Con em thằng bạn chỉ cà khịa mỗi tôi

chương 2: mọi người xung quanh đều cư xử kỳ quặc với tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Các tiết học ban sáng đã hết và tiếp theo là đến giờ nghỉ trưa. Tôi đã suy nghĩ khá nhiều trong suốt bốn tiết đầu, nhưng vẫn không tìm ra cách để giải quyết vấn đề này, một lần và mãi mãi. Dù cố tiếp xúc thường xuyên với Mashiro trong tiết học, tôi vẫn không thể nhận được phản ứng mà tôi mong đợi. Thứ duy nhất tôi nhận được từ cậu ta là tin nhắn LIME, nói mấy thứ như ‘Đừng nhìn hoài thế mờ… ngại lém (//▽//)’, nhưng chỉ có vậy. Và người đang nhìn hoài thực ra là Mashiro…

Bỏ chuyện đó qua một bên, vì giờ tôi đang có ý này. Đến lúc gửi cho Mashiro một tin nhắn.

[AKI]: Này, giờ nghỉ trưa có định đi đâu không?

[Mashiro]: Không, không hẳn. Mashiro đang tính ăn onigiri ở căn tin nhà trường.

Tuyệt. Thế này chắc cậu ta sẽ không ăn trưa với bạn cùng lớp đâu. Nếu chỉ có hai đứa cạnh nhau, chúng tôi có thể sẽ có một cuộc trò chuyện bình thường.

“Mashiro. Đi mua gì đó rồi ăn cùng nhau không?”

“Ăn cùng cậu có gì hay ho. Sao cậu không biến ra chỗ khác mà thường thức bữa ăn cô độc của mình đi?”

Tại sao? Đây là nước đi cuối cùng tôi nghĩ ra được rồi. Cạn kiệt ý tưởng rồi sếp… Thôi kê. Tôi sẽ quên Mashiro đi và một mình đi ăn tại căn tin của trường luôn vậy.

Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tôi nhanh chóng hướng tới cửa tiệm bán đồ ăn của trường. Tất nhiên cần điều chỉnh tốc độ thích hợp để đến đó trước khi những bạn học lũ lượt kéo đến. Chọn lối đi tắt thì tôi có thể tới đó sớm hơn những học sinh khác.

“Bánh mì cà ri.”

Không cần phải nói nhiều, tôi dùng ngón tay để chỉ. Trao đổi ngắn gọn với bà thím già, tôi có bánh mì bằng cách hiệu quả nhất. Không lâu sau, tôi hướng tới căn tin trường và ngồi ngay vào chỗ trống ở gần quầy. Quá hiệu quả, con đường ngắn nhất để tiết kiệm năng lượng dành cho buổi chiều.

Lấy chiếc bánh ra từ bọc nhựa, tôi định cắn một miếng thì…

“Em ngồi cạnh anh nhá~”

Iroha chả biết chui ra từ xó nào đến ngồi cạnh tôi.

“Đi ngang qua thấy tên cô độc đáng thương quá, thiên thần ân cần và nhân hậu giáng trần để kết bạn với anh nè!”

“Cô đánh hơi tôi hay gì đó hả? Y hệt loài chó.”

“Nào nào, không phải đóng tuồng tsundere nữa. Em biết anh rất vui mờ~”

“…………Im đi.”

Thấy Iroha chăm chăm chọc má tôi và cười ha hả, tôi thở một hơi dài.

“Em chợt thấy anh đang đi ở hành lang nên bám theo~ Em biết ngay là anh sẽ ngồi ăn một mình trong buồn rầu như mọi khi mà, nên em nghĩ em sẽ dành chút thời gian cho anh!”

“Ăn một mình không có nghĩa là tôi sẽ buồn. Ép bản thân phải chịu đựng với một đám người, tôi thà ăn một mình còn sướng hơn. Thay vì bị bao quanh bởi những cuộc tán ngẫu vô dụng, vớ vẩn, tôi sẽ kết thúc bữa ăn nhanh hơn.”

