Cung Điện Bóng Tối Của Tử Giả Vương

chương 02: thử khả năng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Shutra

******************

Bước dọc theo con đường và dời khỏi dinh thự, cảnh tượng bên ngoài hiện ra trước mắt khiến tôi đờ đẫn không nói thành lời.

Phần lớn cuộc đời của tôi vốn dĩ chỉ biết nằm liệt ở trên giường.

Nguyên nhân là vì một căn bệnh kỳ lạ khiến cho người mắc luôn đau đầu, đau bụng, phải nếm trải những cơn đau không dứt đó khiến cơ thể tôi dần dần suy nhược. Không ai biết được nó xuất phát từ đâu, và cũng chẳng có vị bác sĩ hay thuật sĩ nào có thể chữa khỏi cho tôi.

Kể từ năm mười tuổi, mọi chuyện đã ngày càng tệ đến mức tôi còn không thể tự mình làm bất cứ việc gì ở trên giường. Cứ như vậy mãi cho đến tận khi qua đời, thế giới mà tôi biết chỉ gói gọn trong những gì mà khung cửa sổ mang lại.

Tôi chẳng biết một thứ gì cả, tất cả những kiến thức có được đều là qua mấy cuốn sách. Thật sự cũng phải hơn một thập kỷ kể từ lần cuối tôi bước ra ngoài rồi.

Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận rằng nơi dinh thự này tọa lạc thật sự rất kỳ lạ.

Xung quanh đây là một khu rừng đen mịt đến rùng rợn. Vì đang là buổi đêm nên bầu trời trông thật u ám, chỉ có mỗi vầng trăng bạc là lặng lẽ chiếu sáng những con đường tối tăm.

Dinh thự được bao quanh bởi hàng rào kim loại, và được đóng chặt xuống đất bằng mấy thứ trông khá giống cọc sắt.

Lối vào duy nhất hiện có là một cánh cổng rất chắc chắn và đã được khóa chặt.

Bỗng nhiên người cai trị giơ tay lên khiến tôi đứng yên tại chỗ. Có lẽ là tín gì đó hiệu bởi đang có những tiếng bước chân tiến về phía này.

Tôi không quay đầu lại mà chỉ đảo mắt để xem xét tình hình. Thật sự, suýt nữa thì tôi đã phải thốt lên vì cái thứ vừa xuất hiện.

Ba con sói với bộ lông đen tuyền đang tiếp cận một cách từ từ. Mỗi con chỉ to bằng khoảng nửa người tôi thôi nhưng để hạ chúng cũng sẽ rất vất vả.

Lũ sói tách ra hai bên rồi dừng lại và gầm gừ.

Linh tính mách bảo tôi rằng bọn chúng đã chết. Chuyển động cực kỳ nhanh nhẹn, móng vuốt và răng nanh rất sắc, thế nhưng đôi mắt của chúng lại đục ngầu.

Mà, dù sao thì người cai trị cũng là một Tử Linh Thuật Sư, việc ông ta có thể hồi sinh những sinh vật khác ngoài con người cũng là điều dễ hiểu.

Tôi biết rằng mình sẽ không thể thoát khỏi nơi này được, kể cả khi có trốn khỏi căn hầm bằng một cách nào đó thì vẫn sẽ bị kẹt lại trong khu rừng thôi.

Người cai trị lấy chiếc chìa khóa từ túi áo và mở cổng, sau đó ra lệnh cho tôi.

“Đến đây End. Cho ta thấy sức mạnh của ngươi.”

Cho ông thấy...sức mạnh? Tôi thì làm gì có thứ đó cơ chứ?

Thanh dao rựa của ông ta rất nặng, nếu không phải là xác chết thì tôi đã không cầm nổi vì đau tay rồi.

Những lời biểu tình trong im lặng rốt cuộc chẳng đi đến đâu cả, dù sao thì tôi đâu có quyền được lựa chọn. Lão già bước ra khỏi cổng nên tôi cũng đành bất lực đi theo.

Khu rừng này càng đi sâu vào lại càng tăm tối và ghê rợn.

Tiếng gió rít, tiếng côn trùng, tiếng thú hoang. Tất cả chúng nghe thật đáng sợ, vậy mà ông ta vẫn thản nhiên bước trên cái nơi còn chẳng biết có nên gọi là đường không.

Nhìn người cai trị bước đi cùng với lũ sói ở hai bên cứ như là một vị vua vậy. Mà khoan, ông ta đúng là vua còn gì.

Một vị vua của người chết với đội quân Undead tàn ác dưới trướng. Và tôi, kẻ đang ngoan ngoãn đi theo cũng chỉ là một con tốt trong vô số những quân cờ của ông ta.

