Chương 36 : Bản lĩnh đàn ông
“Ahhhh, hai người đang làm cái gì đó!”
Một âm thanh bén nhọn phá vỡ buổi sáng yên tĩnh, Lâm Khinh Nhạc vẫn còn mê mang chưa kịp tỉnh dậy, thì khuôn mặt đã bị một bàn chân đạp thẳng vào.
“Ai u, Nguyệt Thư, con…” Lâm Khinh Nhạc phản xạ, giơ hai tay lên che mặt, nhưng cánh tay bên phải như bị ai đó nào đó giữ lại, cậu chỉ có thể lấy cánh tay còn lại cố gắng chống đỡ.
“Chị Nguyệt Thư, mới sáng sớm mà chị làm gì vậy?” Lễ Thi dụi dụi mắt, ôm lấy cánh tay Lâm Khinh Nhạc, uể oải nói.
“Làm sao hai người lại ngủ chung!” Nguyệt Thư trừng mắt nhìn họ, bộ dáng giống như cô vợ bắt được tại trận người chồng đang ngoại tình với bồ.
Lúc này Lâm Khinh Nhạc đã tỉnh hẳn, chẳng biết lúc nào Lễ Thi đã ngủ trong tấm thảm của mình, đến tận bây giờ vẫn còn ôm cánh tay của cậu.
“Ài…” Lâm Khinh Nhạc lấy tay che mặt lại, thở dài một tiếng. Không biết có phải cảm thấy Nguyệt Thư phản ứng thái quá, hay là bởi vì cảm thấy chịu thua đối với hành vi của Lễ Thi.
“Lễ Thi, con làm sao lại lăn qua chỗ ta vậy?” Lâm Khinh Nhạc lung lay cánh tay, Lễ Thi liền buông ra.
“Con ngủ không được, ngủ bên cạnh cha rất an tâm, nên con mới qua đây ngủ.” Lễ Thi ngồi dậy, thuận miệng nói. Tóc tai cô bù xù, con mắt lim dim, xem ra còn chưa tỉnh hẳn.
“Eh…” Lâm Khinh Nhạc nhìn đồng hồ treo trên tường, mới sáu giờ sáng, kinh ngạc hỏi, “Nguyệt Thư, hôm nay làm sao con dậy sớm thế?”
Mà lại không dùng kỹ thuật giết người trong mơ, gọi cậu dậy nữa chứ?
Nguyệt Thư không trả lời cậu, chỉ nhếch miệng cười, nhìn Lễ Thi, giọng nói vô cùng hiền lành: “Về sau nếu cô không ngủ được có thể tìm tôi, dù sao tôi cũng là chị của cô, tôi cũng có thể an ủi cho cô.”
“Con còn chưa sửa lại tướng ngủ của mình, muốn giết người ta sao?” Lâm Khinh Nhạc không kìm được chèn thêm một câu.
“Ngậm miệng, cha nhanh đi vào phòng vệ sinh! Bọn con phải thay quần áo!” Nguyệt Thư lấy bàn chân nhỏ của mình đá Lâm Khinh Nhạc, cô với Lễ Thi vẫn còn mặc đồ ngủ.
Lâm Khinh Nhạc đành chịu đựng rời khỏi giường, đây rõ ràng là nhà của mình thế mà toàn bị đuổi đi, cái danh gia chủ, thật sự chẳng có chút uy nghiêm nào.
Lâm Khinh Nhạc mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong, thì Nguyệt Thư với Lễ Thi cũng đã thay đồ xong, đang ngồi chải tóc.
“Nhớ nhặt tóc lên ném vào thùng rác đó.” Lâm Khinh Nhạc nhắc nhở một câu, nhìn Lễ Thi, rồi đi vào trong bếp, “Thời gian còn sớm, cha sẽ cháo. Tối qua, ta có mua gà xé phay, nấm hương hôm trước còn lại một ít.”
