Lớp học ở trường là sân khấu của mình, Kohinata Iroha. Mình là ngôi sao! Trung tâm của đám normie! Tất nhiên đây không phải là thứ mình muốn khoe. Thật ra ý mình muốn nói là sân khấu của một rạp hát sau khi tấm màn kéo lên cơ, đó là nơi mình phải nhập vai bằng mọi giá. Một ‘sân khấu’ theo nghĩa đó. Ở nơi này, mình là một diễn viên. Mình đóng vai Kohinata Iroha, một học sinh ưu tú và mình phải làm khán giả nghĩ rằng đây là tính cách thực sự của mình. 24/7, không được phép sai sót. Ngang với một diễn viên diễn suốt đời.
…Thế nên, hôm nay quá tệ! Trong suốt giờ học và giờ ra chơi, mình suýt nữa thôi là để lộ ra nụ cười trên miệng.
Mình nhớ lại ban sáng lúc hai đứa chở nhau trên xe đạp.
Sự kiện Senpai đi muộn vốn đã kỳ lạ rồi nên cơ hội như thế hiếm khi xuất hiện. Nếu một cơ hội như thế có thật, mình còn tự nghĩ ‘Có lẽ tắt đồng hồ báo thức cũng được nhỉ?’ Tất nhiên là mình không làm vậy rồi.
Lưng Senpai lớn quá đi~ ảnh đạp xe bằng hết sức mình, như thể ảnh làm tất cả là vì mình, anh ấy ấm áp quá đi~ mình hạnh phúc quá đi mất~ lúc đó mấy điều đó cứ xoay vòng vòng trong đầu mình. Và cả cái lúc mình rời khỏi xe, những cảm xúc ấy vẫn còn vương vấn. Cảm giác của ảnh, thân nhiệt của ảnh, cảm xúc hạnh phúc trong lồng ngực mình. Mình vẫn còn cảm thấy những cảm xúc đó trên toàn cơ thể và chúng sẽ không mất đi.
Mình cũng đang bối rối lắm đấy nhé!? Đang đóng vai học sinh ưu tú, họ mà thấy cái mặt cười nhăn nhở này thì sao!?
---Đùa thôi, phàn nàn cũng chẳng để làm gì. Chưa kể bây giờ còn có vấn đề quan trọng hơn.
Lời tỏ tình của Mashiro-senpai…
Mình chỉ vô tình thấy được cái tin nhắn đó.
Giờ mình không thể không ngăn được cảm giác u ám lạ lùng trong lồng ngực. Mà chúng ta đang nói về Senpai thanh niên cứng đấy nhé, dù bị ăn trọn trái bóng thẳng 160km/h anh ấy cũng không ngán. Nhưng ai ngờ Mashiro-senpai lại gây ra tác động lớn như vậy…
Cứ tưởng nếu không có ai làm gì cả, Mashiro-senpai cứ là một người bạn thì mọi người chỉ việc tận hưởng cuộc sống này. Nhưng xem ra mình quá ngây thơ.
“Haaa…” mình thở dài trong góc lớp.
Từ giờ chuyện gì sẽ xảy ra đây? Mình không muốn Senpai rời xa mình, nhưng mình muốn làm bạn với Mashiro-senpai. Hmmm… cái cảm giác chết tiệt này không phắn đi được à!?
Đây là thứ khiến mình thơ thẩn trong suốt giờ ra chơi sau tiết ba.
“Kohinata-san. Có người một gặp cậu. Có vẻ là học sinh khóa trên đấy.”
“---À ừm. Cảm ơn cậu nhé.”
Bạn cùng lớp gọi tên, mình vội vàng chuyển sang tính cách nết na. Ngoài kia vẫn có vài người nhạy cảm lắm, nên mình không thể lơ là một giây nào được~! Nhưng mà một học sinh khóa trên có việc gì với mình nhỉ? Mình chỉ biết rõ mỗi Senpai và Onii-chan là học sinh khóa trên, nhưng trên trường họ đâu có lý do để gặp mình nhỉ.
