Chương 35 : Ngủ ngon
“Eh… Nguyệt Thư, con có sao không?” Vừa về đến nhà, Lâm Khinh Nhạc không khỏi bất ngờ, trước mắt là hình ảnh Nguyệt Thư đang chổng mông ngồi xuống lau sàn nhà.
Nguyệt Thư tắc lưỡi, ngồi dậy: “Cha… Ý của người là sao? Cha nghĩ con không thể làm việc nhà một lần hả?”
“Cha, chị nói dạo này chỉ có một mình người làm, quá cực khổ, cho nên chị muốn giúp đỡ cha, chia sẻ chút việc nhà.” Lễ Thi mỉm cười nói.
“Ừm, biểu hiện không tệ nha! Tốt, ta có quà cho hai đứa đây.” Lâm Khinh Nhạc cười đối với Nguyệt Thư, không quan tâm đến việc tại sao đối phương hết lần này tới lần khác phải tới khi mình tan học mới bắt đầu lau chùi.
Trên tay cậu mang theo một bao lớn đồ ăn vặt, Lâm Khinh Nhạc mới ghé mua từ siêu thị lúc tan học.
“Oa, cha mua nhiều vậy!” Nguyệt Thư sáng bừng hai mắt, nhào tới.
“Trước tiên, đem đồ ăn cất kỹ rồi hãy chọn.” Lâm Khinh Nhạc cười bất đắc dĩ, “Con gấp gáp làm gì?”
“Hi hi, món này thuộc về con!” Nguyệt Thư lật túi ra, lấy bịch khô bò, vẻ mặt đắc ý công bố chủ quyền.
Lâm Khinh Nhạc bật cười, cũng không trách cứ cô.
“Ah, món này cho cô! Ăn ngon lắm!” Nguyệt Thư ném ra một túi bánh bao nhỏ, Lâm Khinh Nhạc nhớ rõ cô từng phàn nàn rằng vị của bánh bao cứ như lương khô, rất khó ăn.
“Cảm ơn chị.” Lễ Thi vui vẻ nhận lấy, bộ dáng rất gần gũi với Nguyệt Thư.
Xem ra lúc mình đi học, hai đứa đã đàm phán, Lâm Khinh Nhạc thầm nghĩ.
Lâm Khinh Nhạc đem đồ ăn cất vào ngăn tủ, thuận miệng nói: “Đúng rồi, thành tích của các con thế nào?”
Nguyệt Thư xé bịch khô bò, mở thêm chai nước trái cây: “Thành tích gì? Con lên bạch kim rồi!”
“Ta không hỏi xếp hạng của con trong Vương giả ving quang!” Khuôn mặt Lâm Khinh Nhạc đen lại.
“Ừm…” Lễ Thi suy nghĩ một hồi, mỉm cười nói, “Điểm số của con cũng bình thường.”
Nguyệt Thư vỗ bộ ngực: “Ý của cha là thành tích học tập sao? Để con nói cho người biết, không phải là con nói khoác… Chắc cũng không quá tệ nhỉ!”
Lâm Khinh Nhạc gật đầu: “Tốt nhất là như vậy… Cuối tuần, hai đứa sẽ đi học với ta.”
“Đi học hả? Con không muốn đi học… Không đi học là sướng nhất.” Nguyệt Thư gãi đầu, không hiểu nổi ý định của Lâm Khinh Nhạc… Cô nghĩ là mình không thể đi học được nữa.
Thật ra khi nói ra câu này, trong lòng Nguyệt Thư có cảm giác đau đớn khó hiểu. Mặc dù trước kia, lúc còn đi học cô chỉ mong là không cần tới trường học, mỗi ngày nghỉ ở nhà mới sướng nhất. Nhưng bây giờ không đi học, mỗi ngày đều nằm trong nhà không có việc gì làm, mới phát hiện ra cuộc sống lại nhàm chán đến như vậy.
Cô nhận ra trường học không phải là chiếc lồng trói buộc mình, nơi đó đã trở thành ngôi nhà thứ hai của mình, đã thành thói quen thường ngày.
Lâm Khinh Nhạc cười nói: “Vậy rất xin lỗi, bắt đầu từ thứ hai, hai đứa phải ngoan ngoãn đi học cùng với ta.”
“Hả? Cha nói thật hay giả vậy? Còn hộ khẩu của bọn con giải quyết như thế nào?” Nguyệt Thư ngạc nhiên nói.
“Chuyện hộ khẩu đương nhiên đã giải quyết rồi, yên tâm đi, đây đều là sự thật.” Lâm Khinh Nhạc mỉm cười nói, “Tuy nhiên, thứ hai có một bài kiểm tra chia lớp, cho nên…”
Nụ cười trên mặt Nguyệt Thư khưng lại, lẩm bẩm: “Cha là ma quỷ sao? Vì sao lại có kiểm tra chia lớp đúng lúc vậy!”
“Chuyện này không phải do ta quyết định, con đi mà hỏi hiệu trưởng…” Lâm Khinh Nhạc đem balo mở ra, móc ra một xấp bài thi, “Cho nên tối nay, hai đứa phải làm cho xong đống này.”
