Chương 37 : Tư tưởng ngôn tình
“Trạng Nguyên, lại buồn ngủ hả?” Bạn học ngồi trước ngiêng đầu lại, cười chào hỏi Lâm Khinh Nhạc.
“Phải gọi là rất buồn ngủ, đêm qua tôi ngủ rất muộn.”
“Oh-------” Bạn học kéo dài âm điệu, nhìn cậu với ánh mắt mập mờ.
“Sao tôi có cảm giác ông đang hiểu lầm lời nói của tôi vậy?”
“Không cần giải thích, anh hiểu, anh hiểu mà!”
Lâm Khinh Nhạc trợn mắt nhìn lại: “Hiểu cái gì, tôi đã nói tôi với Nguyệt Thư là anh em, có quan hệ máu mủ! Không có xảy ra cái việc đen tối trong đầu ông đâu!”
Bạn học hiện ra vẻ vui mừng: “Nói thật không?”
Lâm Khinh Nhạc gật đầu: “Đương nhiên, là thật.”
“He he, vậy người anh em có thể giới thiệu cô ấy với anh không? Thật ra anh đối với em gái chú rất…”
“Không thể, cút xéo!”
. . .
Xung quanh Lâm Khinh Nhạc vẫn luôn náo nhiệt, sau giờ học luôn có người tới tìm cậu nói chuyện phiếm hoặc hỏi bài tập. Mỗi khi như vậy, Lâm Khinh Nhạc không khỏi có chút ghen tị với Dương Trinh Hinh, có thể vì tích cách lạnh lùng nên bị người ta xa lánh, nhưng ít nhất cũng rất nhàn nhã.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi, bị mọi người xa lánh chắc chắn không phải một trải nghiệm tốt đẹp.
Hiện tại Lâm Khinh Nhạc cảm thấy rất may mắn khi Lễ Thi từ trên trời rơi xuống, mặc dù cô khá xấu bụng và không thành thật, sáng hôm nay còn khiến Nguyệt Thư tỉnh giấc, nhưng công việc nhà rất thành thạo. Lâm Khinh Nhạc cảm thấy gánh nặng trên vai giảm bớt rất nhiều, ít nhất tới trưa không cần phải chạy về nhà nấu cơm.
Lâm Khinh Nhạc cười hì hì, nhìn người ngồi kế bên mình: “Tới trưa đi ăn cơm chung đi, dù sao cũng là ngày cuối chúng ta ngồi cùng bàn.”
Dương Trinh Hinh ngẩng đầu nhìn Lâm Khinh Nhạc, lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, cũng không hỏi đối phương vì sao hôm nay lại đột nhiên ăn cơm trong trường, có vẻ cô rất thờ ơ với tất cả mọi thứ về cậu.
Tan học giữa trưa, hai người đi ra ngoài cổng Thập Tứ Trung, đối diện trường học bình thường có không ít tiệm cơm, trước khi Lâm Nguyệt Thư tới đây, Lâm Khinh Nhạc với Dương Trinh Hinh và không ít học sinh khác đều mua cơm ở đây.
“Eh, Trạng Nguyên đã lâu không gặp!” Cô chủ quán cơm cười nói, Lâm Khinh Nhạc ở xung quanh trường cũng có thể xem là danh nhân.
Không chỉ bởi vì cậu có thành tích học tập không thể lay chuyển, mà còn vì cậu rất nghèo. Gần như mỗi lần mua cơm, cậu chỉ mua một phần cơm trắng, hoặc mua ba đồng cơm chiên đóng gói mang đi.[note11853]
Đương nhiên, ở phương diện này, Dương Trinh Hinh cùng với cậu là tám lạng nửa cân. Khác biệt duy nhất là Lâm Khinh Nhạc có bản mặt khá dày, thường xuyên ưỡn ngực nghiêm trang xin cô chủ quán cho thêm một lớp nước thịt lên cơm.
“Hôm nay, cô lấy cháu hai phần cơm thịt nướng, thêm một ly trà sữa dừa!” Lần này Lâm Khinh Nhạc quyết định chơi sang, giọng nói so với trước kia càng thêm tự tin.
