Đã một vài tiếng trôi qua sau khi tôi trở về nhà từ sớm và ngả lưng xuống giường cùng với chiếc khăn ướt để làm lạnh lại cái đầu của mình. Nhờ thế, khả năng suy nghĩ thấu đáo của tôi đã dần dần trở lại. Dù vậy, mấy việc này quả thật là vượt quá khả năng của tôi mà.
“Chết tiệt, phí thời gian thật.”
Trời đã xế chiều rồi.
Nhìn chằm chằm vào khung cảnh màu đỏ rực ở ngoài cửa sổ, tôi nghiến răng với cái sự thiếu hiệu quả này. Check LIME thì thấy Ozu, Mashiro và Sumire đã gửi cho tôi một loạt tin nhắn hỏi thăm. Kể cả khi tôi nói với họ là mình ổn, đó vẫn là một lời nói dối trắng trợn. Tôi đang có một núi việc cần làm bây giờ đấy.
Mình nên giải quyết việc này như thế nào thì mới hiệu quả nhất đây? Không được…Đầu mình đang mơ hồ quá…
Cạch
Không hề có một tiếng chuông hay tiếng gõ, cửa trước bật mở cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng trên sàn. Có vẻ như Iroha lại tự tiện xông vào nữa rồi. Tôi đã định phàn nàn “Thái độ cộc cằn lúc đó là sao” hay “Đừng có xông vào nhà người khác như thế”, nhưng nhỏ lại không hề tỏ ra ý định sẽ vào phòng ngủ của tôi. Điều duy nhất chứng minh sự hiện diện của nhỏ là tiếng nước chảy, và tiếng gõ của một thứ gì đó.
“…Lần này là gì nữa đây?”
Tính tò mò của tôi như bị khêu gợi, tôi bật dậy và tiến tới nơi phát ra tiếng động, chỉ để thấy Iroha đang đứng ở trong bếp.
“A, senpai? Anh dậy vào lúc này có ổn không đó?”
Khi nhỏ quay sang tôi, tôi có thể thấy một cái tạp dề đang được mặc trên bộ đồng phục học sinh của nhỏ. Trên bếp là 1 cái nồi đất nung, chắc là nhỏ đang nấu cháo loãng.
“Ừ, có vẻ vậy.”
“Tốt quá. Em đã rất lo lắng khi nghe rằng anh đã về sớm đó, anh biết không?”
Iroha ném cho tôi một nụ cười nhẹ, giọng điệu của nhỏ đầy vẻ yêu kiều. Thường thì bạn sẽ chẳng thấy cái không khí thư giãn, thoái mái này từ Iroha. Nhỏ còn đang mặc đồng phục một cách đàng hoàng, trên cổ không hề có headphone. Tất nhiên là tôi biết nhân cách này của Iroha rất rõ. Đây là cái mode học sinh danh dự và hoàn hảo của nhỏ mà.
“Đừng gắng sức quá nhé, được chứ? Em sẽ gọi anh khi cháo chín, vậy nên anh cứ ngủ thêm chút nữa đi.”
“……”
Lời của nhỏ làm tôi rùng mình, nổi bần bật da gà da vịt.
Chuyện gì xảy ra với nhỏ vậy? Sao nhỏ lại chơi cái mode học sinh danh dự trong nhà mình? Chắc chắn là nhỏ đang lên kế hoạch mờ ám nào đây.
“Em không làm gì cả đâu, nên làm ơn đi nghỉ ngơi đi ạ.”
Cứ như là đã đọc được suy nghĩ của tôi, Iroha nói thế trong lúc quay lưng lại. Cứ do dự thế này thì chẳng đi đến đâu cả, nên tôi quyết định làm theo những gì nhỏ nói. Vài phút sau khi tôi tựa lưng xuống nệm, Iroha cầm cái dĩa với nồi cháo đặt ở bên trên đến.
“Em làm nó loãng để dễ tiêu hóa rồi đấy. Anh ăn được không?”
“Ừ-Ừm.”
Khi tôi đang cố ngồi dậy khỏi giường,
“Anh cứ ở yên đó đi. Em sẽ đút cho anh.”
Iroha nói thế với tông giọng ngọt ngào.
“Không, cô không cần phải làm thế đâu. Chỉ mất chút thời gian là xong mà.”
“Làm ơn hãy nghe em nói đi. Nghĩa vụ của kouhai là chăm sóc cho senpai đang ốm liệt giường.”
“Không cần phải phóng đại như thế.”
“Em không có. Bình thường, senpai sẽ không bao giờ về sớm cả. Cơ thể của anh là tất cả, nên anh luôn phải chú ý đến nó nhiều nhất.”
Ừ, thì, tôi nghĩ là nhỏ nói đúng…
“Senpai, em nghĩ là anh mệt hơn anh nhận ra đó.”
