Cung Điện Bóng Tối Của Tử Giả Vương

chương 04: điều tra

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Shutra

******************

Tôi đã quen với việc liên tục đếm nhẩm trong đầu, nhưng nếu có một cái đồng hồ vẫn cứ là tốt hơn.

Mặc dù không biết thời gian chính xác trong ngày nhưng đại khái thì tôi đã nắm được thói quen của Horus.

Không, nói chính xác hơn thì không phải là thói quen, mà là khoảng thời gian ông ta sẽ xuống đây.

Lão già vẫn luôn đến nhà xác này mỗi khi trời tối, chưa hề có một ngoại lệ nào cả.

Nếu tính toán của tôi là đúng thì ông ta sẽ đến đưa tôi đi săn khi trời đã khuya.

Mặc dù thời gian săn khác nhau từng ngày nhưng chung quy lại thì chúng tôi vẫn luôn trở về trước bình minh. Lúc đầu lão già còn tự mình đưa tôi đến nhà xác để chăm sóc và phục hồi, nhưng bây giờ thì chỉ ra lệnh cho tôi tự trở về vì lão thấy khá phiền khi lần nào cũng phải mò xuống đây.

Người cai trị sẽ không đến đây trừ lúc chuẩn bị đi săn.

Tôi có rất ít kiến thức về Xác sống. Điều duy nhất tôi biết là chúng sợ ánh sáng mặt trời, có lẽ đây chính là lý do mà lão thường đưa tôi đi săn vào ban đêm.

Không biết ban ngày Horus làm gì nhỉ? Dù có là một Pháp sư xuất chúng thì ông ta cũng chỉ là một con người.

Không giống như tôi, người cai trị cần phải ngủ. Chắc là ông ta sử dụng khoảng thời gian tôi nghỉ để ăn uống, ngủ và ‘hái hoa bắt bướm’.

Theo như tôi biết thì hiện tại, tính cả lão chỉ có hai người đang sống ở dinh thự này.

Nhưng lão già mới là nỗi lo duy nhất của tôi. Mà, dù sao thì cẩn thận để không lọt vào mắt ai vẫn hơn.

Tôi lặng lẽ rời khỏi nhà xác và tiến đến cầu thang.

Vì các cửa sổ đã bị đóng chặt bằng ván gỗ, trừ một số phòng ra nên ở đây tối om tối sòm. Cơ mà tôi vẫn nhìn thấy như thường nên chẳng vấn đề gì.

Dinh thự này có rất nhiều điểm mù nên chỉ cần cẩn thận là sẽ không bị bắt gặp đâu.

Tôi tự động viên mình trong lúc nắm chặt tay lại để tập trung.

Cái cơ thể này sau khi được tái sinh thật sự rất hỗn loạn.

Nhịp tim, hơi thở, khá kỳ lạ khi tôi không còn cảm thấy những điều bình thường đó. Nhưng bù lại, thị giác, thính giác và khứu giác của tôi đã nhạy hơn trước rất nhiều.

Nếu tập trung, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở của người khác.

Như một thói quen, tôi hít thật sâu và thực hiện bước đầu tiên tới sự tự do.

--------------------------

--------------------------

Tôi cẩn thận kiểm tra căn dinh thự đang tràn ngập trong bóng tối.

Mục đích của việc này là để tìm ra tài liệu hay bất cứ thứ gì có thể lý giải cho tình trạng cơ thể tôi hiện tại.

May là lúc còn nằm liệt giường, tôi vẫn hay đọc sách nên đã biết viết và đọc.

Ngôn ngữ duy nhất tôi biết là Lattice vì đó chính là tiếng mẹ đẻ. À, vì lão già cũng dùng ngôn ngữ này nên tôi không gặp bất cứ vấn đề gì khi giao tiếp.

Tầm này thì tìm thấy thông tin gì cũng được, miễn là nó có ích.

Tôi quyết định kiểm tra từ nơi xa phòng thí nghiệm nhất vì người cai trị luôn cắm rễ ở đấy.

Không giống như căn biệt thự tôi từng sống, nơi này u ám quá, chẳng có đồ trang trí gì ngoài mấy cái thảm cả.

Tôi cố gắng bước đi nhẹ nhàng nhất có thể để không gây ra quá nhiều tiếng động.