Khu rừng này có vẻ như chưa từng có con người nào đến đây. Tôi cố gắng theo sát người cai trị trên cái con đường xấu thậm tệ. Tán lá thì dày đặc, bụi rậm ở khắp nơi, nếu không cẩn thận mà bị lạc là chắc chắn gặp nguy luôn.

Thật sự biết ơn cái cơ thể không biết mệt mỏi này quá đi mà.

Tuy nhiên, tôi tự hỏi người cai trị đang hướng đến đâu? Mục đích của ông ta là gì?

Sau mười phút chỉ có đi và đi, tôi liếc sang bên và để ý thấy thứ gì đó đang lấp ló sau bụi, lũ sói bỗng gầm gừ nhẹ.

Lão già kêu lên với giọng mệt mỏi.

“Cuối cùng cũng xuất hiện...”

Bụi rậm phát ra tiếng sột soạt và thứ màu đen đó dần chui ra.

Là một con sói to hơn nhiều so với mấy con bên tôi, có lẽ chúng cùng một chủng. Con sói với bộ lông đen tuyền đang chảy dãi và nhìn về phía này bằng ánh mắt đói khát.

Cơ thể tôi đông cứng lại, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một con sói hoang.

Nó có thể chẳng là cái đinh gì trước người cai trị, nhưng với kẻ còn chẳng thể di chuyển một cách bình thường như tôi thì lại là chuyện khác.

Con sói không lao vào ngay mà chỉ chầm chậm liếc nhìn rồi đi vòng quanh.

Ông ta còn chẳng thèm để ý đến điều đó và nói.

“...Đông quá...không ổn nếu đối đầu với số lượng nhiều thế này.”

Nghe những lời đó mới khiến tôi chợt nhận ra rằng mình đang bị bao vây.

Những cặp mắt nhìn vào chúng tôi từ tứ phía, cùng với bộ lông đen tuyền như đang hòa vào bóng tối bằng chuyển động nhẹ nhàng. Là một bầy sói, tôi quên mất sói thường sống theo đàn.

Lúc còn sống mà gặp cảnh tượng này thì chắc là chết đứng lâu rồi, cơ mà giờ tôi chỉ là một cái xác, vì thế tôi từ từ nhìn xung quanh với khuôn mặt vô cảm. Mười sáu con mắt đang phát sáng, tức là tám con à, gấp đôi số sói phe mình rồi còn gì.

Người cai trị trưng ra khuôn mặt khó chịu nhưng không có vẻ gì là sợ hãi. Lũ sói hoang bắt đầu rút ngắn khoảng cách, thấy vậy, ông ta chỉ búng tay.

Đó là tất cả những gì Horus Carmon làm, ba con sói bắt đầu nhảy lên phía trước.

Mọi thứ giờ mới thực sự là một cơn ác mộng. Con sói ở bên phải nhảy sổ vào con gần nhất, con bên trái thì cắn lấy một con sói hoang khác và xé toạc cổ nó.

Tôi đứng đơ ra trước cái cảnh tượng kinh dị mình đang phải chứng kiến.

Lũ sói hoang có thể đông về số lượng nhưng bên tôi lại mạnh hơn nhiều. Điều đó rất rõ ràng ngay cả với tôi, một người chưa từng phải trải qua chiến trận.

Đầu tiên là về kích thước, lũ sói của người cai trị có thể bé nhỏ nhưng thể chất của chúng thật sự vượt trội. Sói hoang thì nhanh đấy, nhưng tốc độ bọn này cứ như gió vậy.

Thứ hai là việc chúng tấn công mà không hề do dự. Không cần biết bản thân ra sao, chúng cứ nhảy vào cắn xé đối thủ như một cỗ máy.

Và cuối cùng, chuyển động của chúng không hề chậm lại. Bọn này thậm chí còn không hề nao núng khi cơ thể bị cào trúng hay lúc chân và cổ bị cắn đứt.

Kết quả là năm con sói hoang đã chết còn ba con khác thì chạy vào rừng.

Chúng quay về bên người cai trị như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi cảm giác hành động này không hề xuất phát từ lòng trung thành.

Tuy nhiên, tôi chỉ biết chết lặng trước cái sức mạnh kinh dị không biết sợ gì của chúng.

Tử Linh Thuật Sư, những kẻ được coi là dơ bẩn và tàn ác nhất trong giới Pháp Sư.

Mặc dù không tìm hiểu nhiều nhưng đại khái thì tôi biết rằng, Tử Linh Thuật bị cấm vì nó dùng để thao túng linh hồn, sử dụng thứ này đồng nghĩa với việc xúc phạm cái chết. Do vậy mà nó chỉ xuất hiện trong những vở kịch opera, hoặc qua những câu chuyện cổ tích dưới vai trò phản diện.