“Ahaha, anh lúc nào cũng rắc rối thật~”

Tôi đã đủ thứ chuyện để đau đầu rồi, và nhỏ còn dám làm tôi đau đầu thêm. Ý tôi là, sau khi nhỏ ngồi cạnh tôi, hai đứa bắt đầu thu hút ánh mắt của vài học sinh ở xung quanh.

“Kohinata-san ăn với một bạn nam, thấy chứ?”

“Ai thế? Có kẻ đó cơ á?”

Tôi có thể nghe những giọng nói ghen tỵ quanh mình. Thèm lắm hả, đổi chỗ với tôi nhé, được không?

“Cô đang làm chúng ta nổi bật đấy.”

“Là vì vụ bạn gái giả á~? Anh thân thiết với cô gái khác thì không được hay lắm à?”

“Chính xác. Tôi đang cố gắng đưa chúng ta vào Honey Plays đấy, giúp tôi chút đi.”

Tôi có giao kèo với chủ tịch Tsukinomori mà. Sau khi tốt nghiệp cao trung, ông ấy sẽ nhận chúng tôi, thành viên của [Liên minh Tầng 5] vô điều kiện, dưới trướng của ổng tại Honey Plays Works, bất kể kết quả học tập có ra sao. Nhưng đổi lại, tôi phải đóng vai bạn trai giả của Mashiro, giúp cậu ta vượt qua cuộc đời học đường và bảo vệ cậu ta khỏi những tên sâu bọ độc hại. Có vẻ việc tôi không có bạn gái là một điều quan trọng, và trong thời gian giao kèo này, tôi cũng không được phép có bạn gái, không là hủy kèo.

“Mmm… Mà không sao đâu. Cũng không có nhiều học sinh biết Senpai đâu mà.”

Nói đoạn, Iroha mở hộp cơm trưa của mình. Dù tôi muốn càu nhàu vì buổi trưa bình yên của mình bị xen vào, nhưng khi tôi nhìn hộp nước hoa quả cạnh bữa trưa của nhỏ, tôi hiểu lý do nhỏ lại ở đây. Thương hiệu độc quyền của căn tin trường tôi, chứa 100% nước ép cà chua nguyên chất sản xuất từ cà chua tỉnh Chiba. Đó là mục tiêu của nhỏ, ra vậy.

Mà trông nhỏ thế này, có vẻ nhỏ không có ý định bỏ tôi lại một mình rồi. Còn chưa kể nhỏ còn chẳng thèm để ý tới tai mắt những kẻ xung quanh.

“Cứ tỏ ra bình thường thôi, em bảo rồi. Anh cứ ngáo ngáo là họ nghi ngờ ngay đấy.”

“Có vẻ đúng đấy, được thôi.”

“Tất nhiên rồi ~ Thôi thôi, anh đang được tận hưởng giờ trưa cùng với một em xinh xắn như em đấy, tận hưởng nữa đi. A, anh muốn ăn trứng cuộn không? Nếu anh muốn thì em đút cho anh ăn nhé?”

“…Khỏi.”

Thái độ ung dung của Iroha lại làm tôi thở dài hơi nữa.

“Anh lại làm cái vẻ mặt cau có nữa rồi. Người ta bảo rằng mỗi lần thở dài là niềm vui cũng tụt khỏi người anh đấy anh biết không? Mà kẻ cô độc như anh vốn dĩ cũng làm gì có niềm vui!”

“Thở dài giúp tôi tự bớt căng thẳng, thế nên nó tốt cho sức khỏe.”

“Vậy đó hả~~~ (giọng đều đều)”

Tự dưng giọng đều đều đó là sao? Khinh tôi đó hả?

“Với cả cô chính là một trong những lý do tôi thở dài thế đấy, biết điều tí đi được không?”

“Ể, thiệt á?”

Iroha rút điện thoại ra, với tốc độ đúng là của một JK, bắt đầu gõ lên đó.

“Nhìn nè!”, nhỏ huênh hoang khi cho tôi xem công thức vừa mới nguệnh ngoạc lên ứng dụng giấy nhớ.