Và đúng lúc mình đang nghĩ thế, một cú sốc cực lớn ập tới Iroha-chan! Bao nhiêu người mà sao lại là chị ấy?!
“Mash--- Tsukinomori-senpai. Không biết chị có chuyện gì nhỉ?”
Khi mình suýt gọi chị ấy là Mashiro-senpai, mình vội vàng rút lại cách gọi chị ấy. Ở chế độ nết na, mình luôn phải gọi anh chị khóa trên bằng họ kèm –senpai. Đây là cách lịch sự nhất mà.
Dù sao thì đứng đó quả thực là Mashiro-senpai. Bị đám học sinh nam đi trên hành lang nhìn chằm chằm, cả các học sinh trong lớp nữa, chị ấy run rẩy như bé mèo nhát người.
“A, Iroha-chan. May quá cô ở đây… Mashiro tưởng cô đang bị cưỡng hiếp ở đâu rồi chứ.”
“Khụ… Tsukinomori-senpai? Mới buổi trưa thôi nên có lẽ chị nên kìm chế cái kiểu đó lại ạ.”
“Ể? …Iroha-chan, tính tình của cô hơi khác mọi khi thì phải…?”
“Chị nói gì em không hiểu? Em lúc nào mà chẳng thế này mà nhỉ?”
Vừa nói, mình vừa cố gắng truyền tải thông điệp bằng cách nháy mắt.
Nhận ra đi! Hùa theo đi mà!?
“Ể? Ừm… ừm………A!”
Mashiro-senpai ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, nhưng rồi sau vài giây có vẻ chị ấy đã nhận ra gì đó rồi.
“Tehe★” (Kèm theo cả dáng nữa)
“---Không---phải---thếếếếếếếếếế!!!”Cái dáng tự sướng ngượng hết sức kia là sao!? Không, cái gap moe từ Mashiro-senpai dễ thương kinh khủng, nhưng đây không phải là lúc làm trò này!!!
Mình hét lên trong đầu như vậy, dồn tức giận và mong muốn bật lại vào nắm tay siết chặt và tiếp tục giữ nụ cười của học sinh ưu tú. Nhưng vì mình không nói câu nào nên bầu không khí khó xử bao trùm lên hai đứa…
“…Mashiro… hiểu sai rồi à?”
“…Vâng. Đáng tiếc là vậy.”
“A-Á… Aaaa…”
Póc, mặt Mashiro đỏ ửng ngay tức khắc.
“X-Xin lỗi… Mashiro tưởng JK bình thường hay làm trò này mỗi ngày. Thế nên cô ấy tưởng cô đang đợi cô ấy làm trò đấy… Uuu… xấu hổ quá.”
Chị ấy quả thực quá đáng yêu. Nói thật là khi mình nhìn khuôn mặt của Mashiro, mình bắt đầu thấy bối rối bởi sự đáng yêu ấy. Mình còn nghe thấy học sinh nam đằng sau mình thì thầm trước cảnh này.
“Cô nàng đang nói chuyện với Kohinata-san dễ thương vãi.”
“Oaaa, mỹ nhân đứng cạnh mỹ nhân!”
“Ai đấy?”
“Học sinh năm hai mới chuyển đến thì phải? Chị ấy xinh chết đi được.”
…vân vân mây mây.
Mình vui là người khác cùng đồng tình với mình, mình hiểu các cậu mà. Nhưng bây giờ chị ấy thu hút nhiều sự chú ý quá, thế nên tôi thì thầm với Mashiro-senpai.
“Ra chỗ khác ít người nhé. Đi nào.”
“Ừ-Ừm…”
Sau khi đưa Mashiro với mình ra góc hành lang, hai đứa mới được thở. Nếu là ở đây tắt chế độ học sinh ưu tú một chút được nhỉ?
“Ừm mm, thế… Tại sao chị tới lớp học của tôi Mashiro-senpai?”
“A, tính cách mọi khi trở lại rồi.”
“À, cũng không hẳn. Mà chị có chuyện gì?”
