Con người là sinh vật dễ thích nghi.
Sau khi trải qua 2 tháng sống cùng nhau như địa ngục, bọn tôi cũng đã thích nghi với cuộc sống. Sống đâu quen đó……à mà không phải, nó giống như là cảm giác không hề có chút hồi hộp nào, khi cùng với người yêu cũ sống chung dưới một mái nhà trong trạng thái khác thường như thế này.
Đấy là điều sai lầm.
Cái gì đi nữa thì lúc đã quen chính là lúc nguy hiểm nhất—Bọn tôi đã quên đi cái lời vàng mà toàn thể nhân loại nên khắc cốt ghi tâm này.
Nếu như chúng tôi có thể duy trì cái sự căng thẳng hồi hộp như cái lúc mới bắt đầu cuộc sống này bây giờ
Thì cái bi kịch đó, chắc chắn nó đã không xảy ra……
Một ngày tháng 6 hiếm hoi mà trời quang mây tạnh
—cho đến 4 giờ chiều.
Nhìn vào điện thoại thì có thể biết được thời tiết theo từng đơn vị thời gian, nhưng dự đoán một cách hoàn hảo luôn vẫn là một giấc mơ không bao giờ đạt đến được. Cơn mưa rào buổi chiều tối đã phản bội lại dự đoán của các nhà khoa học, thế cho nên bọn tôi không có cách gì để đối phó cả.
Mưa xối xả.
Hoàn toàn ướt đẫm.
Những giọt nước nhỏ giọt từ tay áo, viền áo, đầu cổ và khắp mọi nơi, và cuối cùng thì tôi cũng đã có thể bước qua được cánh cửa.
“……A~. Chết tiệt~……”
Vừa chửi, tôi vừa nhẹ nhàng kiểm tra cái cặp đến trường mà tôi đang ôm. Tôi lo lắng không biết sách mà tôi mang theo không biết nó có bị ướt hay không, nhưng đúng y như rằng, phần góc của nó có một chút bị ướt mất rồi. Gừ nư nư~. Tuy trách nhiệm thuộc về tôi khi không mang theo dù, nhưng cũng muốn tặc lưỡi một cái ghê ấy chứ.
……Trước hết thay đồ cái đã.
Ướt đến cả đồ lót rồi nên đi tắm luôn vậy.
Những giọt nước từ người tôi vương vãi khắp sàn hành lang, tôi nghĩ sau đó sẽ dọn dẹp sau và tiến đến phòng thay đồ, tay thì mở cửa ra thì—
Tôi không gõ cửa.
—mà cứ thế mở nó ra.
“………………………”
“………………………”
Và, mắt với mắt chạm nhau.
Một cô gái đang ở đằng sau cánh cửa.
Một cô gái với mái tóc đen dài ẩm ướt.
Một cô gái—mà chẳng có một sợi chỉ đính trên người.
“………………………”
“………………………”
Trong cái khoảng thời gian như đông cứng, ánh mắt tôi chạy đi để tìm sự trợ giúp.
Chẳng hạn như, đã mặc đồ lót đàng hoàng.
Chẳng hạn như, hơi nước nhiều quá nên không thấy gì cả.
Tôi mong chờ vào những mánh đó, và đã xác nhận tình huống.
Nhưng nó ngược lại với sự mong đợi.
Kết quả là, hành động của tôi đã chứng minh rõ ràng trước mắt tôi là một cô gái hoàn toàn khỏa thân trần trụi.
Nào là đùi và mông, rồi đường cong từ đó cho đến hông, nào là xương sườn mỏng manh, hay thậm chí cho đến những giọt nước đọng trên đó, cũng làm đôi mắt tôi bỏng rát.
Và, cô gái đó—Tức Irido Yume, ngồi bệt xuống tại chỗ đó.
Tôi thì, không nói một lời nào, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng thay đồ lại.
Và ngồi bệt xuống tại chỗ đó.
