Hoàng thượng tình trạng mỗi lúc lại tệ hơn. Mới đầu bệ hạ chỉ hay mệt mỏi, khí huyết thường xuyên không lưu thông. Giờ đây gần như nằm mê man trên giường không tỉnh lại. Quang Minh hoàng đế lúc nào cũng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Trong tâm trí lúc nào cũng chỉ xuất hiện kí ức hạnh phúc trước kia với hoàng hậu. Cùng với nàng và nữ nhi của bọn họ sống một cuộc sống thật vui vẻ. Nhưng mà chuyện đó mãi mãi không bao giờ xảy ra, thê tử của ngài đã ra đi mãi mãi, nữ nhi của ông lại bị chính ông làm tổn thương. Chuyện này nối tiếp chuyện kia, tâm trạng không thể khá hơn làm cho bệnh tình ngày một trầm trọng. Ngự y cũng đã cố hết sức nhưng những gì họ làm được ở bây giờ chính là duy trì sự sống cho hoàng thượng. Đây là tâm bệnh, không thể chữa trị theo cách thông thường, hoặc tâm tình hoàng thượng tốt lên không thì dù có là danh y cũng thúc thủ vô sách.
Quang Minh đối với chuyện hồi đó vói Lam Nguyệt vẫn luôn hối hận. Ông muốn được nói lời xin lỗi nữ nhi. Nhưng Nguyệt nhi từ sau lần đó đã tự nhốt mình bên trong tẩm cung không ra ngoài cho thấy nàng đau lòng tới cỡ nào. Người làm phụ hoàng như ông còn muốn lấy tư cách gì để có thể nói lời tạ lỗi. Trong lòng lúc nào cũng tự nhủ như vậy đôi lúc ông luôn có ảo giác rằng nàng sẽ tới thăm mình. Chẳng hạn như lúc này, trước mắt Quang Minh hoàng đế chính là hình xinh đẹp của Lam Nguyệt, vẫn biểu cảm lạnh nhạt mọi ngày nhưng Nguyệt nhi đang ân cần chăm sóc cho ông, dùng khăn ướt giúp ông lau người.
Nhưng ảo giác này cũng thật quá đi! Ông có thể cảm nhận được rõ sự mát lành dễ chịu của khăn lạnh. Đồng thời cũng cảm nhận được lực đạo nhẹ nhàng đang di chuyển trên mặt mình. Quang Minh hoàng đế cố hết bình sinh để mở mắt ra liền ngay lập tức nhận được một giọng nói quen thuộc vang lên:
-Phụ hoàng tỉnh rồi sao?
-Nguyệt nhi? Thực sự là con?
Lam Nguyệt sau một thời gian tự nhốt mình để tự chỉnh đốn lại tinh thần quyết định đến An Nhiên điện tìm phụ hoàng. Nghe tình trạng của người mấy ngày nay nàng thực sự không an tâm. Cảm giác như một lần nữa người thân của nàng sẽ vụt mất qua tay. Vậy nên bằng một tâm lý đã được chuẩn bị cho mọi chuyện như lần trước có thể xảy ra Lam Nguyệt tự mình tìm đến. Tuy nhiên nghe phụ hoàng nói vậy chứng tỏ người đã không còn giận nàng!
-Là Nguyệt nhi! Phụ hoàng tỉnh thật tốt!
-Thực sự là con! Phụ hoàng rất vui vẻ. Chắc con hận phụ hoàng lắm. Phụ hoàng đã nói những lời không phải.
-Nguyệt nhi không có giận phụ hoàng. Nguyệt nhi hiểu phụ hoàng đang đau lòng.
Hóa ra là vậy! lam Nguyệt nghe lời Quang Minh hoàng đế trong lòng cũng dịu đi phần nào. Người chỉ là quá sốc mà vô tình nói ra những lời như vậy mà thôi. Phụ hoàng chưa từng ghét bỏ hay tức giận gì nàng.
