Trans: Shutra
******************
Con gấu gầm lên đau đớn và ngã xuống, còn tôi chỉ đơn giản là tiếp tục vung thanh dao hết sức xuống cổ của nó.
Lưỡi dao vẫn không ngừng chặt và xuyên qua bộ lông dày, chém cả vào thịt. Máu bắn ra tung tóe nhưng tay tôi không thể dừng lại.
Cơ thể đang tự chuyển động, và nó bắt tôi phải chứng kiến cái khung cảnh kinh hoàng này.
Máu văng hết cả lên mặt, lên mắt nhưng tôi không hề cảm thấy đau đớn. Không, nếu ngay từ đầu đã cảm thấy đau thì hiện tại tôi đang quằn quại nửa sống nửa chết rồi.
Cánh tay của tôi rất yếu, nó hầu như chẳng thể cầm được thứ gì và cũng chưa từng luyện kiếm bao giờ, vậy làm thế nào mà tôi có thể chặt qua lớp lông dày của con gấu và xuyên vào tận da thịt? Còn cả miệng của tôi nữa, tôi chưa bao giờ có thể ăn uống một cách bình thường nhưng giờ lại cắn đứt được tai của con ma thú.
Thông thường thì điều này là không thể. Nếu tôi và con gấu đụng độ mười lần thì nó chắc chắn sẽ thắng cả mười. Ngay cả khi đủ may mắn để ra đòn thì cũng không thể giết nó dễ thế được.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt tôi lại hoàn toàn trái ngược. Con gấu vẫn còn co giật nhưng thanh dao rựa đã chặt vào nó đến tận xương rồi, sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Nhưng làm thế nào tôi có thể hạ gục một con quái thú mạnh mẽ như vậy? Có lẽ là do những cú sốc kỳ lạ chạy dọc theo cánh tay mỗi lần tôi vung dao xuống.
“Đủ rồi, nó đã chết. Dừng lại đi.”
Khi nhận được mệnh lệnh, cánh tay đang di chuyển như thể sắp tách rời khỏi cơ thể tôi dừng lại. Không hề có dấu hiệu mệt mỏi, hụt hơi hay đau đớn, có lẽ một Undead không hề có khái niệm đó.
Tôi chậm rãi nhìn xuống bàn tay phải của mình. Nó nát bấy và chảy đầy máu.
Con gấu chưa hề tấn công vào cánh tay này, nên đây có thể là hậu quả của việc dùng hết sức để vung thanh dao.
Nếu tôi cảm thấy đau thì đã không thể tiếp tục đánh được rồi, hoặc chí ít thì lực cũng không còn mạnh như lúc đầu. Những vết thương trông thật khủng khiếp.
Không chỉ có vậy. Chấn thương từ việc bị húc và tay trái bị đánh gãy chắc chắn sẽ khiến tôi không thể chịu được nếu còn sống.
Phần xương gãy thì lòi cả ra, và ngón tay chọc vào mắt con gấu cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Điểm mạnh của Undead là có thể tấn công bằng tất cả sức lực của mình mà không lo đau đớn hay mệt mỏi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cơ thể sẽ không phải chịu tổn thương.
Mấy con sói đi theo người cai trị cũng có những vết thương đầy mình.
Cơ thể tôi lúc trước vốn rất đau đớn nhưng giờ lại chẳng còn cảm giác gì. Sự thật này khiến tôi còn sốc hơn so với lúc nhận ra bản thân mình là một Xác sống.
Lão già liếc nhìn con gấu đã chết và quay sang nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Không tệ đâu... Xoay sở được với cơ thể bệnh tật thế là ổn rồi. Cho dù thất bại thì ngươi cũng có thể tích lũy kinh nghiệm.”
Đúng là một lão già tàn nhẫn, nhưng tôi lại không thể nói ra được.
Người cai trị thở dài và hướng cây trượng đang cầm trong tay về phía tôi.
Ông ta lẩm bẩm một vài từ, nó có vẻ khác với câu chú của các Bạch Pháp Sư đã từng chữa cho tôi trước đây.