……Đằng sau con mắt này, đang phản chiếu lại hình ảnh lan da trắng trẻo đó.
Đang phải chiếu lại hình ảnh cái mông nhỏ nhắn ấy đang phồng ra như cái tô dưới cái hông thon thả đó.
Nhưng mà, thứ cứ quanh đi quẩn lại trong ngực tôi không phải là sự hưng phấn.
Không phải sự vui mừng hay cũng như cảm giác tội lỗi.
———Đã trót làm cái chuyện không nên làm mất RỒIIIIIII——~!!
……chỉ mỗi cái sự hối hận tột cùng đó thôi.
Đã có sự thỏa thuận và quyết định ở phòng thay đồ nhà tôi.
Khi ai đó vào tắm, thì phải lật cái bảng được treo ngoài cửa lại thành「Đang tắm」.
Đó là một quyết định tối thiểu là cần thiết khi nam nữ cùng tuổi sống cùng dưới một mái nhà. Đó cũng là hành vi tự vệ của tôi với con nhỏ đó.
Khoan bàn đến thời còn học trung học, bây giờ đây, tôi không muốn bị con nhỏ này nhìn thấy cơ thể khỏa thân.
Hơn bất cứ điều gì, đó là cái plot duy nhất như là lovecome mà tôi không muốn nó diễn ra một tí nào.
Hình ảnh Kawanami Kogure đang cười tủm tỉm như hiện trong đầu tôi. Không không, ảnh hưởng bởi manga là một điều hết sức ngu ngốc, khi bọn tôi sống cùng thì mấy đứa bạn đã quen chắc chắn sẽ hỏi「Bộ có tình cờ thấy nhau khi đang thay đồ không?」ấy. Và tôi chỉ tránh đáp lại mấy cái kì vọng của đám đấy mà thôi.
Vậy mà.
Đã vậy kia mà!
Tôi chạy trở về phòng, mà cơn nóng như sục sôi.
Tuy lúc nãy đã thấy, nhưng cái bảng trên phòng thay đồ không có để「Đang tắm」cả.
Con nhỏ đó đột nhiên cùng mắc mưa với tôi, chỉ là về sớm hơn nên vào trước mà đúng chứ. Thế nên chắc chắn không sai khi cô ta quên lật cái bảng lại.
Nếu là thế thì sự cố này con nhỏ đó phải có trách nhiệm nhỉ?
Vì có phải lỗi do tôi đâu?
Đúng thật là tôi đã không gõ cửa, đã không nhận ra đôi giày của con nhỏ đó trước cửa nhà, nhưng tôi không có chuyện như là chạy trốn hay gì đâu!?
“—Mizuto-ku~n? Con có trong đó không~?”
Tiếng gõ cửa cộc cộc, đó là tiếng của của người mẹ kế—tức là dì Yuni.
Tôi giật nảy vai, nhưng phải vờ bình tĩnh.
“Yuni-san, sao hôm nay dì về sớm thế ạ……?”
Tôi không ngờ con nhỏ đó lại cầu xin trợ giúp từ Yuni-san cơ đấy……? Thổi phồng chuyện bị tôi nhìn lén lúc thay đồ thế kia, không phải cô ta đang định lấp liếm tội lỗi của mình á……?
Yuni-san thì nói với giọng vui vẻ trong lúc tôi đang cảnh giác.
“Hôm nay dì được về sớm~ ♪. Với lại, dì còn mua được bánh với giá rẻ nữa, xuống cùng ăn chứ? Để lâu nó hư mất.”
“Aa, dạ. Con biết rồi……”
Con tim tôi được giải tỏa. Nếu với tậm trạng này, dường như con nhỏ kia chưa hé lời nào—
“Có cả Yume ăn cùng đó, con mau xuống nhanh nhé!”
Lời nói khi đang bước xuống cầu thang của dì làm tôi đông cứng.
……Yume ăn cùng?
Ở nơi có Yuni-san?
…………Và sau đó?