-Là phụ hoàng có lỗi với Nguyệt nhi!
-Phụ hoàng đừng nghĩ nhiều, có hại cho sức khỏe!
-Đúng! Đúng! Phụ hoàng nhất định sẽ khỏe lại để bồi tội với Nguyệt nhi!
Trong chốc lại ai cũng có thấy nhìn ra tâm tình của hoàng thượng tốt hơn hẳn. Mặc dù vô cùng yếu ớt nhưng bệ hạ vẫn còn có thể mỉm cười được. Điều này khiến cho Từ công công chứng kiến từ xa cảm thấy yên lòng. Còn Bát công chúa ở đây ông tin nhất định hoàng thượng sẽ vượt qua. Từ nhỏ đến lớn đi theo người ông biết hoàng thượng bên ngoài nghiêm khắc cứng rắn nhưng bên trong lại rất mềm yếu. Hoàng hậu đã mất nhưng tình phụ tử đối với Bát điện hạ nhất định sẽ níu kéo người lại.
Và quả nhiên nhờ sự chăm sóc tận tình của Lam Nguyệt mà chỉ qua mấy ngày Quang Minh hoàng đế hồi phục rất tốt. Bệ hạ đã có thể tiếp tục thượng triều khiến nhiều đại thần cảm thấy vui mừng. Tất nhiên cũng có những kẻ tưởng gặp được thời cơ kiếm chác chút đỉnh thì hoàng thượng đột ngột trở lại thì tâm trạng rất thất vọng. Tuy nhiên điều đáng chú ý là tuy hoàng thượng đã có thể thượng triều nhưng sức khỏe vẫn rất kém. Thời gian thiết triều không thể kéo dài được lâu nhiều lúc phải dừng lại giữa chừng cho bệnh tình hoàng đế lại tái phát. Thái y cũng vì điều này mà dạo gần đây được cùng đứng bàn luận chuyện quốc gia đại sự với các vị văn võ bá quan ở điện Chính Hòa. Bởi sức khỏe nên Quang Minh hoàng đế không thể làm việc nhiều, chiều vụ cùng tấu chương cứ thế chất thành đống mãi không giải quyết hết.
Tuy nhiên dù có bề bộn ra sao thì hoàng thượng vẫn nhất định không chịu để Tứ hoàng tử quay trở lại triều. Lệnh hạn chế ra vào của điện hạ bị hoàng thượng niêm yết rõ ràng. Nhị hoàng tử cứ tưởng tranh thủ lần này sẽ như cá gặp nước nhưng lại bị hoàng thượng lạnh lùng bỏ thẳng một câu không đủ năng lực. Chỉ giao cho giải quyết những chuyện vặt vãnh không đáng kể đến. Ai nấy đều rất lo lắng. Hoàng thượng đã sắp gần đất xa trời nhưng vẫn chưa chịu chọn ai là thái tử. Nói gở rằng đến lúc bệ hạ không còn trụ được nữa Huyền Phong quốc tất sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn. Khắp nơi đều là tranh đấu ngươi sống ta chết, bá tánh tất sẽ bị liên lụy. Lam Nguyệt đối với chuyện này cũng rất sốt ruột nhưng mỗi lần nhắc đến phụ hoàng đều lảng tránh hay gạt phăng đi. Thực sự khiến nàng cảm thấy rất phiền não.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong một mật thất ở phủ thừa tướng
-Đại nhân chắc chúng ta nên làm điều này?
-Hoàng thượng bây giờ đã như vậy. Đây chính là thời cơ lớn!
-Nhưng...
Lưu Sơn đang cảm thấy lưỡng lự trước kế hoạch của thừa tướng. Hắn thân là phó đại tướng quân. Quyền lực ở trong quân đội chỉ sau Mộ Dung tướng quân. Được như bây giờ là trước kia Thừa tướng nâng đỡ hắn. Vậy nên có thể nói hắn chính là người dưới trướng của Lan thừa tướng cài vào để tiện kiểm soát quân đội. Chỉ tiếc Mộ Dung tướng quân cũng chẳng phải dạng đơn thuần nên hắn ta cho tới giờ vẫn chưa làm được gì lớn.
