“……Còn thức không đấy?”
“Hyểa~!?”
Khi tôi gõ cửa và gọi thì đáp trả lại là một tiếng hét hết sức khổ sở.
Nó làm cơ thể tôi một chút cứng nhắc hơn……Chẳng lẽ nào, mình đến vào thời điểm không đúng lúc hay gì đó à? Mà~, đến phòng của một đứa con gái cùng tuổi ngay cái lúc giữa đêm sắp chuyển giao qua ngày mới thế này, chỉ thế thôi cũng đã có một cảm giác tồi tệ rồi, nhưng mà, dù gì thì bọn tôi cũng là anh em mà. Chắc chắn ít nhiều cũng có những tình tiết giảm nhẹ chứ.
Tôi nghe thấy âm thanh luống cuống ở trong phòng.
Không cảm nhận được là cô ta đang thay đồ. Vậy thì làm gì vậy cà.
Rồi tiếng ồn đó dịu đi, một giọng nói như là nước cam được đặt hàng đầu trên kệ ở cửa hàng tiện lợi đã bị nguội lạnh đi vậy (Tức là không hẳn không lạnh), lọt qua bên khe cánh cửa.
“……Gì đấy?”
Câu đó tôi nói mới đúng.
Thật sự thì tôi đến vào cái thời điểm cô làm gì đấy.
Nhưng mà, tôi chẳng muốn hỏi han cái việc mà cô ta đang làm giữa đêm đâu, nên tôi lơ nó đi và nói.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô……Vào trong được chứ?”
“……Thích thì tùy cậu.”
Tại sao cách nói của cô ta lại từng ly từng tí hậm hực thế nhỉ. Nghe ứa gan thật.
Tôi vừa cáu, vừa mở cánh cửa.
Con nhỏ vừa là đứa em kế, vừa từng là bạn gái cũ của tôi – Irido Yume, đang ngồi trên giường với một bộ Pajama màu hồng nhạt.
Để tránh hư tổn hay sao mà cô ta buộc mái tóc đen dài đó thành 2 bím bằng thun một cách đơn giản và xõa nó xuống ngang ngực. Cũng vì thế mà tôi thấy cô ta có phần con nít hơn mọi khi……Làm tôi nhớ lại một chút hình ảnh của thời trung học.
“Gì đấy, giữa đêm hôm thế này.”
Rồi gương mặt cô ta trôi nổi một nụ cười giễu cợt.
“Nếu như đến để tỏ tình trực tiếp thì tiếc thay rằng tôi sẽ nói từ chối à.”
“……Để nói cho nghe nhé, ngày xưa cô là người tỏ tình với tôi đấy. Hay để tôi đọc nội dung của bức thư tình khi đó nhỉ.”
“Còn nhớ luôn à? Kinh tởm thật~”
“Àà, tởm thật. Cái nội dung mà suýt nữa thì thành thơ đấy.”
“……Đồ Otaku chết bằm.”
“……Thứ đồ nhà thơ sida.”
Chúng tôi lườm nhau.
Nó như một lời chào hỏi thôi.
“……Rồi thì, có chuyện thì nói đi? Tuy là gia đình nhưng ít ra thì đây cũng là phòng của con gái đấy, muốn vào là vào được à? Còn tùy vào trường hợp đấy nhé?”
“Thượng đẳng một tí đi mẹ. Mà, trước đó tôi muốn hỏi một câu. Cô, hôm nay, đã nói cái gì đó với Yuni-san à?”
Giật.
Và, tôi thấy cơ thể của Yume khoảnh khắc đã trở nên đông cứng.
“…………Hả, có nói gì đâu? Mà, nói gì là nói gì?”
“Đúng là một con nhỏ nói dối tệ lậu. Vậy mà debut cao trung thành công dữ.”
“Im, im đi~! Đã hơn một tháng rồi, debut cái gì nữa!”
Thời hạn có phải là vấn đề đâu.
Có vẻ như là cô ta đang cố tình giả điên nên tôi thở dài và thử giải thích.
“Trưa hôm nay, lúc mà tôi được Yuni-san nhờ đi mua đồ thì đã bị dì ấy hỏi han.”
“……Hỏi han?”
“Về mối quan hệ giữa tôi và cô.”
“…………………”
A~, cô ta lảng ánh mắt đi kìa.
Dù có lừa được đám bạn cùng lớp chứ cô không thể lừa được tôi đâu.