“…………………………………………”
Bọn tôi……trong trại thái này, liệu có vờ làm anh em hòa thuận được chứ?
Nhắc mới nhớ, tôi trở về phòng với cơ thể ướt sũng, bộ đồng phục cũng ướt nhẹp—Tôi dồn nó vào giỏ của phòng thay đồ và bước vào phòng khách.
Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như Yume rùng mình ở cái bàn ăn.
Tôi gửi ánh nhìn cho cô ta, nhưng ánh mắt không định chạm nhau.
Cô ta dùng máy sấy hay sao mà tóc không còn ẩm nữa, và tất nhiên là, cô ta đã mặc một bộ áo len một mảnh. Mặt có thể thấy một chút đỏ là do mới từ bồn tắm ra. Chắc chắn không sai. Cứ cho là như vậy đi.
“Đến rồi đến rồi. Mizuto-kun, con thích bánh gì~?”
Ở bên cạnh Yume, Yuni-san hào hứng trong bầu không khí đặc biệt và mở cái hộp bánh ra. Nhưng mà, cái mà tôi ý thức đến không phải là những cái bánh đủ loại màu sắc đó, mà là 2 cái ghế trống.
……Vị trí mọi khi của tôi là đối diện với lại Yume.
Nếu được thì bây giờ tôi không muốn ngồi, nhưng……nếu bây giờ mà cho dì ấy thấy cái sự khác biệt hơn mọi khi, thì Yuni-san có lẽ sẽ hiểu nhầm là có chuyện gì đó xảy ra giữa bọn tôi mất.
“……Bánh thì loại nào cũng được ạ. Cái nào cũng được ạ.”
Tôi vừa trả lời, vừa ngồi xuống đối diện Yume một cách cực tự nhiên và đã thành công.
Tôi thoáng nhìn về phía chính diện.
Lần này thì ánh mắt đã chạm vào nhau.
Tôi có cảm giác như gò má của cô ta đã trở nên đỏ đậm hơn.
Tôi cắn răng ngăn sự dao động của bản thân. Đừng có nhớ lại, đừng có nhớ lại. Mà tôi không có nhớ. Ký ức của tôi không có 1 byte nào về hình ảnh con nhỏ này khỏa thân cả. Chính vì thế đừng có chồng chất lên! Đừng có chồng chất cái quang cảnh mà tôi đã thấy khi nãy ở phòng thay đồ của con nhỏ đang mặc áo len một mảnh này! Nam mô Quan Thế Âm Bồ tát Nam mô Quan Thế Âm Bồ tát……
“Yume thì thích bánh phô mai nhỉ?”
“Ừ, ừm……”
“Vậy mẹ lấy cái bánh này. Mizuto-kun ăn bánh Sôcôla chứ?”
“Dạ. Ổn ạ.”
“A, nước sôi rồi. Mẹ đi pha trà cái đã!”
Tôi vừa dõi theo Yuni-san bước vào bếp, vừa thở dài ra một hơi.
Cứ tình trạng này. Ánh mắt không chạm nhau, từ ngữ thì ở giới hạn dưới. Nếu chỉ cần ăn bánh thôi thì là đủ rồi. Sau đó thì chỉ cần nhanh chóng giải tán về phòng của bản thân là được.
“………………………”
“………………………”
Có một khoảng trắng khó chịu giữa hai chúng tôi.
Đâu phải gửi cho nhau sự thù địch gì đâu. Thậm chí còn không nhìn nhau.
Nhưng mà, từ góc nhìn, tôi có thể thấy Yume như đang ôm lấy cơ thể mà tay phải của cô ấy đang nắm chặt phần cánh tay của tay trái.
Hoặc có thể đó là biểu hiện của sự tự vệ theo bản năng, nhưng kết quả lại ngược lại vì nó cường điệu thêm bộ ngực của cô ta.