“À đúng rồi. N-Nghe nhé… Ưm, có chuyện Mashiro muốn hỏi…”
“Rồi rồi. Là lớp trang điểm à? Hay là cách dùng băng vệ sinh?”
“K-Không phải thế… Ưm… Là chuyện về Aki.”
“……!”
Không hay, không hay rồi! Chính nó! Aaaa, nói chuyện về Senpai ở đây không hay chút nào! Chính xác là vì mình biết vụ tỏ tình của Mashiro-senpai! Mình không thể cổ vũ cho cô ấy và mình cũng không muốn xen giữa hai người họ… Không, ngay từ đầu mình cũng không thể bảo rằng mình biết vụ tỏ tình được! Tình cảnh này đúng là của nợ ngay từ đầu rồi!
Giờ thì chị định hỏi gì hả Mashiro-senpai?!
“Hôm nay… Aki vào lớp muộn hơn bình thường một chút. Nhưng chuyện đó bình thường không xảy ra đâu, nên Mashiro hơi tò mò… Iroha-chan, cô có biết gì không?”
“Ưmmmmmm. Anh ấy không muộn học đúng không? Thế thì không thành vấn đề---“
“Không. Aki hay đến giờ học chuẩn giờ. Mashiro biết rất rõ.”
“Thì Senpai là thế mà. Nhưng anh ấy cũng chỉ là con người, nên có sai sót hay sai số là chuyện bình thường.”
“16 phút 34 giây.”
“Ể?”
“Anh ấy muộn 16 phút 34 giây hơn bình thường. Đó không chỉ là sai sót đơn thuần của anh ấy.”
…Chị ấy nói thế, nhưng câu phát biểu bình tĩnh với thông tin chi tiết ngọn ngành khiến người ta phát sợ đấy chị biết không?! Chị quan tâm tới hoạt động hàng ngày của Senpai đến mức nào không biết?! Chà, mình thật sự không biết nói gì… Nhưng sướng vỡi! Được cùng lớp với anh ấy đúng là thật tuyệt!! Mình cũng muốn được ngồi cạnh Senpai trong lớp!!!
Khi mình đang càu nhàu về bản thân, Mashiro-senpai nhìn mình với vẻ lo lắng và buồn rầu,
“Này, Aki không gượng ép bản thân hay gì đó đấy chứ…?”
Và rồi nói vậy.
“…Aaa. Mashiro-senpai, chị là người thật lòng lo lắng cho Senpai à?”
“Ừm… Suýt muộn như thế không phải là Aki… Nên Mashiro nghĩ chắc có chuyện gì rồi…”
“Nhưng sao chị lại hỏi em làm gì? Sao chị không trực tiếp hỏi anh ấy ấy?”
Hai người ngồi cạnh nhau cơ mà!---đó là điều mình tự bồi thêm trong đầu.
Nghĩ ngợi một lát, Mashiro-senpai cúi đầu và nói những lời đáng lẽ thốt ra từ miệng một nhân vật anime thì đúng hơn. Đó là một nhân vật đang trải nghiệm mối tình đầu.
“Nói chuyện với anh ấy, ngại lắm… Chưa tới lúc… thân mật như thế… Mà Mashiro không cho cô biết lý do được…”
Thôi khỏi!! Tôi biết rồi, xin lỗi nhá!! Cũng đúng, vì chị vừa tỏ tình với anh ấy cơ mà! Và tôi hiểu rõ chị mà, Mashiro-senpai! Không biết anh ấy sẽ đáp lại như thế nào, tôi cũng vậy!! Aaa, giá như mình đừng thấy cái tin nhắn LIME đó, mệt thế không biết!
“Thế nên Mashiro mới nghĩ đến việc hỏi cô, Iroha-chan… Cô ấy không có người bạn nào ngoài cô…”
“Ự…”
Và giờ lại đến câu này. Điên mất, chọn đúng lúc này… Chị ấy không tính toán cuộc trò chuyện này trước đúng không? Dù là địch thủ của mình, mình cũng không tài nào ghét chị ấy được. Mà ngay từ đầu mình cũng không muốn.