“Yuni-san thì bận tâm về chuyện bọn mình có thân với nhau không, có lẽ là quan tâm quá mức, nhưng mà có một chút sự khó chịu đấy……Cô, trót lỡ làm cái gì đấy phỏng?”
“…………Có, gì đâu?”
“Nhìn vào tôi mà nói.”
Tôi kéo cái ghế từ cái bàn học ra, di chuyển nó đến trước mặt của Yume và ngồi phịch xuống. Như một ý là chẳng để cho cô ta chạy thoát.
……Mặt ghế vẫn còn ấm nhể. Nhỏ này, khi nãy vẫn đang còn ngồi trên này à?
“Nào, mau phun ra hết đi. Nếu không làm sáng tỏ vụ này, tôi bức bối không ngủ được đâu à.”
“…………Ồn ào quá. Thiếu ngủ mà chết luôn đi.”
“Cứ thế này để tôi dắt cô theo làm bạn đường chung cho vui.”
“Ư ư ư ư ư ư…………”
Yume nắm lấy cái gối, sau đó thì ôm nó vào ngực và che đi vùng miệng. Ý là tuyệt đối không nói ra? Ơ hay. Cô muốn chơi thì tôi chơi, KORA.
Tôi khoanh tay và vắt chéo chân, cứ đung đưa nhẹ từng nhịp và lườm vào mặt Yume. Yume thì vẫn cứ giấu miệng của cô ta sau cái gối mà ánh mắt cứ tiếp tục lảng đi, nhưng cuối cùng thì—
“……C, cậu tính ngồi đó cho đến bao giờ……!”
Để thoát khỏi sự tê liệt này, cô ta hỏi một câu đồng nghĩa với việc đầu hàng.
Đương nhiên, tôi vẫn thản nhiên mà ngồi khoanh tay.
“Nếu cô chịu thành thật mà xưng tội về cái sự thất bại của bản thân thì tôi lập tức đi ngay. Tôi và kể cả cô đều an giấc ngủ ngon.”
“Xưng tội……Cái thứ đối cực với cha xứ như cậu à……”
“Cô nghĩ tôi là gì đấy.”
Gì mà đối cực với cha xứ hả. Nghĩ tôi làm tham quan ác bá thời xưa chắc?
“Đúng thật là tôi không phải là cha xứ, nhưng tôi hứa là sẽ không nói với bất kì ai đâu.”
“…………(Ai cũng được, nhưng cậu mà biết thì nó sẽ tệ lắm luôn đấy)”
“Tôi càng ngày càng thấy hứng thú rồi đó.”
“Tai thính thế……!!”
Lẩm bẩm mà để người khác nghe thì lỗi do cô.
Mà do chuẩn bị tâm lý xong xuôi hết rồi hay sao mà Yume chống cằm lên cái gối và làm cái mặt như hờn dỗi.
Sau đó cô ta lẩm bẩm nói.
“Tôi……gửi nhầm hình, sang cho mẹ mất rồi.”
Hình?
“Hình gì? ……Đừng nói với tôi là hình thời còn học trung học nhé.”
“K, không phải……! Nếu thế thì chẳng phải là toang cả à!”
“Ờ thì thế.”
Chẳng đến hỏi han đâu, vì cảm giác như là một cặp với nhau ấy. Chẳng biết trong đầu có chướng ngại gì hay không mà kí ức của tôi mơ hồ quá.
“…………C, cái này cơ…………”
Yume về chần chừ, vừa hướng cái điện thoại của cô ta về hướng tôi.
Tôi cầm lấy nó và nhìn vào cái hình đang hiện trên đó.
“………………………”
Là bức ảnh tôi đang ngủ say trong tư thế trần truồng.
“Hả~……? Ể~? Ảả~!?”
“Ư ư ư……!”
“C, cái này~, khi nào mà cô—A~!?”
Tôi đã nhớ ra mà chẳng cần phải hỏi.
……Là hôm trước.
Hôm trước, ngày 4 tháng 5. Tôi đi tắm khi vừa mới ngủ dậy, xong rồi vật vờ ra ngoài phòng khách mà chả mặc gì, kế đó thì cứ thế mà lăn ra ngủ nướng tiếp. Trong tấm hình này tóc tôi vẫn còn ướt, vậy nên tấm hình này là vào lúc đó không sai đi đâu được.
“……C, cô……lúc đó, vẫn còn ở nhà sao……?”