Không, chẳng lẽ nào, con nhỏ này, cố tình à. Cứ như lúc cám dỗ mình chỉ với một mảnh khăn tắm ấy, rồi vui vì phản ứng của tôi á.
Tôi trở thành con quỷ đa nghi, làm biểu hiện cứng nhắc lên một tí, và Yuni-san cầm theo cái ấm và vài cái tách trà trở lại.
Thế là tôi lại an tâm. Lúc nãy có Yuni-san lại hồi hộp, vậy mà khi không có dì ấy thì lại không chịu được bầu không khí khi chỉ có 2 đứa. Đằng đó là địa ngục, đằng này cũng địa ngục. Cọp canh cửa trước, sói nhòm cửa sau. Trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
36 kế, chạy là thượng sách.
Lần đầu tiên trong đời mà tôi chẳng còn cách nào khác ngoài buộc phải ăn bánh nhanh!
“Nhắc mới nhớ, dạo này 2 đứa ở trường sao rồi?”
Như để chặn đầu cái đứa đã quyết tâm và đang cầm nĩa là tôi, Yuni-san nói với giọng thong thả như thế.
Và dì ấy đặt tách trà trước mặt tôi,
“Trường dự bị là nơi như thế nào~? Mẹ hồi đó học ở trường cao trung bình thường nên tò mò lắm~”
Nhìn thấy Yuni-san vừa cười, vừa cầm tách trà của bản thân bằng hai tay, tôi cảm thấy trở nên tuyệt vọng.
Cái này……hoàn toàn vào mode trò chuyện rồi.
Dì ấy vào vai người lắng nghe câu chuyện của bọn tôi.
Tôi nhìn lướt về phía chính diện.
Đồng thời, con nhỏ đó cũng gửi ánh mắt đến đây.
Đùa đấy à? Nói gì trong tình trạng này bây giờ.
Kư~……! Nhưng mà, trước mặt Yuni-san phải giả vờ làm anh em thân thiết với nhau. Thậm chí là ở kì thi giữa kì đã cãi vả nhau đến như thế. Bây giờ thì hai bọn tôi phải cố gắng quyết tử mà đánh lừa dì ấy.
“D……dù nói là trường dự bị, nhưng con nghĩ nó cũng bình thường, thôi ạ. Nhỉ?”
Yume mở lời, và mau chóng xoáy nó qua cho tôi.
Tôi ghim cái nĩa vào bên trong cái bánh sôcôla để lơ đi ý thức, vừa nói
“Đúng……đấy ạ. Chỉ là độ nghiêm túc của bài kiểm tra định kì nó khác thấy rõ với lại trường trung học ạ.”
“Phải đó. Lúc đó cả trường đều căng thẳng cả.”
“Cả về học sinh, nếu như có những đứa nghiêm túc, thì cũng có những đứa như Kawanami.”
“Kawanami-kun để kiểu tóc đó mà không bị trường nổi giận sao? Để màu vàng như kiểu dân chơi ấy.”
“Dù có bị nổi giận thì nó cũng đâu có dừng lại, đúng không?”
“Gan thật, phục cậu ta theo hướng khác ghê……”
Dù có một chút gượng gạo, nhưng cuộc hội thoại bình thường đã diễn ra thành công. Tôi với con nhỏ này, nếu làm thì sẽ được thôi mà.
Tôi thả lỏng một chút lực đang dồn toàn thân. Phải thư giãn, duỗi thẳng chân ra đằng trước—
“Nói về bài kiểm tra định kì thì Akatsuki-san—Hyan~!”
—Và ngón chân trần của tôi chạm phải cái gì đó.
……Đó là chân của người khác.
Và chủ nhân của nó chính là của đứa con gái ngồi trước mặt.
Yume đột nhiên hét lên bằng giọng kì lạ, úp mặt xuống mặt bàn và rung rung.
……Đó là phản ứng khi những đôi chân trần chạm vào nhau á……
Nếu chỉ thế này thì cho đến bây giờ đã xảy ra biết bao nhiêu lần rồi biết không hả!