“Thở dài bằng tốt cho sức khỏe, và em là nguồn gốc của hành động thở dài… Vậy về cơ bản, em tốt cho sức khỏe đúng không!? Thì ra phiền nhiễu của Iroha-sensei quả thực là liều thuốc bổ! Anh biết ơn em dần là vừa!”

“Giá như cái đầu cô nhanh nhạy thế này với những việc khác.”

Và thế là tôi lại thở dài. Nếu tôi cứ tiếp tục buôn chuyện với Iroha nữa, niềm vui của tôi khéo hết cạn mất. Nếu phải nói chuyện với nhỏ, tôi muốn một cuộc trò chuyện giúp ích cơ.

---Một cuộc trò chuyện có ích à.

À mà cô ấy là ví dụ sống của một nữ sinh cao trung tuổi dậy thì. Có lẽ nhỏ sẽ giúp tôi hiểu được phần nào cái thái độ của Mashiro. Chưa kể, nhỏ là người ngoài cuộc duy nhất biết vụ tỏ tình LIME. Lý do nhỏ không khịa tôi vụ đó chắc nhờ còn chút sự có tâm sót lại trong người nhỏ, có lẽ tôi nên kiểm tra vận may của mình.

“Iroha này. Tôi biết là hỏi cô không đúng lắm, nhưng tôi muốn hỏi vài thứ liên quan tới tâm lý thiếu nữ.”

“Anh hơi quá đáng rồi đấy nhớ!? Em là thiếu nữ hẳn hoi đó nhé?”

“Mm? Aaa, nhắc mới nhớ.”

“Senpai, anh tưởng đối phương là em thì anh muốn nói gì cũng được hả?”

“Tôi muốn nói sao kệ tôi.”

“Anh sẽ hối hận vì không biết trân trọng em đấy. Một cô gái dễ thường chừng này còn chưa có bạn trai, lúc nào cũng bám lấy Senpai, anh nên biết là mình may mắn lắm đấy anh biết không?”

“Rồi rồi, quay trở về chủ đề chính được chưa?”

“Hừ. Em nghiêm túc thật mà… thôi kệ đi. Có chuyện gì ạ?”

Iroha là người đầu tiên trở về chủ đề ban đầu, tuy môi vẫn còn bĩu ra.

“Về chuyện Mashiro.”

“……!”

Khoảnh khắc tôi thốt ra cái tên Mashirp, vai Iroha bỗng giật thót.

“Về chuyện đó, thì đấy… tin nhắn, cô đã thấy chúng phải không?”

“…Vâng, thì sao ạ?”

“Và tôi đang nghĩ ngợi rất nhiều về việc đáp lại—“

Tôi tóm tắt tình hình cho nhỏ nghe.

Về việc tôi muốn cho Mashiro một câu trả lời, và kết cục tôi lại bị ăn bơ. Và thái độ lạnh lùng của cậu ta với tôi ở ngoài đời, nhưng qua LIME thì lại như thiếu nữ mới yêu. Tôi thật sự muốn đối diện với Mashiro và tình cảm cô ấy, không phải qua tin nhắn LIME, mà là mặt đối mặt. Nhưng kết cục tôi lại chẳng cơ hội làm điều đó.

“Lần đâu tiên tôi gặp cái tình huống này, nên là chả biết phải làm thế nào…”

Cố gắng không để xấu hổ, tôi giãi bày tâm sự với Iroha. Bị lời tỏ tình của một cô gái làm bối rối, và đang cho nhỏ thấy điểm yếu của mình…

Sao lại nảy ra ý tưởng xin lời khuyên từ Iroha nhỉ? Tôi chẳng biết nữa. Có lẽ vì nhỏ là người duy nhất biết vụ tỏ tình?

“Iroha này. Tôi nên làm g………Iroha?”

Tôi nhận ra. Rằng Iroha chẳng hề phản ứng lấy một lần trong suốt bài độc thoại của tôi.

