Cung Điện Bóng Tối Của Tử Giả Vương

chương 07: tin tưởng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Shutra

******************

Chỉ có vài ngọn nến leo lét trong căn phòng tối tăm và những tiếng hét xé lòng vang lên khắp dinh thự.

Roux bị đá bay lên không trung và đập vào một phiến đá đặt xác. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người có thể bị đá văng đi chỉ bằng chân, chắc là do ma thuật của lão già rồi.

Biểu hiện của người cai trị vẫn cứ như thường lệ. Lông mày không hề nhúc nhích, khuôn mặt không hề nhăn nhó. Nhưng chắc chắn sâu bên trong đôi mắt gian xảo kia là một ngọn lửa giận dữ.

“Roux! Ngươi—Ngươi còn dám lừa cả ta cơ à? Ta đã bảo chỉ báo lại nếu có bất cứ chuyển biến nào với vết thương cơ mà!?”

“Ư—”

Có lẽ là do chấn động mà cô ấy không thể trả lời. Lão già giẫm thẳng lên tay cô.

“Ta không nhớ là đã ra lệnh cho ngươi nói dối bao giờ.”

Roux chắc chắn đã nói sự thật, nhưng ông ta lại tin tôi hơn.

Chẳng có gì phải ngạc nhiên cả. Lão già chắc chắn tự tin vào Ma thuật của mình nhất, vậy nên lời nói của một nô lệ...sẽ không bao giờ được coi trọng. Đặc biệt là nếu nó nghe rất vớ vẩn.

Vì hiểu được điều này nên tôi đã để cô ấy đi.

Suốt thời gian qua, tôi đã quan sát tất cả các hành động tàn nhẫn của lão với Roux.

Chắc cô ấy nghĩ rằng, việc nói ra sự thật đó sẽ xoa dịu và khiến người cai trị đối xử tốt hơn một chút.

Nếu là tôi thì sẽ không làm thế đâu. Đến cái mức mà đặt cược tất cả vào thứ hy vọng nhỏ nhoi đó... Có lẽ cô ấy thực sự chìm trong tuyệt vọng rồi.

Một nô lệ sẽ chẳng bao giờ có quyền phản bác lại cả.

Sau khi đá vào người Roux thêm vài cái, lão già túm cổ cô và lôi đến chỗ tôi.

Không biết có phải vì tự cắn hay sao mà đôi môi bầm tím của cô ấy chảy ra một giọt máu. Trong thoáng chốc, mùi thơm tuyệt vời lan ra khiến tôi gần như mất đi bình tĩnh nhưng ngay lập tức tỉnh lại, cũng may người cai trị đang bận trừng phạt nô lệ nên không để ý

“Này rác rưởi! Chính xác thì ngươi đã thấy End thay đổi chỗ nào? Nói lại nhanh lên!”

“A—ư—”

Ánh mắt vô hồn của Roux và của lão già cùng hướng về phía vết thương của tôi. Tất cả những gì họ thấy chỉ là vết thương không khác gì khi nãy. Cơ mà nếu lão nhìn kỹ là đã thấy chút khác biệt rồi.

“End, giơ tay lên. Cho ta và thứ rác rưởi này thấy vết thương của ngươi.”

Tôi giơ cánh tay của mình lên

theo lệnh, vết cắt dần hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo của vài ngọn nến.

Đáng lẽ nó sẽ lành nếu tôi đã trở thành một Thi quỷ.

“Này Roux! Ta hỏi lại một lần nữa. Ngươi đã nói cái gì về vết thương này ấy nhở?

“Ư... Chủ nhân..., cậu ta tự mình...”

Có lẽ là do sợ hãi, hoặc cũng vì bầm dập mà cô không nói nên lời. Người cai trị nhìn vào tôi với một biểu cảm nghiêm trọng.

“Này End. Con nô lệ này... Nó nói rằng ngươi đã tự rạch tay của mình. Ha ha ha, chuyện đó có thật không?”

Đáp án là có, nhưng tôi sẽ không trả lời đâu.

Mệnh lệnh đưa ra cần phải rõ ràng và cụ thể. Nếu lão muốn biết thì phải ra lệnh [Trả lời ta]. Nhưng lão có làm thế đâu, việc gì tôi phải trả lời.

Đây chính là sơ hở để giúp những sinh vật có trí thông minh thoát khỏi sự cai trị tuyệt đối.

Người cai trị nhìn tôi trong vài giây, có lẽ lão ta đã tự lý giải sự im lặng này theo cách của mình. Lão liền quay lại với Roux.

Vai của Roux đang run lẩy bẩy, cô trở nên nhợt nhạt và lắp bắp.

“Ch-Chủ nhân—cậu ta—cậu ta đang nói dối—“

“Kukku. Roux à, ta quên không nói điều này với một nô lệ như ngươi... Những Xác sống tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của người đã tạo ra chúng.”

Ông ta cười lớn và ném Roux xuống đất.

Trong lúc quan sát tất cả mọi việc, tôi vẫn giơ cánh tay lên vì...chưa có lệnh bỏ xuống. Đây là điều bình thường đối với một Tử nhục nhân chỉ biết làm theo lệnh.