Đó cũng chỉ là những điều tôi từng nghe kể thôi, nhưng được thị phạm thế này mới hiểu ra vì sao nó bị ruồng bỏ.

Thứ này...quá sai trái.

Tôi thì cũng không có tình cảm gì với lũ sói, nhưng bất cứ ai chứng kiến khung cảnh mới đây đều có thể kết luận rằng ma thuật này là『Ác Quỷ』.

Và tôi, kẻ được hồi sinh bởi nó cũng là ác quỷ.

Tôi tự hỏi liệu mình có thắng nổi người đàn ông điên loạn đang chống lại thế giới và báng bổ cái chết không...

Không, tôi phải thắng, bằng không sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải chịu chung số phận như mấy con sói đáng thương này.

Người cai trị kiểm tra xác của những con sói và lẩm bẩm.

“Hmm... Mặc dù chưa đủ số lượng Dạ Lang nhưng...để lúc khác. Đi thôi.”

Tôi có nghe thấy ông ta thì thào ‘cuối cùng’ nhưng có vẻ đây chưa phải là mục đích của việc đến nơi này. Nếu là vì lũ Dạ Lang thì đã chẳng đem tôi đi cùng rồi, rốt cuộc thì đưa tôi thanh dao rựa để làm gì cơ chứ?

Tôi thậm chí còn được lệnh phải bảo vệ hay dọn đường, việc cần làm duy nhất chỉ là đi theo ông ta.

Chúng tôi lại tiếp tục đi trong khu rừng một lần nữa. Tôi không cảm thấy sự hiện diện của bất kỳ ai khác ở nơi đây, cũng đúng, chẳng ai điên mà đêm hôm lại lao vào rừng để lũ sói khổng lồ kia xé xác cả. Có lẽ là vì khu rừng này cũng không gần thị trấn nữa.

Tôi để ý thấy những con thú thường xuyên xuất hiện dọc đường, chúng mang một thái độ thù địch khủng khiếp và sẵn sàng tấn công bất cứ kẻ nào khiêu khích. Loại này được gọi là Ma Thú thì phải.

Tính đến bây giờ thì chúng tôi đã gặp được những con sói to gấp đôi cơ thể tôi mà lão già gọi là Dạ Lang, một bầy khỉ đột cầm thứ gì đó giống như là cây chùy, những con cáo được bao bọc bởi ngọn lửa màu xanh và những con lợn rừng màu rêu. Nếu một thân một mình gặp phải cái lũ này thì tôi hẳn đã đi đời rồi, vậy mà mấy con sói của người cai trị lại không hề nao núng và đuổi chúng đi một cách dễ dàng.

Chết tiệt, khu rừng này nguy hiểm hơn nhiều so với tôi nghĩ.

Kể cả bằng cách nào đó tôi có thể trốn thoát và nhảy qua hàng rào, chắc chắn là vẫn không thể nào ra được khỏi nơi đây.

Tuy nhiên, trong lúc theo sau lão già thì tôi đã nhận ra vài điều.

Cơ thể này vừa không biết mệt lại còn không biết đau. Quãng đường vừa qua không hề bằng phẳng chút nào, tay chân tôi cứ liên tục bị vướng, quệt vào cành cây nhưng lại chẳng cảm thấy gì. Thêm vào đó, thể lực của tôi cứ như vô hạn vậy.

Khu rừng này có thể lớn nhưng không lý nào con người lại đi sống ở một nơi hẻo lánh thế được. Cho dù là một Pháp Sư xuất sắc như người cai trị cũng không thể tự mình xây nên dinh thự. Ông ta cũng cần thức ăn nữa nên hẳn phải có nguồn cung từ bên ngoài vào, vậy thì chắc chắn sẽ có đường dẫn ra.

Trong lúc đang cố đi theo sau và sắp xếp lại suy nghĩ của mình, người cai trị bỗng dừng bước. Lại có con Ma thú khác sao?

Cùng với tiếng sột soạt đang ngày càng gần, một bóng đen to lớn xuất hiện.

Là gấu à. Nó mới chỉ cao tầm nửa người tôi nên chắc là gấu con. Cơ mà nhìn cái đống vuốt sắc nhọn và chân tay to thế kia thì cũng khá là nguy hiểm.

Tính ra thì nãy giờ bọn ma thú toàn đi theo bầy, lần này chỉ có một con nên lũ sói sẽ giải quyết dễ thôi.

Nhưng người cai trị lại có kế hoạch khác cho tôi, ông ta nói.

“Rất hợp ý ta... End, đánh nó đi.”

......Cái gì?

Phải mất một lúc để tôi hiểu được lời nói của ông ta.

Đánh ư? Tôi á?

Đáng ra tôi phải đoán trước được việc này sớm muộn gì cũng sẽ đến. Đối với Tử Linh Thuật Sư thì Xác sống cũng chỉ là vũ khí mà thôi.