Nguyệt Thư nhìn độ dày của xấp bài thi, không khỏi hít một hơi sâu: “Sao nhiều vậy… Cha thay đổi rồi, trước kia người không phải như vậy…”
“Không có vấn đề, con cam đoan hoàn hành nhiệm vụ!” Lễ Thi sảng khoái nhận lấy xấp bài kiểm tra, giơ nắm tay lên, “Cha yên tâm đi, con cùng với chị nhất định sẽ thi đậu lớp tên lửa!”
Lâm Khinh Nhạc an ủi: “Yên tâm đi, thật ra cũng không khó như vậy, mặc dù ta nói như vậy có vẻ không tốt lắm, nhưng Thập Tứ Tung chỉ là trường cao trung hạng ba, đề thi rất đơn giản.”
“Đúng thiệt!” Nguyệt Thư vỗ trán, lúc này Thập Tứ Trung có vẻ chỉ là trường hạng ba trong hạng ba, như vậy hẳn là không khó mới đúng.
“Ừm, ta cũng không biết trước kia các con học cái gì, nhưng hẳn là kiến thức đó với bây giờ không quá khác biệt… Bây giờ các con làm bài đi, ta xem kiến thức của các con tới đâu.” Lâm Khinh Nhạc mỉm cười nói, “Ta sẽ ngồi kế bên dạy cho hai đứa.”
Lúc hai người làm bài, Lâm Khinh Nhạc cũng không nhàn rỗi, lấy vở nháp điều chỉnh lại bài học cho cuối tuần.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Khinh Nhạc nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ.
“aw…aw…” Nguyệt Thư duỗi lưng, ném cây bút sang một bên, cười ha ha, “Con làm xong hết rồi!”
“Ừm, vậy con nhanh đi ngủ đi.” Lâm Khinh Nhạc tiếp tục gõ trên bàn phím máy tính, cũng không ngẩng đầu lên.
“Hi hi, em gái cố lên nha!” Nguyệt Thư đắt ý cười, chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhanh chóng nhảy vào giường, đắp chăn. Chỉ sau một lát, đã chìm vào giấc ngủ, xem ra cô rất buốn ngủ.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, lúc này Lễ Thi mới bỏ bút xuống, mỉm cười nói: “Cha, con cũng làm xong rồi.”
“Ừm.” Lâm Khinh Nhạc nhìn Lễ Thi, nhẹ nhàng cười, “Con kéo đến bây giờ, có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Lễ Thi nhẹ giọng cười cười: “Quả nhiên không thể gạt được cha… Thật ra con muôn hỏi, có phải cuối tuần cha sẽ giúp mẹ con học không?”
“Ừ, thuận tiện mang theo hai đứa con, học chung luôn.” Lâm Khinh Nhạc không phủ nhận.
“Vậy cha muốn con với mẹ nhận nhau sao?” Lễ Thi cắn môi nói.
“Việc này do chính con quyết định đi.” Lâm Khinh Nhạc mỉm cười nói.
“Ừm… Cảm ơn cha. Con yêu người nhiều lắm, vì vậy, làm ơn hãy để con được sống.” Đột nhiên Lễ Thi ôm lấy Lâm Khinh Nhạc, nói khẽ. [note11622]
“Được rồi…” Lâm Khinh Nhạc xõa đầu Lễ Thi, “Cha biết rồi.”
“Cha, ngủ ngon.” Lễ Thi hôn lên mặt Lâm Khinh Nhạc, cười ngượng ngùng. Chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó cũng chui vào trong chăn.
Lâm Khinh Nhạc đem bài làm của Nguyệt Thư với Lễ Thi xếp lại, sau đó đem tất cả đều cất đi. Cậu gõ cực nhanh trên bàn phím, khẽ thở dài.
Lúc hai người làm bài, cậu có liếc qua nhìn vài lần, Lễ Thi làm còn tốt, nhưng với điểm số của Nguyệt Thư muốn đậu lớp tên lửa, chỉ sợ độ khó không nhỏ.
Con bé này, có phải là con ruột mình không vậy? Chênh lệch với mình nhiều vậy! Chẳng lẽ thật sự con bé bị mẹ kéo xuống sao? [note11623]
Thời gian đã tới mười hai giờ, Lâm Khinh Nhạc cũng đã kết thúc công việc. Nháp một cái, rón rén lên giường.
Nguyệt Thư với Lễ Thi, mỗi người ngủ một bên, cố ý chừa một khoảng rất lớn ở giữa cho cậu. Lâm Khinh Nhạc lấy tấm thảm chùm lên người, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Đột nhiên, Lễ Thi vươn tay vào tấm thảm của cậu, nắm lấy cánh tay, đôi mắt vẫn đóng chặt, không nói gì.
Lâm Khinh Nhạc cũng không để ý, mặc cho cô nắm lấy. Hôm nay cậu rất mệt mỏi, cho nên một lát sau liền ngủ thật say.
Lúc này, Lễ Thi lăn một vòng, chui vào trong chăn Lâm Khinh Nhạc, ôm cánh tay của cậu, nhẹ nhàng cọ xát: “Ngủ ngon.”