“Ừm, cha chờ một chút, con ra giúp ngay đây.” Lễ Thi để Nguyệt Thư tiếp tục rửa mặt, bản thân cô đi xếp lại giường chiếu.
Lâm Khinh Nhạc bắt đầu vo gạo, khuôn mặt mệt rã rời. Cậu rất khó ngủ, đã tỉnh rồi rất khó ngủ lại được. Mà cũng không sao, lên lớp cậu có thể ngủ bù.
Đây có thể xem là một trong bảy điều kỳ lạ của trường học, dù bạn có mất ngủ thế nào đi nữa, đều có thể ngủ được nhờ bài giảng của thầy cô.
“Cha, con cũng muốn giúp!” Nguyệt Thư rửa mặt xong, làm tư thế xắn tay áo.
Lâm Khinh Nhạc nhìn khuôn mặt ước sũng của Nguyệt Thư, đột nhiên phát hiện ra, hình như hai đứa con gái của mình chưa có sữa rữa mặt, dưỡng da cái loại… Phương diện này của con gái hẳn có nhu cầu khá nhiều đi.
Khi Lâm Khinh Nhạc đi chụp ảnh, lúc trang điểm cậu thấy mấy cô gái mang không ít mỹ phẩm. Coi như không trang điểm, cũng có một chai dưỡng da. Cậu nhỡ rõ Lâm Giai Vận cũng có một túi nhỏ chuyên môn đựng mỹ phẩm dưỡng da.
“…Thôi con không được đâu, đi chơi vương giả vinh quang đi.” Lâm Khinh Nhạc cũng không ngẩng đầu lên.
Nguyệt Thư không vui đi tới: “Cha, người rõ ràng đang xem thường con! Cho con phụ một chút cũng không được à!”
“Được rồi… Vậy trước tiên con đem nồi rửa sạch sẽ đi.”
“Cha, người thay đổi rồi, trước giờ cha chưa từng bắt con làm những việc nặng như vậy!”
Lâm Khinh Nhạc nhìn Nguyệt Thư: “Vậy con muốn làm cái gì?”
“Con muốn giúp người vo gạo!” Nguyệt Thư tỏ vẻ vô cùng hào hứng.
“Được thôi, vậy con tới đây vo gạo đi…” Lâm Khinh Nhạc nhường việc trong tay ra, bắt đầu rửa nồi.
Nguyệt Thư cười hì hì, cứ như con nít lấy được món đồ chơi mới.
Lâm Khinh Nhạc cũng không nghĩ nhiều, đem nồi rửa mấy lần, quay sang đã thấy Nguyệt Thư còn đang dùng sức vo gạo, làm xong lại đem nước đổ đi, tiếp tục thêm nước, chuẩn bị vo tiếp.
“Ngừng ngừng ngừng lại, con rửa mấy lần rồi!” Lâm Khinh Nhạc vội vàng ngăn cản.
“Không nhiều lắm, mới có 4 lần thôi… Cha, gạo này cũng kém quá đi, rửa bao nhiêu lần nước vẫn cứ đục đục sao ấy!”
“Vậy con muốn vo gạo tới khi nước biến thành trong suốt mới coi là rửa sạch hả…” Lâm Khinh Nhạc bắt đầu hoài nghi tương lai của mình, rửa gạo kiểu này có thể ăn được sao… Cậu liền giựt lại, đau lòng nói, “Được rồi được rồi, con mau đi lên trên đi, gạo này ta muốn mấy tệ một lạng, con đừng có chà đạp.”
Cứ như vậy, Nguyệt Thư bị hạ lệnh về sau cấm tiến vào phòng bếp. Lễ Thi rửa mặt xong, mỉm cười tiến vào phòng bếp, mắt nhìn Nguyệt Thư, nụ cười rất sâu.