“Sao vậy Yume? Con không sao chứ?”
“……Con, con không sao……A, chân, ngón chân con, đập vào cạnh ghế ạ……”
Gương mặt đã trở nên đỏ đến mức không thể nói là do mới tắm ra được nữa.
Một bầu không khí khiến bản thân cảm thấy xấu hỏi chỉ vì phản ứng thái hóa khi bàn chân của tôi chạm vào bản chân của cô ta.
……Hửm?
Sao vậy cà. Tâm thái đó đang dần dần dâng trào ra.
Cái này……mình phải thử kiểm tra một chút mới được.
“Rồi Minami-san thế nào cơ?”
Tôi vừa nói, vừa vươn cái chân ở dưới bàn ra. Và rồi, sau khi một lần nữa tìm thấy chân của con nhỏ ngồi đối diện, giữa ngón chân và ngón chân đó, tôi dùng ngón cái để vuốt ve.
“………………~!?”
Vừa kiềm nén phản ứng, Yume vừa lườm vào mặt tôi.
Tôi chống cằm mà biểu hiện không thay đổi.
Hiểu được ý đồ của tôi hay sao mà Yume ngước mặt lên.
“Lúc mà không lấy được chỗ ở phòng tự học, Akatsuki-san bằng cách nào đó có được chìa khóa của phòng chuẩn bị khoa học đấy—”
Sửa lại gương mặt lại thành bình thản và tiếp tục nói chuyện, Yume cũng vừa cố cho cái chân mình chạy đi.
Tôi biết điều đó, nên kéo cái mu bàn chân của cô ta để cản lại.
“Nói mới nhớ thằng Kawanami cũng vậy, có lần tớ thấy nó cầm theo cái chìa khóa của một căn phòng trống rỗng của câu lạc bộ nào đấy.”
Sau đó thì Yume cũng hướng chân cô ta ra chiến tuyến.
Tôi cũng dùng 2 chân để kháng cự. Túm lấy cái chân đang đá đó, rồi tôi chọt chọt ở dưới lòng bàn chân.
“—~……H, hai người đó, đúng thật là quen biết rộng rãi nhỉ. Nhập học cùng một ngày vậy mà, có gì đó khác nhỉ……”
“Nếu cậu hỏi tớ thì cậu cũng như thế còn gì, cô nữ sinh năm nhất tài sắc vẹn toàn-san.”
“M, mồ~……đều có trêu tớ nữa mà, Mizuto-kun?”
Yume vừa cười bẽn lẽn, vừa đá tôi một cái.
Cô ta giận thật sự rồi, nên tôi rút cái chân của mình lại.
“Cả hai đứa vui thì còn gì bằng! Học hành là chuyện quan trọng, nhưng cũng phải vui nữa!”
Con gái của dì bây giờ chẳng có lấy gì một chút vui vẻ đâu ạ.
“Vậy mẹ cũng phải đi chuẩn bị bữa tối đây. Cả hai đứa muốn ai gì nào?”
“……Cá ạ.”
“……Thịt ạ.”
“Ở ngược lại với nhau kìa. Để xem còn cái nào nhỉ……”
Khi Yuni-san quay lưng đi, tôi ăn lấy ăn để phần bánh còn lại, uống tách trà đã nguội và đứng dậy khỏi ghế.
36 kế chạy là thượng sách.
Tôi nhanh chân ra khỏi phòng khách, nhưng mới bước lên một bước của cầu thang thì nghe được có âm thanh đuổi theo đằng sau.
“C, cậu tính làm gì đấy~……!?”
Đúng như rằng, gương mặt của Yume đỏ như cái đèn lồng.
Rõ ràng là cô ta đang nói đến chuyện tôi chọc cô ta ở dưới cái bàn.
Tôi「A~」lên và nhìn về hướng cái tường,
“Tại vì……trông thú vị sao sao ấy?”
“Hảả……!?”