“Ui, trúng mánh hả?” Cô chủ quán giật mình, mấy ngày nay không gặp, chẳng lẽ Trạng Nguyên đổi đời rồi, ngay cả cơm thịt nướng mười mấy tệ cùng trà sữa tám tệ cũng dám mua!
Mà còn gọi hai phần cơm thịt nướng! Thật sự là đổi đời rồi sao!
“Cũng không phải thế… Cô đóng gói lại giúp cháu.” Lâm Khinh Nhạc lấy tiền từ trong túi ra.
“Con muốn mua một phần cơm…” Dương Trinh Hinh lấy một đồng xu trong túi, lạnh nhạt mở miệng.
Lâm Khinh Nhạc liên lên tiếng ngăn cản: “Ấy ấy, lớp trưởng làm cái gì vậy, mình mời bạn ăn cơm thịt nướng còn không hài lòng sao?”
Dương Trinh Hinh sửng sốt, chợt lắc đầu: “…Không cần bạn mời, cảm ơn.”
“Vì sao lại không cần?” Lâm Khinh Nhạc hiện rõ vẻ không vui, “Chúng ta ngồi cùng bàn hơn một năm rồi, mình mời bạn ăn một bữa cơm có sao đâu? Thứ hai bắt đầu tách chỗ, bạn không thể để mình mời một lần được sao?”
Dương Trinh Hinh im lặng, khẽ nâng đầu lên, con mắt nhìn chằm chằm Lâm Khinh Nhạc. Đôi mắt nâu xuyên qua chiếc kính màu đen, dường như lóe lên sự dao động.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì cả, đầu lại cúi xuống, xem như đồng ý.
Không lâu sau, hai phần cơm thịt nướng cùng một phần trà sữa đã đóng gói xong, cô chủ quán nhìn hai người với ánh mắt mập mờ, dường như phát hiện ra một bí mật nhỏ, đem cái túi đưa cho Lâm Khinh Nhạc.
Vì sao bây giờ trong đầu người ta luôn luôn có cái tư tưởng ngôn tình vậy? Một nam sinh mời nữ sinh một bữa cơm, liền nhất định phải là có ý tứ với người ta sao? Chẳng lẽ giữa nam nữ không thể có tình bạn thuần khiết?
Không sai, mặc dù Dương Trinh Hinh có một khuôn mặt hết sức xinh đẹp, nhưng thật sự Lâm Khinh Nhạc chỉ xem cô như một người bạn bình thường thôi!
Lâm Khinh Nhạc mang theo túi thức ăn cùng Dương Trinh Hinh đi trở về lớp, cửa phòng học cũng không khóa, hai người im lặng trở lại vị trí của mình.
Lâm Khinh Nhạc mở túi nhựa, lấy ra một phần cơm thịt nướng đặt trên bàn Dương Trinh Hinh. Cơm thịt nướng cũng không tệ lắm, trừ thịt nướng ra còn có thêm hai phần thức ăn chay cùng một phần canh.
“Cái này cũng cho bạn, mình không thích uống trà sữa.” Lâm Khinh Nhạc cũng đem trà sữa đưa sang.
Dương Trinh Hinh lạnh nhạt cầm lấy, từ đầu đến cuối không hề nói tiếng cảm ơn.
“Đúng rồi, mình còn tương sốt mà.” Lâm Khinh Nhạc vươn tay vào hốc bàn móc móc, lấy ra bình ớt sa tế Lao Gan Ma với một chai nước tương thịt bò, cậu vặn mở nắp đậy, đặt ở giữa bàn hai người, dùng đũa lấy một miếng ớt lớn, bôi lên trên cơm. [note11854]
Dương Trinh Hinh yên lặng cúi đầu ăn cơm, ngẫu nhiên cũng lấy một ít nước tương, nhưng ly trà sữa vẫn không động.
“Bạn uống đi, đừng có khách khí với mình!” Lâm Khinh Nhạc lau miệng, cầm ly trà sữa, thay cô đem ống hút cắm vào, tiếp tục ăn nhanh như gió.