Sẽ ổn thôi nếu cứ giữ nó như thế này, mọi âm thanh đều sẽ bị che lấp bởi những tiếng bước chân khác.

Chỉ cần nhắm mắt lại và tập trung, tôi có thể bước đi khá vững và đều với những tiếng chân trong dinh thự.

Nhân tiện thì ở đây đúng là chỉ có hai người sống thật, nhưng nói về Xác sống thì có cả đống.

Hiện tại cũng đang có mấy con Xác sống đi gác xung quanh.

Có thể nói nơi đây chính là cung điện bóng tối của Horus, lãnh địa của Tử Nhục Vương.[note32958]

Đám lính canh có bước chân khá đều đặn và cũng không biết che đi tiếng động, thành ra tôi nghe cái là biết chúng ở đâu luôn. Chết, có 2 tên đang tiến về này.

Không ổn, thế này thì không tránh được. Tôi bước đến gần cuối hành lang rồi cúi xuống và đợi.

Chẳng việc gì phải vội cả, tôi quyết định chờ thời cơ đến hẵng chạy.

Đúng như dự đoán,thứ xuất hiện trong bóng tối là một bộ xương. Điểm khác biệt giữa Cốt nhân với Xác sống là bọn này mặc giáp nhẹ hơn, chỉ đủ che những trọng điểm và cầm theo một thanh kiếm. À, nó cũng có thể di chuyển mà không cần não hay tim nữa.

Bộ giáp cứ liên tục cạ vào xương rồi phát ra tiếng lạch cạch. Mệt rồi, hai cái con kia cứ như định chắn lối đi của tôi thế.

Hồi còn sống mà gặp cái thứ sinh vật đi đứng chẳng cần da thịt này, chắc tôi đột quỵ mà chết quá.

Trong các câu chuyện, chúng được gọi là Cốt nhân, cơ mà cái lũ mặc đầy giáp với hàng khủng này thì gọi là Cốt binh mới đúng.

Tuần trước tôi gặp bọn này khá nhiều lúc vào rừng với người cai trị.

Tôi cũng đã bị bắt phải đấu với một con. Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài, Cốt binh có kiếm kỹ thật sự rất tuyệt. Mặc dù tôi mạnh hơn và nặng hơn, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của nó.

Đúng là tôi không cảm thấy đau, nhưng bị thương thì vẫn ảnh hưởng lớn đến chuyển động của cơ thể. Vả như trường hợp đó có xảy ra thì một đấu một chắc vẫn thắng, còn một đấu hai thì tôi thành thịt băm mất.

Cứ cho là bằng một cách thần kỳ nào đó tôi vẫn thắng đi, nhưng đây là lãnh địa của lão Hắc Pháp sư tà ác kia mà, thiếu gì lính canh bên ngoài.

Một đội Cốt binh vẫn luôn tuần tra quanh các hành lang. Qua mặt bọn này là không thể vì chúng cũng giống tôi, không biết mệt, không cần ngủ.

Nhưng nếu giả thuyết đưa ra là chính xác thì tôi sẽ ổn thôi. Được ăn cả, ngã ăn cơm.

Con Cốt binh dừng lại và hạ đầu xuống nhìn tôi.

Tôi co rúm người lại và ngồi im một chỗ, cảm giác một giây trôi qua cứ như mười giây vậy.

Nó nhìn chằm chằm vào tôi bằng hai hốc mắt trống rỗng, sau đó quay lại đi tuần như thể đã mất hứng.

Tôi thở phèo nhẹ nhõm bắt đầu thả lòng cơ thể.

Giả thuyết của tôi là chúng sẽ không tấn công.

Không phải bởi vì tôi vô hình, mà là vì chúng không được lệnh tấn công...một Xác sống như tôi.

Vào lần đầu tiên chạm mặt nhau, bọn Cốt binh đã rút kiếm và định động thủ, lúc đó người cai trị đã đưa ra mệnh lệnh nên chúng vẫn tuân theo từ đấy đến giờ.

Tôi thắc mắc là bọn này có trí thông minh không, nhưng xét trên việc chúng định tấn công tôi lúc lão già đứng đấy thì chứng tỏ là có rồi. Đúng là mấy con rối trung thành.

Trớ trêu thay, việc tôi là Xác sống của ông ta lại có lúc hữu dụng thế sao...