Nhìn về phía bên cạnh,

“Hừ---------------------“

Nhỏ đang phồng má như túi khí ô tô khi va chạm, khóe mắt còn có vài giọt nước nhỏ nữa.

“I-Iroha…?”Ể, gì thế? Cái phản ứng đó là sao?

Iroha là một người có biểu cảm rất đa dạng, và nhỏ suốt ngày có những biểu cảm kỳ cục nhất quả đất với tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nhỏ thế này. Đâm ra tò mò, tôi cảm giác muốn chọc nhỏ bằng một cái kim, nhưng ý tưởng đó tốt hơn hết chỉ nên nằm trong đầu tôi thôi. Phản ứng này cho dù cố muốn hiểu cũng khó, nhưng có một điều tôi có thể tự tin khẳng định.

---Nhỏ cáu lắm rồi.

“Hừừừ. Vậy ra đầu óc anh thơ thẩn chuyện tỏ tình của Mashiro-senpai, tưởng là ai. Hừm mmmmmm.”

“Cô nói ‘tưởng là ai’ là sao? Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời có người tỏ tình với tôi đấy.”

“Aaa, vậy hả? Hiều òi ~ hiểu òi ~”

“C-Cô bị sao thế.”

“Lần đầu tiên, trong cuộc đời anh, có người, tỏ tình với anh, hử. Đây là lần đầu tiên được nghe câu ‘Em yêu anh’ hử?”

“Cách nói làm như tôi bỏ sót chuyện gì rồi, nhưng đầu tiên là đầu tiên. Làm gì mà cô phải bực bội thế?”

“Ra vậy, giờ thì em hiểu rấấấấất rõ rồi. Xem ra Senpai chỉ tính những mỹ nữ trong sáng, ra dáng người lớn mà anh muốn bảo vệ mới là con gái, ra là thế!”

“Không, không hẳn là thế…Này, cô đi đâu đấy?”

Iroha đột nhiên đứng dậy, tôi gọi để ngăn nhỏ lại. Khi tôi làm vậy, nhỏ quay lại và…

“Em đặt lời nguyền lên con quỷ đụt này để tất cả con gái quanh hắn đều biến thành gái trong sáng hết!” nhỏ nói, lè lưỡi và kéo mí mắt xuống rồi bỏ đi.

“A này! Cô quên hộp cơm!”

“Rửa và trả lại em sau!”

“Vô lý thế?!”

Bắt tôi rửa hộp cơm mà nhỏ mang theo, kể cả là Iroha thì như vậy vẫn quá phiền nhiễu đi. Đầu tiên tôi tưởng nhỏ đang đùa, nhưng nhỏ hoàn toàn phớt lờ lời tôi và bước rầm rầm ra ngoài căn tin. Và tất nhiên, không ai trong đám khán giả bỏ lỡ điều đó.

Kihinata-san rất giận dữ khi cô ấy rời đi phải không?

Chắc cậu ta bị từ chối rồi. Chết mẹ đi!

Mà cũng chẳng quan tâm. Đám ngu đó nói cái gì cũng chả liên quan tới tôi. Nhưng khiến nhỏ giận đến mức này là vấn đề lớn rồi đấy. Nhưng tại sao cơ chứ? Tôi vô tình đạp phải bãi mìn nào rồi?

“Nhỏ bị làm sao không biết…?”

Rốt cuộc, tôi chẳng nhận được lời khuyên nào về chuyện Mashiro. Đúng hơn, hình như lại còn đẻ ra thêm vấn đề khác.

Đang tự hỏi năm nay là năm đen đủi của mình hay sao, tôi thấy điện thoại trong túi rung lên. Đó là tin nhắn LIME, từ không ai khác ngoài Iroha.

[Iroha]: SENPAI, ANH LÀ ĐỒ NGỐCCCCCCCCCCCCC!!!