“T, thì đó……! Tôi chỉ nhốt mình ở trong phòng thôi……! Khi vừa thử xuống phòng khách xem thì thấy cậu đang khỏa thân mà ngủ say như chết, làm giật cả mình……”
“……Giật cả mình?”
Tôi nheo mắt và gửi cái nhìn sắc lạnh cho Yume.
“Cô giật mình rồi mà còn chụp cả hình nữa á? Sau khi hét lên「Uwaa~! Giật cả mình~! Sốc~!」á? Trên đời có đứa như thế tồn tại hả?”
“………………Tôi xin sử dụng quyền giữ im lặng.”
Nói thế xong thì con nhỏ chụp lén này giấu mặt dưới lớp gối. Oi.
……Mà~, có lẽ, cô ta đã nghĩ sau này định sẽ dùng nó vào mấy cái trường hợp bắt buộc chứ gì. Vì con nhỏ này như thế mà. Thảo nào 2 ngày trời chẳng thấy cô ta ho he một cái gì cả, chắc chắn không sai đi đâu được.
Lần này thì có vấn đề rồi.
“……………Cô gửi cái này cho Yuni-san rồi à?”
Gửi cái này.
Tức tấm hình tôi khỏa thân lúc ngủ.
Tôi gửi một cái nhìn lạnh lùng cho Yume.
Yume mau chóng quay đi.
“Con nhỏ này……Sao cô dám?”
“~~~~~~~~~~~~!!!”
Vừa kêu gào ở trong cái gối, Yume vừa đổ nghiêng người xuống cái giường.
Mặt thì vẫn cứ úp vào gối, còn chân cô ta thì giãy lên đành đạch.
“Tôi, tôi biết chứ~……!! Tôi biết đó là tấm hình tệ hại nhất~! Do biết nó là tấm hình tệ hại nhất nên tôi đã chẳng thể nói ra đấy~!?”
Cái sự thật con nhỏ này đang giữ tấm hình tôi đang khỏa thân, ở trên cái ghế sô-pha ở phòng khách chứ không phải ở trên giường của đứa nào hết, Yuni-san sẽ nghĩ gì về nó chứ.
Giờ thì không thể từ chối được cái khả năng dẫn đến hiểu lầm to bự mà bọn tôi không muốn nhất.
“Ư~, ư ư~……! Thật sự không thể như thế……Cái sơ suất như thế này……Cậu muốn cười thì cười đi, vì tôi là đứa hậu đậu mà……Con nhỏ sau cùng cũng chỉ debut cao trung này nọ……Nhưng bản chất là một đứa u tối, nói chuyện siêu chán ngắt này ấy……Ư ư~, ư ư ư~~……!!”
Con em kế tôi vẫn cứ nằm trên giường mà tiếp tục rên rỉ ra những tiếng như yêu quái. Dường như là đang tuyệt vọng lắm.
……Àà, nhắc mới nhớ con nhỏ này là thế mà.
Con nhỏ cực phiền phức luôn chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt, rồi ngay lập tức lẩn quẩn bằng mấy cái biểu hiện tiêu cực. Lúc còn đang hẹn hò, mỗi khi thành trạng thái này tôi đều hay là đứa an ủi cả.
Tôi thở dài một hơi khi nhớ lại một chút sự hoài niệm đó.
“……Trước hết thì, để tôi xóa tấm hình này đã.”
“Ư ể~?”
“Hửm?”
Yume ngước mặt lên, tôi nhìn lại cô ta, và cô ta vội vàng quay mặt đi.
“P, phải ha……Cứ để cái hình đó trong máy sẽ làm bẩn cái điện thoại tôi mất.”
“Trân quý nó suốt 2 ngày mà còn nói thế được à……”
“…………………………”
Yume đóng sụp đôi mi của cô ta lại và im lặng.
Con nhỏ này, hôm nay sơ hở hơn mọi lúc ta.
“……Thôi không được rồi……Tôi chết đây. Tôi đi chết đây. Vĩnh biệt……”
Và tôi nghe thấy những lời lẩm bẩm như thế, nghĩ ra cũng đáng thương thật.
Ở trường thì đột cái lốt siêu hoàn hảo đấy, nhưng vốn dĩ từ trước đến giờ con nhỏ này có tháo vát cái gì đâu. Mấy thứ có thể thấy ở cô ta tất cả chỉ là cái mã mà thôi. Kết tinh của sự nỗ lực không ngừng. Thế cho nên một khi đã sụp đổ rồi thì nó chỉ có sự luôn.