Tóm lại thì không cần phải lo về bọn này nữa, chỉ cần cảnh giác lão Horus với một người kia là đủ. Nếu bị bắt gặp thì đời tôi tàn là cái chắc.

Tưởng tượng ông ta thấy tôi đang đi lại tự do thế này, bạn đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?

Tôi sẽ bị giết mất thôi, mà không, tệ hơn là bị đưa ra mệnh lệnh để hạn chế sự tự do và bị giám sát 24/7, không thể để điều này xảy ra được.

Cuối cùng cũng vượt qua chướng ngại đầu tiên, tôi từ từ đứng dậy và cảm nhận xem có sự hiện diện của người cai trị ở gần đây không.

Sau khi mọi sự đã ổn, tôi đưa tay đến cánh cửa gần nhất.

-------------------------

-------------------------

Tôi cẩn thận mở cửa và kiểm tra từng phòng một.

May quá, không có cái nào bị khóa. Lão già chỉ khóa mỗi phòng thí nghiệm trước khi đi săn mà thôi, chắc mấy phòng còn lại không đáng để tâm.

Mỗi cánh cửa đều có một lỗ khóa nhưng lại không có chìa nên chỉ cần xoay núm là mở được. Nhắc mới nhớ, cửa hầm cũng có lỗ khóa nhưng tôi chưa thấy nó bị khóa bao giờ.

Đây cũng là bằng chứng cho thấy Horus Carmon là người cai trị tuyệt đối của dinh thự này.

Không một ai ở đây chống đối ông ta, bất kể là Xác sống hay người, họ đều là bầy tôi của lão. Thành thử ra việc khóa cửa đúng là thừa thãi.

Một Tử linh thuật sư đã phạm phải những điều cấm kỵ sẽ có rất nhiều kẻ thù. Và nhiệm vụ của lũ Cốt binh là bảo vệ nơi này.

Tôi không chắc chắn lắm nhưng trong dinh thự phải có đến hàng chục con Cốt binh đi tuần. Bọn này luôn đi theo cặp nên cảm giác phòng thủ ở đây hơi quá thì phải.

Quay trở lại hiện tại, cũng may là không có cánh cửa nào bị khóa, nếu không tôi sẽ phải đau đầu tìm cách mở mất.

Hình như hầu hết các phòng đều không được dùng đến.

Cũng đúng, Xác sống thì đâu cần phòng. Dinh thự này thật sự quá rộng để cho hai người sống đi mà. Mặc dù không có tầng hai, nhưng nhìn từ bên ngoài vào là đã thấy nó to thôi rồi.

Hầu hết các phòng đều phủ đầy bụi, chúng cũng được trang trí đàng hoàng nhưng vẫn toát lên cái cảm giác chẳng ai sống ở đây cả. Tôi với tay mở một ngăn kéo để kiểm tra, đúng như dự đoán, nó trống rỗng. Ọe, nơi này bẩn đến nỗi chỉ cần chạm nhẹ lên món đồ nội thất nào đó cũng thấy một lớp bụi dày hai phân rồi.

Tôi cố gắng kìm lại sự thất vọng và tiếp tục tìm kiếm.

Lại tiếp tục đi qua tầng hầm và tránh xa phòng thí nghiệm, tôi chắc là lão sẽ không đến mấy chỗ ngoài cùng của dinh thự để làm gì đâu, cơ mà cẩn tắc vô áy náy.

Ừm... Giả sử các phòng chứa nghiên cứu hoặc thư viện đều nằm gần phòng thí nghiệm thì sao nhỉ?

Tôi ngạc nhiên dừng lại trước câu mặc khải của chính mình. Đúng rồi! Nếu tôi là ông ta thì chắc chắn sẽ giữ các tài liệu ở gần phòng riêng của mình để dễ lấy hơn.

Nhưng, càng đến gần phòng thí nghiệm, nguy cơ bị bắt lại càng cao...

Hình như không có cái giường nào trong phòng thí nghiệm cả. Dù là một Hắc Pháp sư thì cũng không đến nỗi ngủ trên sàn đâu, hẳn người cai trị phải dùng căn phòng khác để làm điều đó rồi.