“Hỡi kẻ chi phối thời gian đến từ địa ngục, hãy ban sức mạnh của ngươi cho cái xác sống này.《Hậu Thối Chuyển Hoán》 .”[note32829]
Đầu cây trượng phát ra ánh sáng màu tím, và có một cảm giác khoái lạc kỳ lạ chạy qua vết thương của tôi. Tất cả máu chảy ra đã quay ngược lại cơ thể, cánh tay, xương sườn bị gãy cũng về lại vị trí ban đầu. Hàm và răng của tôi vốn đã vỡ và nát hết cũng khôi phục không để lại một vết sẹo.
Tôi nghe nói rằng ma pháp phục hồi cực kỳ khó sử dụng, vì thế mà muốn chữa một vết thương lớn như gãy xương thì phải bỏ ra một khoản tiền kha khá.
Không biết liệu thuật phục hồi cho xác sống có khó thế không, nhưng nói đi nói lại thì cũng không thể phủ nhận được người cai trị là một Pháp Sư xuất chúng.
Bởi vì sau khi thi triển phép này người sử dụng thường sẽ bị kiệt sức, vậy mà ông ta lại tỏ ra như không.
Mà, việc lão già sống một mình ở trong khu rừng sâu thế này thì làm sao là người bình thường được.
Sau khi xác nhận tôi đã hoàn toàn lành lặn, Horus nói với vẻ mặt không mấy hứng thú.
“Hãy tìm mục tiêu tiếp theo. Ta đi thôi, End.”
Cuối ngày hôm đó, tôi đã tự mình chống lại năm con dã thú khác nhau.
§ § §
Sau khi mọi việc xong xuôi, tôi được dẫn trở lại tầng hầm, nơi này chắc thành chỗ ở mất rồi.
Tôi e rằng mình có lẽ chẳng khác gì một món vũ khí trong tay kiếm sĩ cả.
Đợi cho người cai trị rời đi, xung quanh đã im ắng hẳn thì tôi mới bắt đầu suy nghĩ.
Tôi giờ đã hiểu rõ tình trạng hiện tại bản thân. Cơ thể cuối cùng cũng có thể chuyển động, không cảm thấy mệt mỏi, đau đớn hay buồn ngủ. Nhân tiện, việc lão già thở ra hơi trắng chứng tỏ dưới này rất lạnh, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy gì.
Đúng là thân thể đã tốt hơn trước, nhưng cần phải thường xuyên để ý tới thương tích vì giờ đây tôi không còn biết đau.
Tôi cũng hiểu được rằng người cai trị là một Pháp Sư không hề tầm thường với nhiều tay sai mạnh mẽ.
Điều này là đúng vì ngoài những con Dạ Lang ra thì trên đường trở về, tôi còn thấy mấy bộ xương người biết đi, thứ thường xuất hiện trong những câu chuyện về Tử Linh Thuật Sư. Mặc dù chỉ bắt gặp có ngần đó, nhưng nếu đúng như trong chuyện kể thì ông ta hẳn phải có rất nhiều thuộc hạ. Chưa kể đến là khả năng tự thân chiến đấu nữa.
Thế nhưng, tôi không tài nào hiểu được mục đích của người cai trị.
Tại sao lại đi hồi sinh kẻ có cơ thể ốm yếu như tôi? Nếu là để hộ tống thì thiếu gì lựa chọn ổn hơn?
Dù sao thì, điều đáng quan tâm lúc này là...cơ thể tôi『Khác Xa』so với mong đợi của lão.
Không lâu sau khi người cai trị rời đi, tôi cũng bắt đầu di chuyển.
Cẩn thận tiến đến trước cánh cửa mà không gây ra tiếng động, tôi nắm lấy cái tay cầm. Tiếng cót két vang lên nhưng không có dấu hiệu gì của việc ông ta trở lại.
