngón tay phải, chúng tỏa ra hơi nóng và móng tay dần nhô ra, nhọn như những mũi dao vậy.
Đây là một trong những khả năng của Thi quỷ.
Tôi cố giấu những móng vuốt đang bứt rứt bằng bàn tay trái rồi lao vào bóng tối. Mùi Ma thú. Mùi gió. Cơn đói cồn cào đang đốt cháy tâm trí tôi khiến các giác quan trở nên sắc bén hơn.
Đã phát hiện mục tiêu là một cái bóng nhô ra khỏi đám cỏ.
Chiều cao ước chừng khoảng 2 mét? Chiều cao này giống như một sinh vật bốn chân đứng lên bằng hai chân. Tuy nhiên, to gấp hai hay gấp ba gì thì cũng chỉ là thức ăn mà thôi.
Tôi hạ thấp cơ thể và lao nhanh về phía nó. Cái cảm giác vui sướng khi cơ thể được tự do chuyển động lướt qua làm tôi quên đi cảm giác đói khát.
Gió thổi qua bụi cây. Tiếng kêu rít của côn trùng. Tôi nhanh chóng vượt qua tất cả chúng.
Mục tiêu chắc đã phát hiện ra nên nó bắt đầu chạy về phía tôi. Nhưng cái khu rừng đầy cây cối, bụi rậm này đã không cho nó cơ hội.
Tôi cứ thế theo đà bật lên không trung rồi xoay người, cả thế giới như đang lộn ngược lại. Cái bóng bên dưới cũng quay đầu nhìn theo.
Bộ lông đen tuyền. Mắt đỏ như máu. Chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy nó đã phát triển, rất mạnh và dẻo dai.
Một con Ma thú dạng gấu à. Theo như người cai trị thì loài này gọi là Dạ hùng (Gấu đêm). Nó mạnh hơn Dạ lang, và không giống như trận đấu đầu tiên, nó không phải gấu con.
Thôi kệ, đối thủ là ai thì giờ đều không quan trọng.
Khi bay qua con Ma thú giữa không trung, tôi vung tay và chém xuống đầu nó. Xuyên qua cả bộ lông cứng cáp và cào vào hộp sọ, máu văng tung tóe khắp nơi. Con gấu gầm lên một tiếng, tôi tiếp đất và nhanh chóng cúi xuống chỗ ngực của nó.
Tôi đã không đơn thuần chỉ là một xác chết biết đi nữa.
Vào thời điểm đó, tôi đã trở thành một con quái thú vượt xa con Dạ hùng. Một con quái vật sở hữu trí thông minh, hay nói cách khác—một con quỷ.
Mùi của Ma thú kích thích cơn đói khát bùng cháy, thúc đẩy tôi đâm vào tim con gấu. Với sức mạnh thể chất và móng vuốt sắc nhọn như dao, bàn tay tôi dễ dàng xuyên qua bộ lông dày cộp, qua cả cơ bắp và cuối cùng là xương.
Cơ thể khổng lồ của nó co giật liên hồi và không còn gầm lên được nữa, sự tĩnh lặng đến trống rỗng lại bao trùm lấy khu rừng. Tôi từ từ rút tay ra. Hơi ấm và cảm giác thỏa mãn đang cuộn trào khắp cơ thể tôi.
Tôi có thể nghe thấy âm thanh của các mạch máu bị cắt đứt, và trong lòng bàn tay hiện giờ là một trái tim vẫn còn đập. Trái tim này quá lớn để có thể cầm được. Mùi máu nồng nặc bao trùm khắp các giác quan, mùi của cái chết, tất cả đều thúc đẩy cơn thèm ăn của tôi lên đến cực điểm.
Tôi lùi lại sau khi rút tay ra khỏi con gấu. Như thể đang chờ đợi khoảnh khắc đó, cả cơ thể khổng lồ của con Ma thú đổ sụp xuống đất. Nó đã chết. Mặc dù vậy, trái tim của nó vẫn còn đập. Từng nhịp, từng nhịp, cảm giác giống kiểu được nắm trong tay một sinh mạng vậy.
Tôi thở một hơi dài như thể bản thân đang nóng dần lên.
—Mặc dù một Xác sống vốn không có hơi ấm và cũng chẳng cần thở.
Giơ cao trái tim đang lấp lánh bởi máu, tôi lè lưỡi ra.
Một cú sốc chợt truyền đến tận não. Cái cảm giác này, cái mùi này, hương vị của nó. Cơ thể tôi thèm khát tất cả. Không hề có chút cảm giác hối hận hay chần chừ, đây là những thứ tôi cần vào lúc này.
Ahh, tôi đã không còn là con người nữa rồi. Cái sự thực đã luôn đeo bám tôi kể từ khi trở thành Xác sống, lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí khi tôi cắn vào trái tim đẹp tựa viên ngọc.