“Ểểểểểể…”

Thật là, chả hiểu cái gì nữa rồi. Hiếm khi nào Iroha chửi tôi trực tiếp thế này. Từ vựng của nhỏ là tổ hợp từ nhiều độ tuổi, quốc gia, khu vực, ngôn từ để lăng mạ tuy hơi ít, nhưng nói thế nào nhỉ, cảm giác như đó là một nghệ thuật. Có những lúc nhỏ chửi tôi như hát, nhưng không phải là lúc này.

Đúng là ngớ ngẩn. Mashiro, rồi Makigai Namako, và cả Iroha, họ đều khiến tôi phát điên. Cái quái gì đang xảy ra xung quanh tôi vậy?

Khi tôi đơ người, lơ đãng nhìn chằm chằm vào màn hình, loa ở căng tin xẹt xẹt, và có âm thanh truyền đến.

“Ooboshi Akiteru-kun năm hai. Ooboshi Akiteru-kun năm hai. Yêu cầu đến văn phòng tư vấn học sinh ngay lập tức.”

Loa phát ra giọng nói của Sumire, ở chế độ nữ hoàng.

“Không biết là tên nào, nhưng hắn bị nữ hoàng gọi tên đấy.”

“Này, này, này, này”

“Thằng này toi đời rồi.”

Sau tiếng gọi bất ngờ ấy, đám người xung quanh tôi trở nên ồn ào.

“………”

Mồ hôi ròng ròng trên trán tôi. Tất nhiên không phải tôi sợ vì bị cô ta gọi. Người biết rõ tính cách của con đàn bà vô dụng đó sẽ không sợ cô ta. Không phải là thế.

Mashiro, Makigai Namako-sensei, Iroha. Đã có đống vấn đề rồi, hết vụ này đến vụ khác. Tôi không muốn những chuyện này ập đến chút nào.

Hiện tại, hạn chót của Sumire—Murasaki Shikibu-sensei là khoảng một tuần nữa. Cô ta vẫn còn thời gian. Nhưng với diễn biến của mọi chuyện hiện tại, tôi không thể loại bỏ khả năng có lẽ vấn đề gì lại lòi ra rồi.

“Tôi đã stress đủ đường rồi, và cô lại định quấy rầy tôi nữa hả, Murasaki Shikibu?!”

Ôm đầu để kìm chế cơn thịnh nộ, tôi hướng tới phòng tư vấn học sinh bằng bước chân nặng trịch.

*

“Akiteru-sama, tôi đã vẽ xong minh họa một tuần trước hạn chót!”

“Hôm nay đứa nào cũng làm tôi bất ngờ vậy?!”

Phòng tư vấn học sinh. Sau khi nghe lệnh của ‘Nữ hoàng Độc địa’, tôi tới lâu đài của cổ. Căn phòng chứa vài dụng cụ tra tấn (bản sao), cổ mua để làm tài liệu tham khảo cần thiết cho công việc. Vào căn phòng, tôi được chào đón bởi một Sumire luôn trì hoãn đang khoe màn hình laptop, khiến tôi phải buột miệng thốt lên như vậy.

“Ể? Ể? Sao tôi lại bị mắng?! Dù tôi đã làm rất tốt?!”

“Có bao nhiêu ngày mà cô lại hoàn thành trước hạn chót đúng hôm nay?! Aaa, kế hoạch của tôi tan tành mây khói hết cả rồi! Chuyện gì đang diễn ra đây?!”

Nếu xong rồi thì cho tôi xem bằng cách bình thường xem nào! Tại sao lại phải quỳ rạp trước mặt tôi làm gì!?

“Haa…Hừ…Ự…Khỉ thật, không ngờ mình lại yếu đuối trước những bất thường của ngày hôm nay.”

Đặt tay lên ngực, tôi hít một hơi sâu. Ném tất cả những thông tin gần đầy và những chuyện đã xảy ra mà tôi xử lý vào trong một cái bát, tôi khuấy hết lên để nảy ra cách hiệu quả nhất và tiến về phía trước.