Tôi truyền thêm lực và đẩy cánh cửa, vốn trước đó nó còn chẳng hề nhúc nhích mà giờ lại mở ra dễ dàng như vậy.
Tập trung hết sức và nắm lấy chặt lấy cánh cửa, tôi đặt bàn chân của mình ra ngoài.
Quả nhiên... Đúng như dự đoán.
Tôi có thể rời khỏi căn phòng, hoàn toàn khác xa so với lần đầu.
Vậy sự khác biệt ở đây là gì?
Lão già trước khi rời khỏi phòng...đã không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào.
Đó là lý do mà tôi có thể tự mình bước ra ngoài.
Cái cảm giác này, cứ như trái tim đang đập vậy.
Đây...chính là sự khác biệt. Nó chính là sự khác biệt giữa nhận thức của ông ta với tình hình hiện tại của tôi.
Chắc chắn người cai trị đã không tính đến khả năng tôi có thể trốn thoát, vì làm gì có chuyện một Tử Linh Thuật Sư lại quên mất việc ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
Có lẽ mệnh lệnh từ lúc trước không phải là hữu ý. Nghe chừng nó chả có mục đích gì cả.
Hơn nữa, tại sao việc mình trốn thoát lại không nằm trong tính toán của lão?
Trời ạ, nếu trái tim tôi vẫn đập được thì giờ tiếng thình thịch sẽ vang khắp căn phòng mất.
Thật là may quá.
Tôi cảm thấy biết ơn đối với con người trước đây của mình. Cũng nhờ tính cách đó mà tôi chưa ho he câu nào với lão già lúc mới tỉnh dậy.
Nghĩ lại thì từ trước đến giờ, ông ta toàn nói chuyện kiểu độc thoại, kể cả lúc ra lệnh cũng không có vẻ gì là nghi ngờ tôi.
Tôi rút chân lại, lặng lẽ đóng cửa và quay trở về vị trí ban đầu.
Với tình hình hiện tại, việc đi vòng quanh dinh thự là quá liều lĩnh. Tôi cần phải nắm bắt thói quen hàng ngày của người cai trị đã.
Nếu như giả định đưa ra là đúng thì ông ta không hề biết rằng, tôi có ý thức riêng.
Mặc dù chưa có đủ thông tin, nhưng dựa vào việc tôi có thể hiểu được lời nói của người cai trị và ông ta cũng không nghi ngờ gì, giả định này chắc chắn không sai.
Trên hết, cứ cho là việc tôi có ý thức bị lộ...chắc chắn ông ta vẫn sẽ tự tin vào thứ『Mệnh Lệnh Là Trên Hết』.
Nhưng cẩn thận giữ kín mọi chuyện thì vẫn hơn.
Hạ hai tay xuống và đứng im như một pho tượng, cuối cùng, đây chính là cơ hội mà tôi đã mong chờ.
Không được hấp tấp. Có thoát được khỏi lão ta hay không phụ thuộc vào việc tôi lên kế hoạch thế nào.
§§
Cứ thế, cuộc sống mới dần bắt đầu.
Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ và hộ tống Horus khi đi săn.
Ông ta sử dụng tôi để giết những con ma thú và tạo ra xác sống mới.
Ngay khi đã quen với việc này, những kỹ năng chiến đấu vốn không hề có của tôi cũng được cải thiện một cách rõ rệt, và tôi không cần phải dùng đến mấy trò như cắn đối thủ nữa.
Như mọi khi, cơ thể tôi vẫn không đau đớn, cũng chẳng mệt mỏi, lại còn có người cai trị đi theo hỗ trợ nữa. Với dân nghiệp dư mà được bảo kê, trang bị tận răng thế này thì làm gì có chuyện thua.
Và qua những trận chiến, tôi phát hiện ra rằng ông ta rất giỏi trong việc sử dụng ma pháp tấn công và hồi phục.
Khi tôi để lọt một con thú, ông ta chỉ đơn giản là giết chết nó ngay trong tích tắc, không để lại một dấu vết nào và cũng không trách tội tôi.