Lần này, cũng nên nghĩ là nó ổn vì đối tượng là một thành viên trong gia đình chăng. Nhưng mà, còn hơn là mong chờ con nhỏ tiêu cực này đủ thông minh nghĩ ra cái tích cực như thế.
Tôi có một đề xuất.
Tôi hướng cái điện thoại của mình vào nơi Yume đang nằm gục người, và chụp lấy một tấm.
“——Ể~!?”
Ngay lập tức, Yume phóng người ngồi dậy.
“Cậu vừa mới chụp tôi hả!?”
“A~, thôi chết~. Cái tấm vừa chụp tôi gửi cho Yuni-san mất tiêu rồi~~”
“Hảảảảảảảảảả~!?”
Yume giật điện thoại tôi một cách quyết liệt, nhìn vào đó và run lên.
“……C, cậu gửi thật á……”
Tất nhiên. Tôi gửi thật mà.
Gửi cái bức hình con nhỏ em kế đang nằm trên giường cùng với bộ pajama cho người mẹ kế.
“C, cậu tính làm cái gì, thế hả……! T, tuyệt đối sẽ bị nghi ngờ mất……!”
“Ổn cả thôi mà.”
“Ở đâu hả!?”
Trong lúc tôi huýt sáo cho qua cái lườm bặm trợn của cô ta về phía mình thì có tiếng gõ cửa cộc cộc.
“……Mizuto-kun? Con ở trong phòng Yume hả?”
Yume giật nảy người và ‘Hyaa’ lên một tiếng.
Và cô ta gửi cái ánh mắt「Giờ làm sao giờ làm sao giờ làm sao!?」ấy cho tôi. Tôi vừa đáp lại bằng ánh mắt「Nhìn đây」, vừa thảy trả cái điện thoại lại cho cô ta.
Sau đó thì tôi đứng dậy hướng về cửa và đón Yuni-san một cách bình thường.
“Chào dì ạ.”
“Wa, thật luôn……Mizuto-kun? Bức hình lúc nãy tức là……”
Yuni-san vừa nhìn Yume đang ở trên giường qua đằng sau tôi, vừa thể hiện vẻ mặt nghi ngờ.
Ừ thì, cũng là phản ứng tự nhiên thôi.
Nhất thời thì con trai con gái cùng tuổi, giữa đêm khuya thế này lại ở cùng một phòng.
Nhưng mà, tôi giải thích một cách rõ ràng ra.
“Lúc con qua đây mượn sách, thấy Yume-san hiếm khi mới trằn trọc, thú vị quá nên mới lỡ gửi nó đến cho dì ạ. Con xin lỗi.”
“Trằn trọc? Về chuyện gì~?”
“Về chuyện cô ấy gửi nhầm bức hình kỳ quặc đến cho dì chẳng hạn.”
“A! Chẳng lẽ, về cái hình khỏa thân……?”
“Dạ. Cái hôm trước, khi mà con ngủ ở phòng khách đấy ạ.”
Tôi không có giấu hay dối chuyện gì hết.
Chỉ là tôi nói huỵch toẹt ra sự thật mà thôi.
“Có lẽ sẽ bị Yuni-san nghĩ là kỳ quặc, ấy, thành thật thì chuyện đó nó ra sao cũng được ạ, trước hết thì con đã xóa bức hình ấy rồi.”
Yuni-san thì cười phụt ra và lấy tay che miệng.
“Phải phải. Con bé, hay trằn trọc mấy chuyện cực kỳ nhỏ nhặt lắm!”
“Và con cũng nói cô ấy ổn rồi nên mau chóng đi ngủ đi.”
“Chính xác! ……Mà này.”
Ánh mắt ấy di chuyển qua lại giữa tôi và Yume.
Yume thì chắc chắn đang đông cứng ở đằng sau, còn tôi thì nghiêng đầu.
“Không lẽ, bọn con đang bị nghi ngờ ạ?”
“Cũng phải, hai đứa là nam nữ cùng tuổi……mà nhỉ?”
“Nếu có ý nghĩ như thế thì bọn con đã không bình thản được đến như thế này đâu ạ.”
Yuni-san chăm chú nhìn tôi. Như là để đánh giá, không bỏ qua một biểu hiện nhỏ nhặt nào.
Về phần tôi thì, đã không nở ra nụ cười gượng ra bên ngoài.
Và rồi,
“Quả thật là thế~!”
Yuni-san nở một nụ cười rạng rỡ.
