-Bọn họ lại ép phụ hoàng sao?
-Chuyện này cũng là bình thường. Phụ hoàng quen rồi! Nguyệt nhi không cần lo lắng
Trong An Nhiên điện, Quang Minh hoàng đế mệt mỏi ngồi trên long sàng, lưng tựa vào thành giường không còn chút sức lực. Lam Nguyệt hằng ngày sau khi hoàng thượng hạ triều vẫn đều đặn đến chăm sóc cho ngài dưỡng bệnh. Nhìn ông phải mệt mỏi như vậy trong lòng nàng cũng khó chịu nhưng lại không thể làm gì. Thân là nữ nhi ở thời đại một lời nói ra có thể người khác phục vô cùng khó. Không phải lúc nào cũng lôi lời sấm của Mẫu Thần để lòe người được. Ngược lại nếu có chuyện xảy ra toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ lên người nàng, có khi còn bị chụp cái tội danh thuyết mê hoặc người khác. Đến lúc đó phụ hoàng đã mệt mỏi lại còn phải đi giải quyết thêm rắc rối của nàng. Thành sự không có bại sự có thừa
Nhưng nếu phụ hoàng còn tiếp tục chần chừ việc lập thái tử nhất định đám quan lại kia sẽ không để người tiếp tục yên ổn. Cũng không thể ra lệnh trừng phạt tất cả bọn họ, toàn bộ quần thần trong triều đem đi xử chém hết không phải chuyện nhỏ. Thế gian không hiểu còn nói phụ hoàng là bạo quân. Còn nữa Huyền Tử Mặc mọi chuyện đang rất tốt tự nhiên lại thành thế này. Đương lúc rối ren không thấy hắn có chút động tĩnh gì. Phụ hoàng cũng thế, trước tin tưởng với sủng ái hắn là như vậy bỗng dưng đổi tính. Không ai nói cho nàng biết bất cứ điều gì. Mọi chuyện hiện tại thế nào nàng là người đứng ngoài cuộc một chút cũng không hiểu.
Chưa nói đến bất ngờ hôm trước biên cương phía đông đưa tin cấp báo dân chúng không biết lí do gì lại nổi loạn. Nói bọn họ đói kém là do hoàng đế không quan tâm, bỏ mặc bá tánh để hưởng lạc. Phụ hoàng lúc đó đã định ngự giá thân chinh dẹp phản loạn đồng thời tỏ rõ lòng mình cho dân chúng hiểu. Giải thích rằng chuyện hoàng đế hưởng lạc không thèm gửi viện trợ, bỏ mặc người dân là sai, đó là tin đồn thất thiệt của những kẻ có mưu đồ. May mắn thay ngoại công nàng tức Mộ Dung đại tướng quân; ông là loại người vô cùng nhiệt tình trong tất cả mọi chuyện. Sẵn sàng giúp đỡ bất cứ ai nếu có thể nên chuyện này gia gia đã xung phong tự mình dẫn quân thay phụ hoàng. Trong triều đến cả Thừa tướng cũng ủng hộ, nói là đây có thể là gian kế muốn dụ hoàng thượng tới đó. Tốt nhất nên để võ tướng nhiều kinh nghiệm như ngoại công nàng đi. Chuyện này chuyện nọ liên tục kéo đến làm long thể phụ hoàng ngày một xấu đi, ngoại công có thể thay người giải quyết nàng cũng yên tâm. Nhưng Thừa tướng dễ dàng đồng tình cùng phụ hoàng như vậy lại khiến nàng cảm thấy sự lo lắng. Không phải có âm mưu chước quỷ gì đằng sau chuyện này đấy chứ?
Quang Minh hoàng đế biết nữ nhi lo lắng nên nhẹ giọng an ủi để nàng có thể yên tâm. Tuy vậy giọng nói khó khăn của ông lại tạo ra tác dụng ngược lại. Nếp nhăn giữa trán Lam Nguyệt cũng đủ cho thấy nàng không hề an tâm hơn được chút nào.
-Coi kìa! Nữ nhi của phụ hoàng mà nhăn mặt như thế sẽ làm hỏng dung mạo mất!
-Nguyệt nhi không muốn phụ hoàng tiếp tục như vậy!