“Tôi đâu nghĩ là cô lại nhạy cảm và làm cái phản ứng như thế đâu……thế cho nên……Ee~to……”
Tôi vừa tìm lời, vừa lấy tay che miệng mình lại.
“……Vô tình, công tắc nó bật lên.”
Tôi muốn được nhìn thấy nhiều hơn—xem phản ứng của cô như thế nào, sau khi bị tôi sờ và thấy cơ thể khỏa thân đó.
……Mà tức là, có một chút
biểu hiện tự hào thật, ừm.
Có cái sự thật là tôi không muốn bỏ lỡ cái cơ hội hiếm hoi đó.
“A~……ưư……!”
Yume trông một lúc miệng thì ngập ngừng, mặt thì đỏ đến mang tai. Và rồi,
“T……tôi……không hiểu gì cả……”
Cô ta lẩm bẩm như tiếng một con muỗi.
“Đang mặc đồ, mà cứ như không mặc vậy……Trong đầu thì cứ Wa~ lên……Không thể chịu đựng được như mọi khi……Cứ mọi lần sờ vào là chỗ đó cứ như bị giật vậy……Thế nên—”
Một bước.
Khoảng cách đó thì ngắn ngủi, nhưng tôi có thể thấy bước đó có một sự mong muốn thật to lớn.
Khoảng cách giữa một đứa con gái vô tình bị thấy khỏa thân, một đứa con trai vô tình thấy cảnh khỏa thân, đang gần lại với nhau—Hành vi đó, chắc chắn là đã cần đến dũng khí.
“—……Thật tốt khi bị cậu nhìn thấy.”
Một giọng nói bị kiềm nén rất nhỏ và nhỏ, nhưng tôi không nghe sót.
Trong khoảnh khắc, đầu tôi trắng toát, và nhìn vào cô nàng hiện đang nhìn vào phần bụng của mình,
“……Hảả?”
Tôi thốt lên.
Vì chẳng còn cái gì để nói.
Chỉ trong giây lát, gương mặt cô nàng trở lại bình thường, hấp tấp tách xa tôi ra tầm 2 đến 3 bước chân.
“T, tôi nói nhầm……! Cũng đỡ! Do cậu nhìn thấy nên cũng đỡ! Bởi vì, cậu thì là cái con người ‘có ra sao cũng được’ mà!”
Cô ta phẩy phẩy tay để lấp liếm, còn tôi thì trong vài giây đã quan sát thật kỹ cô ta,
“……Thế hả.”
Tôi thở dài ra một hơi.
“Mà~, tôi thì cô khỏa thân là chuyện sao cũng được, không tính.”
“Hảả!?”
Cô ta cũng cùng với cái phản ứng đấy.
Chính vì thế, tôi đã lơ đi.
Tôi quay lưng, và nghe được giọng nói khi đang bước lên cầu thang.
“C, chí ít cũng xin lỗi đi chứ! Tôi đã—”
“……Xin lỗi.”
“Ể?”
Tôi ngoái đầu nhìn xuống cầu thang.
“Tôi sẽ không bao giờ, nhìn cô khỏa thân nữa đâu.”
Và đã nói thế.
Nói ra rồi.
Gương mặt của Yume—mà gương mặt cô ta như máu đang dồn lên vậy. Đang xấu hổ, hay là tức giận, đó là chuyện của cô ta, tôi bơ nó đi và bước lên lầu trên.
“T, tất nhiên là thế rồi, đồ ngốc~——!!”
Tôi vừa cười thành tiếng thật to trong lòng, vừa trở về phòng của mình.
Tôi không nghĩ chuyện cho xem cơ thể khỏa thân là gì đáng tự hào đâu.
—Tối hôm đó.
“……Cái cơ thể gì mà gầy nhom.”
“!?”
Xuất hiện một đứa bám đuôi phiền toái nhìn trộm sau khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, và thế là bọn tôi lại đánh mất ấn tượng trong lòng ba mẹ.