Aaaa, mình bỏ cuộc. Mình thua rồi. Mình không thể diễn như thể mình không biết chuyện gì nếu chị ấy cứ hỏi mình như thế.
“Có vẻ Senpai hôm nay ngủ quên, chắc là đêm qua làm việc quá sức đây mà~”
Mình đảm bảo là anh ấy thơ thẩn vì lời tỏ tình của Mashiro-senpai luôn, nhưng mình không nói. Mình không thể. Thế nên mình chỉ cho chị ấy biết chi tiết quan trọng thôi.
“Anh ấy không ốm hay làm sao chứ?”
“Hông, em nghĩ ta không phải lo lắng chuyện đó đâu. Senpai là một gã cuồng sức khỏe mà.”
“Ra vậy… Yên tâm được rồi.”
Đáp lại câu trả lời của mình, chị ấy đặt tay lên ngực và thở dài. Nhìn biểu cảm ấy, mình có thể biết chị ấy lo lắng thật lòng cho Senpai.
“Vậy là anh ấy mệt… Thế nên hôm nay mình nên ăn một mình. Nếu ở gần Mashiro, anh ấy chắc sẽ không thoải mái.”
“Chị nghĩ ngợi hơi quá rồi đấy? Anh ấy toàn ăn một mình nên em đảm bảo anh ấy sẽ rất vui nếu chị mời anh ấy ăn cùng.”
“Không, Aki là Thánh Cẩn Thận tái sinh mà. Mashiro không mời được anh ấy đâu.”
Aaa, cái tính cẩn thận của chị ấy nữa, kinh khủng. Quá kinh khủng. Nếu chị ấy mà thành thật thế này trước mặt anh ấy, anh ấy nhất định sẽ nói OK với lời tỏ tình của chị đấy… Grr…
Và cứ thế tiếng chuông reo lên, những tiếng động ở hành lang lại trở về như bình thường.
“A, Mashiro phải quay về lớp cô ấy đây… Cảm ơn cô nhé Iroha-chan.”
“Không có chi. Tôi chỉ nói những gì tôi biết thôi. Bai!”
“Ừm… A, phải rồi.”
Khi mình định đi về, Mashiro-senpai gọi khiến mình dừng lại. Như thể chị ấy sợ sệt gì đó, chị ấy từ từ lên tiếng.
“Mashiro có thể… đến nữa không? Cô ấy sẽ không… gây phiền hà gì chứ?”
“Haaaaa~”
Tôi chở dài như vậy chẳng khác gì con dở.
Ể, ể, Mashiro gây phiền hà thật à?!---đó là phản ứng của chị ấy với tiếng thở dài của mình.
“Tất nhiên là được rồi! Chúng ta là bạn bè cơ mà!”
“…! Đ-Được rồi. Cảm ơn cô, Mashiro sẽ lại tới!”
Nở nụ cười tươi rói, lần này Mashiro-senpai xuống hẳn dưới tầng. Khi bóng dáng chị ấy khuất hoàn toàn, mình mới để lọt một tiếng thở dài nặng trĩu.
“…Không biết Senpai có ổn không đây…”
Chúng ta đang nói về Senpai đầu đất, người chưa có tí trải nghiệm nào về tình yêu, nhưng nếu là Mashiro-senpai, chắc chắn anh ấy đổ chị ấy cho mà xem. Chị ấy quyến rũ thế cơ mà.
“Nhưng… anh ấy sẽ không đâu nhỉ…?”
Đó là Senpai, người luôn kháng cự trước đòn tấn công của mình. Lý do anh ấy không coi mình là phụ nữ… là vì lời hứa ngày hôm đó đúng không? Thế… Thế thì, dù Mashiro-senpai hoàn hảo, quyến rũ, tốt bụng, dễ thương cỡ nào anh ấy cũng không sao… đúng không?”
Rốt cuộc, cảm giác mơ hồ, u ám trong lồng ngực mình không xua tan, cho dù giờ nghỉ trưa đã tới.