Đưa tay xoa đầu Lam Nguyệt, Quang Minh hoàng đế ôn nhu mở miệng cố trấn an nàng:
-Không sao đâu! Chỉ một thời gian nữa thôi phụ hoàng sẽ không còn phải mệt mỏi nữa. Chỉ tiếc không thể nhìn Nguyệt nhi trưởng thành!
-Phụ hoàng nói gì Nguyệt nhi không hiểu!
Nghe lời nói của hoàng đế khiến Lam Nguyệt bỗng giật mình. Từng lời từng chữ cứ như di ngôn vậy. Bất an trong lòng mỗi lúc một nhiều. Long thể phụ hoàng chắc sẽ không tệ đến mức ấy đi. Rõ ràng sắc mặt đã tốt lên nhiều rồi mà.
Hoàng đế cũng biết nữ nhi của mình đang nghĩ gì. Trong lòng có chút hối hận vì vô tình lại khiến nàng phải suy nghĩ. Nhưng có chuyện ông nhất định phải giao phó lại cho nàng. Nếu không bây giờ chỉ sợ sẽ muộn mất. Huyền Phong quốc sẽ đứng trước nguy cơ sụp đổ, kéo theo đó là cả một vương triều sẽ tàn lụi mãi mãi.
-Nguyệt nhi! Có chuyện này phụ hoàng muốn con nhất định phải làm!
-Nguyệt nhi nhất định thực hiện!
Phụ hoàng bỗng dưng trở nên nghiêm túc với nàng càng khiến nàng khẳng định nỗi bất an trong lòng. Có chuyện gì mà lại có vẻ nghiêm trọng như vậy?
Quang Minh hoàng đế bằng một cách khó khăn nói hết những gì cần nói. Nghe xong không hiểu sao nàng không nhíu mày như lúc này. Gương mặt lạnh nhạt gần như không chút cảm xúc. Nàng vốn đã cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường. Qủa nhiên là như vậy! Phụ hoàng thực sự định sau chuyện này buông xuôi hết tất cả. Còn nàng thì sao?
Lam Nguyệt nghĩ đến điều đó liền xuống tinh thần. Động tác đang giúp Quang Minh hoàng đế đấm bóp cũng chậm dần rồi dừng lại từ lúc nào không hay. Lam Nguyệt đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, hoàng đế cũng biết điều đó cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần mặc kệ nàng. Chỉ là không ai để ý rằng bộ dáng ngài trông không khác gì đã từ bỏ mọi thứ chờ vận mệnh đến
Và cuối cùng vận mệnh hoàng đế chờ cũng đã đến khi đúng lúc này bên ngoài xuất hiện rất nhiều tiếng bước chân chạy tới. Trong tẩm điện còn vang vọng tiếng Từ công công đang lớn tiếng muốn quát tháo. Rồi những âm thanh đó mỗi lúc một lớn và rõ hơn. Chứng tỏ những người đang đến đã gần tới nơi này.
Lam Nguyệt cảnh giác nhìn ra ngoài cửa. Quang Minh hoàng đế lúc này cũng đã mở mắt mỉm cười. Rằng chuyện này ông đã chờ đợi từ lâu, chỉ không ngờ rằng ngày đó lại là ngày hôm nay.
-Người đâu! Xảy ra chuyện gì ngoài đó?
Lam Nguyệt lớn tiếng gọi cung nhân nhưng không có bất kì tiếng đáp lại nào. Bên ngoài vẫn rất ồn ào. Và chỉ vài phút sau cánh cửa bị đạp tung ra.Nhìn thấy rõ người bước tới Lam Nguyệt dùng đôi mắt cảnh cáo cùng đề phòng để đối mặt người cầm đầu đám người xông vào, giọng lạnh lùng vang lên:
-Ngươi to gan quá đây. Dám tranh thủ lúc ngoại công ta đi vắng để tạo phản sao?????
Mọi chuyện xảy đúng như những gì nàng dự đoán. Linh cảm của nàng chưa bao giờ sai. Nhưng mà nhìn chuyện đã tới nàng lại hận cái giác quan thứ sáu này của mình. Thà rằng chỉ là nàng cả nghĩ chứ Lam Nguyệt không mong nó thành sự thật. Từ lúc phụ hoàng nói những lời đó trong đầu nàng chỉ rung lên những hồi chuông báo rằng. Có chuyện rồi!!!!