“Hmm? Ngươi nghĩ rằng sẽ được đối xử tốt hơn nếu báo cho ta một thứ gì đó bất thường à? Ngươi nghĩ ta dễ bị lừa thế sao? Hả thứ rác rưởi vô dụng này!?”

Đáng thương thay. Một nô lệ trung thành báo cáo sự thật với chủ nhân nhưng lại không được tin tưởng. Chỉ dựa vào cách đối xử hàng ngày của hai người này là đủ hiểu, hoặc cũng có thể là do tính của lão già hâm quá thôi.

Nếu cô ấy im lặng thì đã không bị phạt rồi. Nhưng tôi không thấy thông cảm hay gì đâu, bởi lẽ tôi có thể sẽ mất đi tự do vì Roux.

Chắc tôi chỉ là một kẻ tàn nhẫn nên mới không có nổi tí thương xót nào nhỉ?

“A...ư... Cậu ta—còn giấu cả mấy cuốn sách—”

“Câm mồm đi! Thứ rác rưởi còn kém hơn cả một xác chết này!”

Việc tôi đọc sách bị lộ rồi hả... Mà cũng không ngạc nhiên lắm vì cô ấy vẫn thường xuyên dọn dẹp thư viện.

Tuy nhiên, nói ra điều đó vào thời điểm này là sai lầm rồi. Có vẻ lão già đã đúng, cô ấy chỉ là một người vô dụng.

Vài phút sau đó chỉ còn những tiếng rên rỉ và la hét của người bị đánh. Cuối cùng, người cai trị mệt mỏi nên quyết định tha cho Roux đang nằm bệt dưới đất.

“Lần tới mà còn báo cáo sai. Ta sẽ xé xác ngươi ra thành trăm mảnh, bắt lấy linh hồn và để ngươi phải chịu nỗi đau vĩnh cửu.”

Lời nói đó là thật, nó đanh thép và mang theo quyền lực khiến người khác phải khiếp sợ.

Đó chính là Tử linh thuật sư. Roux đang nằm lăn lóc như một cái xác dưới sàn phải co rúm lại trước câu nói của một Pháp sư, kẻ có khả năng đày đọa linh hồn và bị mọi người căm ghét.

Người cai trị quay sang tôi.

“End, ngươi có thể hạ tay xuống.”

Có thể à? Tôi không hẳn cần tuân theo vì nó không phải mệnh lệnh, nhưng tôi là một Tử nhục nhân trung thành nên đành làm vậy.

Lão già khịt mũi với vẻ không hài lòng và chữa trị cho tôi. Chắc lão nghĩ vết thương không có gì thay đổi nên cứ để vậy cũng vô nghĩa. Haa, mặc dù chịu đựng được nhưng cơn đau đã lên đến tận óc rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm mà không thay đổi biểu cảm của mình. Còn Roux vẫn cứ nằm bệt dưới đất.

“Roux, dọn dẹp căn phòng này đi. Xác chết ở trong đây đáng giá hơn cái đứa chỉ một đồng vàng như ngươi nhiều.”

Một đồng vàng? Thế còn tôi thì lão mua mất bao nhiêu nhỉ.

Thật không thể tượng tượng lại có cả giao dịch mua bán xác cơ đấy, nhưng chắc giá đắt hơn một đồng vàng thật. Dù sao chúng cũng được chọn để bảo vệ lão già mà.

Người cai trị bước ra khỏi căn phòng, bỏ mặc Roux lại trong nhà xác.

Roux nằm sõng soài ra sàn và chắc sẽ không dậy được ngay đâu. Lão bỏ lại cô ấy ở đây hẳn là vì cô vẫn còn sống, tôi có thể cảm nhận được từng nhịp thở nhưng chúng khá nhẹ.

Tôi rất lo lắng. Cô ấy là một người phải chịu chung số phận đau khổ. Hoàn cảnh có thể khác nhưng cô chính là người bạn đồng hành đối với tôi. Và khi bạn của mình gặp nạn thì phải giúp, đúng không?

Vì không được lệnh phải đứng yên nên tôi từ từ vươn vai và ngồi xuống cạnh nơi Roux đang nằm.

Tôi bắt buộc phải để ý tới lão già bởi có khả năng lão sẽ quay trở lại đây. Toàn bộ sự việc xảy ra lần này là do sơ xuất, và tôi sẽ không lặp lại sai lầm tương tự nữa đâu.

Roux ngẩng mặt lên. Đôi mắt của cô cố gắng tập trung nhìn vào khuôn mặt của tôi.

Tôi lấy ngón tay quệt qua vết máu của cô ấy trên sàn nhà rồi cho vào miệng và liếm.

Ahh, lần đầu tiên tôi hiểu được rằng, con người lại có cái biểu hiện ghê tởm thế này khi đang ngạc nhiên đấy.

Tuy nhiên, tất cả đều vô ích rồi. Ngay từ đầu lão già đã chẳng có mấy niềm tin ở cô...nhưng từ giờ trở đi, lão chắc chắn sẽ không còn tin cô nữa.

Truyện Chữ Hay