“Chết tiệt…” Nguyệt Thư không hiểu được vì sao mình bị đuổi ra ngoài, trong lòng rất khó chịu, mặc dù hiểu là mình đã làm sai chỗ nào đó, nhưng nhìn hai người thân mật, bận rộn trong phòng bếp, trong lòng càng khó chịu hơn, rất oan tức.
Cô không biết nấu cơm làm sao lại đi trách cô, ai bảo hồi trước tới giờ cha chưa từng cho mình bước vào phòng bếp… Không sai, bản thân bị người cha thối kia làm hỏng, không phải lỗi của cô!
Nhìn khuôn mặt cưng chiều của Lâm Khinh Nhạc trong phòng bếp, trước kia rõ ràng chỉ biểu hiện vẻ mặt như vậy trước mặt mình… Cái đồ siscon, daughtercon thối tha, ông già lỗ mãng, chẳng lẽ chỉ cần là con gái mình bất kỳ ai cũng yêu thương sao? [note11675]
Nguyệt Thư hờn dỗi ngã xuống giường, nhắm mắt lại bực bội hơn. Nhưng chỉ sau một lát lăn tới lăn lui, thế mà lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Buổi sáng, cô không hiểu vì sao lại rơi xuống đất, dậy rất sớm, nên bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi.
Lâm Khinh Nhạc giảm nhiệt độ lò vi ba, lại đem nắp nồi đậy lên, việc còn lại là chờ thôi.
“Cha muốn đi một ít bánh bao, con có muốn đi cùng không?” Lâm Khinh Nhạc đắp một tấm chăn mỏng cho Nguyệt Thư, cười hỏi Nguyệt Thư.
“Ừm, con cũng muốn đi!” Lễ Thi ôm cánh tay Lâm Khinh Nhạc, nở nụ cười tươi.
Hai người đi ra khỏi khu chung cư, xếp hàng chờ mua bánh bao.
“Uy, đây không phải là Tiểu Lâm nhà đối diện sao, lâu lắm rồi mới thấy con đi mua đồ ăn sáng đó.” Bác hàng xóm cầm trên tay một cái cặp, mang theo đứa cháu trai đi tới.
“Con chào bà.” Lâm Khinh Nhạc lễ phép lên tiếng chào hỏi.
“Con chào bà, bà khỏe chứ ạ.” Lễ Thi cũng đi theo Lâm Khinh Nhạc, nở nụ cười ngọt ngào, lên tiếng chào hỏi.
“Khỏe, khỏe…” Bác hàng xóm còn chưa nở nụ cười chào lại, khóe miệng đã cứng lại.
Bác mở to hai con mắt nhìn Lễ Thi đang ôm cánh tay của Lâm Khinh Nhạc, trong mắt hiện lên sự khó hiểu, lau mắt cố gắng nhìn lại, miệng dần dần mở to ra hình chữ O.
“Có chuyện gì vậy bà?”
“Eh…” Bác hàng xóm tỉnh lại, ho khan mấy lần, “Cô gái nhỏ thật sự rất xinh đẹp đó…”
Lễ Thi khiêm tốn nói: “Không có đâu ạ…”
Lâm Khinh Nhạc mua xong bánh bao, chuẩn bị rời đi: “Chúng con xin phép đi trước ạ.”
“Ừm…” Bác hàng xom vỗ vỗ cháu trai nhà mình, “Mau chào tạm biệt hai anh chị đi.”
“Anh chị hẹn gặp lại!” Đứa trẻ giơ tay chào tạm biệt.
“Ừm, hẹn gặp lại.” Hai người cười đáp lại, quay người rời đi.
Hai người dần dần đi xa, đứa trẻ không kìm được thắc mắc của mình, nghiêng đầu ngây thơ hỏi: “Bà ơi, chị này đâu có giống cái chị hôm bữa đâu?”
“Được rồi, chuyện của người ta đừng có nói lung tung.” Bác hàng xóm làm vẻ nghiêm khắc, giọng nói cứng rắn dạy dỗ đứa cháu.