Trước mặt Nguyệt Thư với Lễ Thi, cậu phải làm gương để duy trì hình tượng của người cha, cho nên tướng ăn không thể không kiềm chế lại. Ngồi ăn với Dương Trinh Hinh vẫn là tự do nhất, hai người đều quen biết lâu rồi, gác chân lên ghế cũng được.
Dương Trinh Hinh yên lặng cầm ly trà sữa uống một ngụm, lại buông xuống, tiếp tục ăn, trên mặt không có biểu hiện khác lạ nào.
Lâm Khinh Nhạc hỏi: “Trà sữa có ngon không?”
Dương Trinh Hinh thản nhiên nói: “Ngọt quá mức, không ngon.”
“Ừm… Mình mời bạn nên đừng phàn nàn thẳng vậy chứ.”
“Là cậu hỏi mà.”
“Được rồi…” Lâm Khinh Nhạc nhún vai, “Mình cũng chưa từng uống qua trà sữa chỗ này… Sớm biết như vậy, kêu cô chủ quán bỏ ít đường lại.”
Dương Trinh Hinh không có trả lời, tiếp tục ăn từng ngụm cơm. Lúc nào cô cũng làm mọi việc một cách gấp gáp, để dành thời gian cho việc học.
“Cuối tuần này, bạn có rảnh không?” Lâm Khinh Nhạc đột nhiên nói.
“Không rảnh.” Dương Trinh Hinh trả lời dứt khoát, không có một chút do dự.
“Ách…Mình muốn mời bạn cuối tuần đi lên thư viện trường ôn bài, dĩ nhiên không phải chỉ có hai chúng ta, còn có Hà Nhu cùng hai đứa em gái của mình, mình sợ chỉ có một người phụ đạo thì không đủ.”
Dương Trinh Hinh lại tiếp tục im lặng, động tác ăn cơm cũng ngừng, nhưng sự im lặng lần này lại không giống như lần trước ngầm thừa nhận, ngược lại càng giống như chần chờ không quyết định được.
“Thật ra nếu bạn tới học chung, tuyệt đối có thể học được không ít thứ… Hay chúng ta lại đánh cược đi?” Lâm Khinh Nhạc đột nhiên cười hì hì nói, “Cược bài kiểm tra tuần sau, tổng điểm của mình tuyệt đối cao hơn bạn ba mươi điểm trở lên.”
Dương Trinh Hinh lườm Lâm Khinh Nhac, mặc dù không nói chuyện, nhưng khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh, cười cậu quá tự cao, dám khẳng định mỗi lần đều có thể vượt mình hơn 30 điểm sao?
“Sao bạn có muốn đánh cược không? Lần này nếu mình thắng, về sau bài tập của bạn phải đưa mình chép suốt một tháng. Nếu mình thua, ừm…” Nói được một nửa, Lâm Khinh Nhạc lại dừng lại, hình như không biết cược gì, thế là tìm đông tìm tây, cuối cùng lấy từ balo ra một hộp bút M&G, bên ngoài hộp là hình một chú mèo con, rất là đáng yêu.
“Đây là hộp bút mình mới mua, tám tệ một cây đó, mình thua liền tặng cho bạn!” Lâm Khinh Nhạc cầm hộp bút đập lên trên bàn, bên trong có tổng cộng mười hai cây. [note11855]
“Oh.” Dương Trinh Hinh thản nhiên nói, không nói đồng ý, cũng không phải là từ chối.
Lâm Khinh Nhạc phối hợp quyết đinh: “Được rồi, vậy quyết định vậy đi! Tuy nhiên cuối tuần bạn cũng phải đi học chung, mình sẽ để cho bạn hiểu thế nào là hạng nhất.”
“Sao cũng được.” Dương Trinh Hinh ăn xong ném hộp cơm vào thùng rác, sau đó lấy bài tập ra làm tiếp.
Cô dùng loại bút không phải hàng tốt, là loại bán ngoài chợ năm hào một cây, giá rất rẻ, nhưng viết thường xuyên hết mực, viết mấy lần liền phải vẩy mực.