Được chứng kiến thứ ma pháp kinh dị đó, tôi một lần nữa ngộ ra rằng, khu rừng này không phải là đối thủ của ông ta.
Lão già mạnh hơn tôi rất nhiều. Ahh, nếu nghĩ kĩ thì có tên yếu đuối nào xây được dinh thự và sống ở đây chắc?
Kế hoạch sử dụng ma thú để hạ lão ta...cũng cứ thế đổ bể.
Không biết là chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đánh bại được người cai trị nhỉ?
Theo như những câu truyện thì một khi Tử Linh Thuật Sư qua đời, xác sống của hắn sẽ lang thang mãi mãi, nhưng sự thật thế nào thì chẳng ai biết.
Một tuần đã trôi qua, giờ đây tôi có thể tự mình hạ một con Dạ Lang mà không bị thương.
Tôi cũng đã biết cách dùng thanh dao rựa này. Bí quyết là khi vung thì hãy thêm vào trọng lượng của cơ thể, ăn một đòn là đi luôn.
Người cai trị lẩm bẩm với vẻ mặt nghi ngờ khi tôi đứng trước con sói bị bổ đôi đầu.
“Hmm... Lúc đầu ta cũng khá lo lắng, nhưng xác chết lần này có vẻ ổn...”
“......”
Tất nhiên là tôi không trả lời, nhưng có một cảm giác thật khó chịu.
Cánh tay dùng hết sức vung thanh dao rựa vẫn ổn, khác hoàn toàn so với lần đầu đánh con gấu. Có thể là vì khi ấy, mệnh lệnh khiến tôi sợ hãi và bối rối nên đã dùng quá nhiều lực. Nhưng chắc chắn đó không phải là lý do để giải thích cho sự tiến bộ của tôi trong vòng một tuần...
Cơ thể của tôi rất yếu, vì chỉ có nằm liệt giường nên các cơ quan đã bị suy nhược hết. Mệnh lệnh của người cai trị có thể đủ mạnh để tôi vượt quá giới hạn, nhưng cái thân xác vốn đã thế thì làm sao mà chịu được?
Tôi đã chết rồi, và người cai trị gọi tôi là『Undead』. Một cái xác thì việc phát triển thể chất là vô lý, vậy mà cơ bắp của tôi vẫn cứ hồi phục mà chẳng cần đến ăn uống.
Chắc chắn, tôi đang trở nên mạnh hơn.
Nếu không thì làm sao chỉ sau một tuần chiến đấu lại có thể giết được con ma thú như một chiến binh thực thụ vậy.
Tôi không hề có cái tài năng đó.
Người cai trị trầm ngâm nhìn tôi rồi lẩm bẩm.
“...Không lẽ là đang tiến hóa thành『Ghoul』rồi sao?... Vẫn còn quá sớm, nhưng cũng không hẳn là tệ...”
『Ghoul』...Tôi có biết đến từ này. Nó dùng để chỉ loại xác sống thích ăn thịt người.
Nhưng kiến thức cũng chỉ căn bản thế thôi vì nguồn thông tin duy nhất của tôi là những lời lẩm bẩm của lão già.
Chắc cũng đến lúc phải hành động rồi...
Tôi hạ quyết tâm của mình khi nhìn vào vầng trán đầy nếp nhăn của ông ta.
Giờ giấc sinh hoạt của lão, tôi đã nắm được đại khái. Bây giờ có thể nguy hiểm nhưng vẫn tốt hơn là không làm gì.
Nếu sự『Tiến Hóa』đang đến gần, tôi cần phải tìm hiểu chi tiết hơn về nó.
Khám phá dinh thự vào lúc này là điều bắt buộc phải làm.
Người cai trị là một Pháp Sư và cũng là một nhà nghiên cứu. Căn phòng nơi ông ta hồi sinh tôi có rất nhiều sách và dụng cụ bí ẩn.
Việc này có thể nguy hiểm nhưng tôi cần thứ gì đó để giải thích cho tình trạng hiện tại của mình.