Đột nhiên Lưu Sơn được Thừa tướng triệu đến gặp mặt bí mật hắn rất ngạc nhiên. Và còn sốc hơn nữa trước những gì đại nhân muốn hắn làm sắp tới. Như vậy là quá liều rồi. Thành công thì không nói nhưng nếu thất bại.............. Lan thừa tướng cũng biết hắn đang nghĩ gì vậy nên liền nói:
-Ngươi cống hiến bao nhiêu năm nay cho hoàng đế vẫn không bằng một góc Mộ Dung gia được hưởng hoàng ân từ đời tiên đế. Đây là cơ hội cho ngươi thay đổi tất cả. Chuyện này ngươi nhất định phải thành công. Nếu thành công thì sau này ngươi sẽ có công phò tá tân đế. Đến lúc đó Mộ Dung tướng quân già yếu kia so với ngươi cũng chẳng hơn gì. Ngươi nên suy nghĩ cho kĩ!
Từng lời nói của Lan thừa tướng như đánh đúng vào từng ước muốn sâu thẳm nhất của Lưu Sơn. Hắn đúng đã vất vả gần như một đời nhưng chẳng được gì. Nữ nhi gả vào trong cung vẫn chẳng bao giờ được sủng ái như Mộ Dung hoàng hậu; thậm chí đến tận bây giờ vẫn chưa được tấn vị, vẫn chỉ mang danh phận phi nhỏ nhoi. Cả Lưu gia hắn lúc nào cũng phải cúi mình, nhún nhường trước Mộ Dung gia. Nếu như có thể thay đổi đổi được gì.....
-Lưu Sơn xin nghe theo sự sắp xếp của Thừa tướng.
-Ha ha ha ha....Tốt lắm! Tốt lắm!! Chỉ cần ngươi dốc hết sức thì vinh hoa phú quý, địa vị tiền tại...Tất ca đều sẽ là của ngươi!!!
Nhận được câu trả lời ưng ý Lan thừa tướng vô cùng hài lòng cười lớn. Lưu Sơn vì mải nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp trong tươi lai mà không hề để ý rằng trên gương mặt già nua kia của thừa tướng xuất hiện một nụ cười xảo quyệt. Thực sự có dễ dàng như vậy không thì không ai biết được
PS: Đã hơn một tháng Scor mới quay trở lại đăng tiếp chuyện cho các bạn thành thật vô cùng xin lỗi. Ổ cứng lap của Scor đã hỏng nên toàn bộ dữ liệu cũng đi, vậy nên phải mất một thời gian Scor ngồi viết lại những chap đã mất. Scor đến ngày hôm nay mới mở bộ chuyện này viết tiếp thấy không có thông báo gì, Scor đã dặn LyLy đăng thông báo cho các bạn biết bởi thời gian đang bế quan Scor sẽ không lên watt. Chuyện này Scor nhất định lấy lại công bằng cho các bạn. Xin lỗi lần nữa vì đã làm mọi người sốt ruột chờ truyện mà không rõ lý do.
Đây là chap mới và từ bây giờ Scor sẽ lại đăng chap đều đặn như trước kia. Mong mọi người ủng hộ!!!
Thêm vào nữa mini game lần trước Scor thấy chẳng ai tham gia khiến lòng Scor như muốn vỡ nát mặc fud hơn một tháng đã qua. Nhưng thôi có lẽ vì chuyện chưa có gì hấp dẫn nên vẫn chưa khiến các bạn hứng thú. Có lẽ chờ một thời gian nữa vậy, Scor sẽ cố gắng hơn.
Còn bây giờ CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
LOVE FROM SCOR!!!