“Mizuto-kun này, em không có thích ai à?”
Đối với tôi, quê tức là thư phòng của ông cố.
Họ hàng tập trung lại chỉ toàn là cô dì chú bác, nên chắc chắn là không có chuyện gì thú vị để nói. Thế cho nên tôi nhốt mình trong thư phòng, săn những quyển sách cũ mà không thể thấy ở những hiệu sách, có thể nói là có ý nghĩa hơn.
Nhưng mà cái con người này đang cản trở cái hành động được lựa chọn một cách rất hợp lý của tôi.
“……Madoka-san. Bây giờ em đang đọc sách đấy.”
“Nhìn là biết rồi~”
“Thế thì chị làm ơn đừng quan tâm đến em có được không?”
“Sao lại không quan tâm được nè. Là gia đình mà~?”
Vòng vo quá đi—Không, tuy nói thẳng ra là「làm phiền」 nhưng dường như đằng nào thì nó cũng không có tác dụng với cô nữ sinh đại học mang tính cách hoạt náo mà vẻ ngoài lại chỉn chu lừa tình này.
Madoka-san ngồi xuống tấm tatami, hướng gương mặt đang cười tủm tỉm đến gần tôi.
“Có mà đúng chứ? Để ý một hay hai người gì đấy. Ví・dụ・như・là……Yume-chan chẳng hạn!”
Tôi liếc nhìn gương mặt của Madoka-san, và trở lại về quyển sách.
“Bơ chị à! Phản ứng không phải tệ bạc quá à?”
“Vì nó chẳng phải chuyện gì đáng để em phản ứng.”
“Không không không, là xạo đúng hông~. Tuyệt đối để ý mà đúng hông~. Sống cùng dưới một mái nhà với một bé dễ thương đến như thế kia mà~. Nếu là chị thì không đến một tuần đâu à?”
“……Sống cùng nhau cũng có nhiều mặt phiền phức lắm đấy. Chị cũng hiểu mà nhỉ?”
“Cũng phải ha~. Nếu là chị có lẽ chị sẽ phát điên lên mất. Không biết phải xử lý chỗ lông thừa ở đâu ấy~. Yume-chan chẳng phải rất tuyệt sao? Không biết phải em ấy tự làm ở phòng hông ta~?”
……Lông thừa. Con gái á? Đúng thật là tôi đã từng nghe kể cả con gái không phải là không mọc lông chân hay lông nách.
“Chị thì khi tắm xong thì khỏa thân tầm một lúc đấy. Đón gió từ máy lạnh cảm giác nó tuyệt vời làm sao~. Mà em ấy không thể làm chuyện đó nhỉ~……À, nhưng mà, không lẽ, khi nào không có người thì em ấy làm chăng?”
Khỏa thân……Đứng đón gió từ máy lạnh……
“……Ôi chà~? Không lẽ đang tưởng tượng à?”
Hả~. Thôi chết.
“Ai nói. Dù sao đi nữa, về nhiều mặt em cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ về nó đâu.”
“Nihihi. Bộ dạng đó, trông như Yume-chan chưa vứt nó đi đâu~, người ta là C・O・N・G・Á・I đấy♪”
Và Madoka-san nói “vậy thôi nhé~” và rời khỏi phòng.
Chưa vứt đi. Con gái á? Tức vẫn còn trong nhà? Madoka-san cố tình nó ra chuyện đó thì chắc chắn là nó cực kỳ phiền phức rồi—
—Aa mồ! Tại sao cái con người đó lúc nào cũng làm phiền mình thế!
Rốt cuộc thì tôi không thể tập trung được được và bước ra khỏi thư phòng.
Tôi nghĩ cứ đi tản bộ tùy thích có khi bình tĩnh lại được, nhưng—
“A.”
Khi đến gần cửa thì tôi tình cờ gặp Yume.
Miệng cô ta thì đang mút kem soda, không biết phải lấy nó từ nhà bếp không. Cắn cái rụp góc xong rồi Yume quay mặt đi chỗ khác.
“E……to, cậu……đi đâu đấy?”
“Tôi đi tản bộ một chút.”
“Thế à……”
Mắt tôi vô tình hướng về đôi tay và đôi chân trần ấy.
Cánh tay và ống quyển trắng nõn như trong suốt, khác xa so với tôi. Là do cô ta chăm sóc hằng ngày à, hay là do tự nhiên nó đã như vậy rồi……Ở cùng một nhà vậy mà tôi cũng chẳng biết.
“Vậy chào nha, tôi……đang định về phòng. Ở đó có máy lạnh……”
“Ể?”
“Ể?......Sao thế?”
“Kh……không có gì cả……”
Vậy chào nha? Vì mình đi ra ngoài? Máy lạnh? Gió? ……Không không.
“……Chào.”
“Ừm……”
Bọn tôi chia tay trong cái bầu không khí không biết tại sao lại không tự nhiên một cách kì lạ.
Sau khi đi một vòng quanh khu nhà ngập tràn tự nhiên và trở về, tôi tiến đến thư phòng—
—Nhưng trước hết, là đã băng qua căn phòng của Yume và dì Yuni.
Không, thỉnh thoảng chỉ là đi ngang qua thôi. Nhưng mà, bây giờ thì có lẽ dì Yuni không có trong đó. Và cũng thỉnh thoảng, cánh cửa vách ngăn cũng đang mở he hé.
Tôi nhìn vào trong.
Trong căn phòng đó—Yume đang tựa lưng vào tường mà đọc sách.
……Ừm. Ờ, thì là thế còn gì.
Tôi lặng lẽ không nói gì mà rời khỏi chỗ đó.