Bị lão bắt gặp thì coi như là kết thúc luôn, bất kỳ sai lầm nào của tôi đều sẽ dẫn đến cái chết hoặc mất đi tự do. Thôi thì...liều ăn nhiều vậy.

Sau vài phút tiếp tục đi, trái với nỗi sợ thì tôi đã đến được một thư viện ở cuối hành lang.

Nơi này to gấp đôi so với những căn phòng trước đó. Nó chứa đầy những giá sách khổng lồ và mùi sách cũ bay đầy trong không khí.

Thật yên tĩnh. Tất cả các giá sách đều được chất đầy bởi những cuốn sách dày cộp nhưng có vẻ là không đủ chỗ, vậy nên vẫn còn vài chồng đặt ở dưới đất.

Tôi dùng đầu ngón tay vuốt qua mép của giá sách. Không có một hạt bụi nào, chắc là có người vẫn thường xuyên đến đây dọn dẹp rồi, phải nhanh chóng thôi.

Tôi vẫn luôn thích những cuốn sách từ khi còn sống. Mặc dù không đủ khả năng để đọc hết một cuốn trước khi chết, nhưng chúng chính là người bạn tâm giao duy nhất của tôi.

Trong lúc phấn khích, tôi kiểm tra sơ qua gáy các cuốn sách và cau mày.

Hầu hết cái đống này đều không được viết bằng Lattice, ngôn ngữ duy nhất mà tôi biết.

Có lẽ đây là một cuốn ma thuật thư? Hay là một loại mật mã mà chỉ Tử linh thuật sư mới hiểu được nhỉ? Tôi thậm chí còn chẳng biết nó được viết bằng ngôn ngữ nào.

Hơi buồn nhưng cần phải nhanh chóng xốc lại tinh thần thôi.

Dù sao tôi cũng không có đủ thời gian để xem tất cả sách trong căn phòng này, nên giới hạn những cuốn cần thiết vẫn hơn.

Tôi liếc qua giá sách một lần nữa và bắt gặp một cuốn được viết bằng Lattice.

Đó là một cuốn sách cũ với tiêu đề『Lịch sử và mối nguy hiểm của chủng loài bất tử đáng ghê tởm.』

Tôi cố gắng dùng sức để rút nó ra khỏi đống sách chặt cứng và thử lật qua các trang.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một dòng chữ.

『Xác sống là tạo vật bị nguyền rủa. Khi linh hồn bị làm ô uế bởi Tử linh thuật sư sẽ vĩnh viễn trở thành tù nhân và mắc kẹt trong nỗi đau tột cùng. Cách duy nhất để giải thoát họ là sử dụng những nghi lễ thần thánh.』

Tôi bất giác nhếch môi vì bất ngờ trước câu nói này, cứ như thể vừa được nghe bọn chúa hề lảm nhảm vậy.

Nếu Xác sống là thứ bị nguyền rủa, nếu linh hồn tôi đang bị giày vò bởi nỗi đau, thì quá khứ cay đắng của tôi sẽ gọi là gì?

Nỗi đau vô tận lan ra toàn cơ thể đó, chỉ những người phải nếm trải mới hiểu được điều đó.

Phải chịu đựng một cơn đau khủng khiếp đến độ chẳng thể ngủ được, phải chịu đựng sự cô đơn khi ngày càng có ít người đến thăm, phải chứng kiến khuôn mặt mất hết hy vọng của các Trị liệu sư thì khi ấy mới hiểu được cái cảm giác bất lực trước cái chết đang cận kề của tôi.

Những người được ban phước cho một cơ thể khỏe mạnh làm sao mà hiểu được nỗi đau của những kẻ bị nguyền rủa?

Được tái sinh thành một Xác sống không khiến tôi tuyệt vọng, cái mối phiền duy nhất chính là mất đi sự tự do mà thôi.

Nếu lúc còn sống mà biết được rằng, trở thành một Xác sống sẽ giải thoát tôi khỏi nỗi đau thì tôi sẽ đồng ý không chút do dự.

Tôi không hề oán hận Horus Carmon hay gì cả, ngay cả khi bản thân là kết quả của thứ ma thuật ghê tởm mà ra.

Cuốn sách này chắc không giúp được gì.

Tôi đóng nó lại rồi nhét vào chỗ cũ và quyết định đi tìm những cuốn có ích hơn.

Truyện Chữ Hay