Nhưng tôi lại vô thức loại đi khả năng đó.

Tôi rất yếu. Tôi thậm chí còn chưa đánh nhau lần nào chứ đừng nói gì đến việc xử con thú này. Một người chẳng rèn luyện cơ thể mình bao giờ thì làm sao mà biết chiến đấu cơ chứ!?

Tôi nhìn vào thanh dao rựa trên tay mình... Điều này là không thể! Đối thủ có thể nhỏ nhưng nó vẫn là gấu. Một con người chưa qua đào tạo thì đâu thể hạ một con gấu được thiên nhiên ban phước với cơ thể khỏe mạnh.

Con gấu này đang chờ thời cơ tấn công, nó thậm chí còn không có ý định lùi bước trước lũ sói dính đầy máu.

Tôi chỉ có một thanh dao rựa nhưng con gấu lại có móng vuốt. Đúng là cơ thể này không biết đau thật nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó xé tôi thành từng mảnh? Chuyện này là bất khả thi, hoàn toàn bất khả thi!!

Người cai trị quay sang nhìn tôi, người đang do dự không chịu cầm chắc thanh dao.

Bằng vẻ mặt nghi ngờ, ông ta đưa ra một mệnh lệnh làm rung chuyển nhận thức của tôi.

“Sao thế? Đây là lệnh đấy.『Chiến đấu với tất cả sức lực của mình. Giết nó cho ta ngay lập tức.』”

Đôi chân bỗng nhanh chóng đạp đất và tiến lên, cho đến tận khi đến trước mặt con gấu thì tôi mới nhận ra.

Cơ thể tôi tự chuyển động. Mặc cho sự sợ hãi và do dự, vào lúc này tôi thật sự chỉ là một khán giả bất lực.

Cánh tay đang cầm thanh dao rựa vung lên hướng về phía con gấu, nó cũng nhanh chóng giơ chân lên đỡ.

Phập!!! Lưỡi dao cắm sâu vào chân trái của nó, xuyên qua da thịt và chạm đến tận xương. Con gấu gầm lên và đâm đầu vào tôi.

Chấn động lan ra khắp toàn bộ cơ thể kèm theo là âm thanh của một thứ vỡ vụn. Đó là âm thanh chết người mà tôi chưa từng được nghe trước đây. Tuy nhiên, cánh tay tôi vẫn chẳng buông ra và cũng không cảm thấy đau.

Đầu tôi ngay lập tức chuyển động. Sau khi hét lên, tôi chồm tới và cắn vào tai con gấu.

Một mùi hôi truyền từ răng xuyên lên đến tận não. Cái cảm giác da thịt cứng ngắc trộn lẫn với đống lông khiến tôi muốn nôn mửa.

Răng của tôi đã vỡ nát và còn nghe thấy tiếng hàm của mình kêu ken két nữa. Con gấu lắc đầu thật mạnh để hất tôi ra, phần tai đã bị cắn của nó cũng rơi ra khỏi miệng.

Dừng để ý đến cơn buồn nôn và mùi hôi.

Vào thời điểm đó, tôi nhận ra mình đã trở thành một con『Quái Vật』 kinh tởm.

Tay trái tôi di chuyển ngay lập tức và đâm vào mắt phải con gấu khiến nó lùi lại một bước. Ngay sau khi cảm thấy đầu ngón tay mình đã xuyên qua thứ mềm mềm, con gấu đưa bàn chân phải lên và đập thằng vào cánh tay đó.

Rắc!!! Chiếc xương bị gãy lòi ra khỏi cẳng tay trái tôi. Các ngón tay cũng đã nát bấy rồi nhưng tôi lại chẳng thấy đau, cơ thể tôi đang nghe theo lệnh của người cai trị nên nó không hề có dấu hiệu dừng lại.

Con gấu rất mạnh. Mạnh hơn tôi nhiều. Dù có cố thế nào thì một kẻ yếu đuối như tôi sẽ chẳng bao giờ thắng được nó.

Nhưng, mệnh lệnh của lão già còn kinh khủng hơn.

Kể cả những con ma thú điên loạn vẫn sẽ cảm thấy được nỗi đau, nhưng tôi thì không. Cánh tay phải của tôi rút mạnh thanh dao rựa đang cắm vào giữa con gấu. Nó gầm lên như một tiếng thét, máu bắn ra tung tóe.

Tầm nhìn của tôi bắt đầu trở nên mờ nhạt, có lẽ là do cột sống bị gãy. Thế nhưng, tâm trí lại chẳng thèm để ý đến điều đó. Tôi vung thanh dao rựa lên và nhắm vào cổ con gấu bằng tất cả sức lực, đó cũng là lúc mệnh lệnh hoàn thành.

Truyện Chữ Hay