Tôi đã lường trước việc Murasaki Shikibu-sensei sẽ quá hạn chót như mọi khi. Tất nhiên, đúng ra hoàn thành trước hạn chót thì rất tốt, cổ sẽ không bị ăn chửi, nhưng tất thảy những chuyện bất ngờ ập đến, đầu tôi không thể theo nổi. Nó đang bị quá tải.

“T-Tôi đã làm gì sai sao…?”

“Không, cô không làm gì sai cả, Murasaki Shikibu-sensei. Quên cơn giận bộc phát của tôi lúc nãy đi.”

Tôi nói lời xin lỗi chân thành tới Murasaki Shikibu-sensei, người đang ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn tôi. Cũng phải, là lỗi của tôi vì đã hét vào mặt cổ. Cơ mà, ai nghĩ lại có ngày tôi là người xin lỗi trong cái phòng tư vấn học sinh này chứ. Mà Sensei đang là người quỳ xuống chứ không phải tôi.

“Mà cô làm tốt lắm. Lần yêu cầu tới xin đừng làm việc quá sức. Cày anime thâu đêm bao nhiêu tùy ý cô, và, ừm, vẽ OneexShota cho cuồng dâm sinh ảo tưởng, hay gì đó cũng được…”

Bày tỏ những lời biết ơn (?), tôi quay gót đi, tới khi Sumire lại gọi tôi từ đằng sau.

“Ư-Ưm, Akiteru-sama. Thực ra tôi có một yêu cầu đó~ Kiểu như là phần thưởng cho việc vẽ xong minh họa sớm thế này~ Một đặc ân mà tôi rất cảm kích nếu cậu giúp tôi được.”

“Giúp? Thế có mất nhiều thời gian không?”

“C-có, hơi mất chút thời gian.”

“Tôi xin lỗi. Có thể dời chuyện đó sang ngay hôm sau không? Hôm nay tôi sẽ về sớm vì tôi đang sốt.”

“Ơ-Ớ, cậu không sao chứ?!”

“Tôi chỉ cần làm nguội cái đầu một chút…Thứ lỗi cho tôi nhé.”

“B-Bảo trọng…”

Bỏ lại Sumire đang bối rối trong phòng tư vấn, tôi bước trên hành lang bằng bước chân loạng choạng.

Lời tỏ tình của Mashiro, khác biệt giữa tin nhắn ngọt ngào trào đường và thái độ lạnh lùng của cậu ta ở ngoài đời.

Kịch bản game kinh dị ahihi đồ ngốc của Makigai Nanmako.

Thái độ cáu bẩn của Iroha.

Minh họa của Sumire hoàn thành trước thời hạn.

Có bao nhiêu ngày mà lại đúng cái ngày này, chuyện bất thường cứ liên tục xảy ra. Về tình cảm của Mashiro, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ và tôi muốn cho cậu ta một câu trả lời thẳng thắn, nhưng tôi không thể tìm được một cơ hội thích hợp. Và rồi, tất thảy mớ lộn xộn đó ập đến, nếu là bình thường thì tôi chẳng hoảng loạn thế này---

Tôi như một chiếc PC, bị bắt phải khởi động một chương trình khác khi chương trình kia còn chưa chạy xong. Tất nhiên, với khả năng hiện tại, tôi sẽ bị lag. Thôi, hôm nay tôi sẽ sống chậm và ngủ một giấc ngon lành.

…Khỉ thật, dù đây không phải lúc tạm dừng. Chúng tôi, thành viên của [Liên minh Tầng 5] không có thời gian nhàn nhã thế này được. Dĩ nhiên bọn họ không phải người có lỗi.

Khỏi lo, chừng này vẫn chưa thấm thoát gì với tôi đâu.

*

“Ahahaha. Bọn họ đều dễ thương, nhưng cũng rất khó đối phó.”

“Sao chẳng có đứa con gái nào có ích quanh tôi vậy…”

“Thì làm sao? Họ đều rất xinh đẹp mà phải không? Nếu cậu coi đây là một điều bình thường thì sẽ bị mọi người nguyền rủa đấy.”

“‘Mọi người’ là ai cơ…?”

Truyện Chữ Hay