“Chắc tại dì nghĩ nhiều quá. Xin lỗi nhé Mizuto-kun. Vì dì đã nói ra mấy câu nghi ngờ như thế.”
“Không ạ. Tại con cũng chưa suy nghĩ chững chạc cho lắm ạ.”
Cả hai cùng cúi đầu, và đây chính là thời điểm thuận lợi.
“Vậy nhé, tớ về phòng đây. Chúc cậu ngủ ngon.”
“A, chúc cậu ngủ ngo~n.”
Tôi rời khỏi phòng Yume một cách tự nhiên, và di chuyển về phòng mình.
Ngay lúc tiếng chân của Yuni-san không còn nữa, tôi ngồi lên giường, dùng điện thoại gọi cho Yume.
“Thấy chưa, đã nói là ổn cả mà.”
「Cậu làm cái quái gì vậy hả~!」
Ngay lập tức một giọng nói đanh thép đáp trả. Âm lượng đã nén lại ở tầm không để cho Yuni-san nghe thấy. Khéo đấy.
Tôi hơi để điện thoại ra xa tai một chút,
“Lén la lén lút mới đáng nghi đúng không. Kết cục thì nói thẳng ra là sự lựa chọn tốt nhất.”
「Cũng có thể nói thế……!」
“Cơ mà.”
Tôi nói ra một cách dứt khoát.
“Sự thật thì bọn mình đâu có thứ tình cảm như thế……Đúng chứ?”
「……Cũng phải」
Giọng đáp lại hơi cứng và có sự bất an.
「Không có lửa thì làm sao mà có khói đúng chứ? Bọn mình như thứ nitơ lỏng đang được tích tụ thôi nhỉ?」
“Khói cũng trông như bốc lên đấy……Mà~, như đã nói. Làm ơn dừng chú ý đến từng ly từng tí dùm cái đi nhé. Nếu không làm được thì mau đi ngủ đi. Lời tôi có thể nói chỉ như thế thôi.”
Kết cục thì, đây là đối sách tối nhất.
Lúc còn đang hẹn hò, những khi con nhỏ này trăn trở thường nói ra những câu như thế. Cách nói thì có chút lấp liếm đấy.
Yume im lặng một hồi, rồi nói bằng một giọng rất nhỏ.
「………………Cảm ơn, nhé」
Làm tôi trong khoảnh khắc không thể thở được.
“…………Ngày mai còn đi học đấy, đừng nói ra mấy câu có thể làm tuyết rơi chứ.”
「Đồ ngốc……Chúc ngủ ngon」
Và sau đó thì cuộc điện thoại kết thúc.
Tôi vừa nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, vừa thở dài ra một hơi.
“……Nói thẳng ra thì là cách tốt nhất, nhỉ.”
Thật sự là như thế.
Trong khi tôi đang kiềm nén lại nhịp tim đang đập hơi nhanh đằng sau lớp áo, thì cái tay đang cầm điện thoại chợt run lên.
Là tin nhắn từ LINE của Yuni-san.
〈Hãy chiếu cố đến con bé Yume nhé♥〉
……Ngày trước tôi cũng có nghe, là nữ giới dùng mấy cái biểu tượng trái tim thì chẳng có ý nghĩa sâu xa gì đâu.
Cái này mà cũng thế thì tốt.
Tôi hướng mắt khỏi cái điện thoại để nhìn cuốn sổ nhật ký được đặt trên bàn.
Ngày mới cũng sắp qua, tuần lễ vàng sẽ kết thúc.
Khi sáng đến trường, tôi sẽ lại thấy con nhỏ đó trong lốt của người siêu hoàn hảo……
Tôi nghĩ ra một thứ.
Và sau đó lại hướng mắt đến điện thoại, gửi tin nhắn LINE đến cho Yume.
〈Ngủ ngon〉
Sau đó với một chút lưỡng lự,
〈Nếu tuyết có rơi thì tôi sẽ cho cô mượn dù〉
Liệu đằng ấy có thông không nhỉ.
Mà nếu không thông thì cũng chẳng sao.
Không lâu sau đó thì tin nhắn phản hồi đến.
〈Đồ ngốc〉
Và sau một khoảng lặng,
〈Đã nói là sẽ không bao giờ quên kia mà, không sao〉
Thế hả.
Vậy thì tốt.
“……Hừm.”
Tôi thở ra một hơi rồi ngã người xuống giường.
Ngày mai trời quang thì tốt biết mấy ha~