“Có vẻ thế, ừ…”
“Đúng thế. Nên là xin anh, hãy để em giúp anh cho tới khi anh khỏe lại. Anh luôn quan tâm chăm sóc em, nên hãy để em ít nhất cũng làm được việc này.”
“Đ-Được rồi…”
Bị nói thẳng mặt thế này, tôi đành câm nín.
Đây không phải là lúc để bướng bỉnh mà từ chối.
Ngay khi Iroha mở nắp nồi, hơi ấm, cũng như là mùi hương như cá ngừ bào bao trùm cả phòng. Dù nhỏ đã cố làm nó đơn giản và không hề bỏ mấy thứ nguyên liệu điên khùng nào, nhưng như thế lại làm độ ngon của nó tăng lên gấp bội. Múc một ít cháo vào muỗng, Iroha mang nó đến gần miệng và thổi nhè nhẹ.
“N-Này.”
“Cứ để như thế thì lưỡi anh bỏng mất.”
Rồi nhỏ từ từ đưa cái muỗng đến miệng tôi.
“Nè senpai, há to ra~”
Cái tình huống đáng xấu hổ gì đang xảy ra ngay lúc này vậy?
“Fufu, anh xấu hổ à? Anh không cần để ý nhiều đến thế đâu. Dù gì thì anh cũng đang bị ốm mà.”
Nhỏ cứ như một người khác hẳn vậy. Với nỗi bất an đang tràn ngập trong lòng, tôi để nhỏ đưa cái muỗng vào trong miệng tôi. Hương vị ngon lành của gạo từ từ lan rộng trong khoang miệng. Mặc dù mùi của dashi (trans Eng: súp Nhật làm từ cá và rong biển) và muối có hơi thô, nhưng cả hai đều không quá mặn hoặc quá nhạt, một sự cân bằng hoàn hảo. Vì nhỏ đã để tô cháo nguội nên nó lại ở ngay một nhiệt độ vừa phải. Hơi ấm nhè nhẹ lan tỏa khắp người làm tôi cảm thấy thật ấm áp.
“…Ngon thật.”
“Tốt quá.”
Với một nụ cười nhẹ, Iroha lại múc tiếp một muỗng cháo và đưa đến bên miệng tôi. Nhỏ sẽ đợi cho đến khi tôi ăn xong mới đưa thêm một lượng cháo vừa đủ mà tôi có thể nhai được. Ngay lúc tôi cảm thấy khát nước, nhỏ sẽ đưa tôi ly trà trước cả khi tôi kịp mở miệng. Với sự quan tâm ở mức độ chuyên nghiệp này, nhỏ cứ như là một y tá lành nghề vậy. Như thế bạn có thể thấy được là nhỏ đang chăm sóc tôi tốt đến mức nào.
Thời gian cứ tiếp tục trôi qua như thế, và trước khi tôi nhận ra được, tôi đã ăn hết nồi cháo rồi.
“C-Cảm ơn vì bữa ăn nhé.”
“Không có gì đâu ạ. Senpai, môi anh dính gì kìa?”
Nhỏ nhẹ nhàng chùi sạch miệng tôi với cái khăn tay.
“A,a…cảm ơn cô.”
“Ổn mà. Dù sao thì senpai cũng đang mệt. Và em làm việc này bởi vì em muốn.”
“………”
“Còn việc gì khác mà senpai muốn em làm không? Chỉ cần trong khả năng của mình, em sẽ làm bất kì điều gì.”
“Không…mọi thứ đều ổn. Cảm ơn cô.”
“Em hiểu rồi. Chắc em sẽ cản trở việc hồi phục của senpai nếu em ở đây quá lâu, nên ngay sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, em sẽ trở về phòng của mình. Hãy đánh một giấc thật sâu nhé, được chứ?”
Sau khi nói những lời đó, Iroha rời khỏi phòng. Chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng tôi vẫn có thể nghe được tiếng rửa chén từ nhà bếp, nhưng nó cũng không kéo dài cho đến khi tôi nghe tiếng cửa khép lại, và tiếng chốt cửa vang lên sau đó.
Yên tĩnh tuyệt đối, và rồi -
“Đùa thooiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Senpai thật sự nghĩ em sẽ để anh như thế sao, haha-?!”
Hay là tôi đã nghĩ là mình sẽ nghe một tông giọng cao, nhẹ, và phiền toái như thế. Nhưng nó chẳng bao giờ đến. Nhỏ đã thực sự thuần túy ở đây chỉ để giúp tôi, từ lúc bắt đầu cho tới lúc kết thúc. Một người con gái dịu dàng, thành thạo, và thấu đáo đã giúp tôi.
Đó là cách mà bạn sẽ mô tả Iroha lúc nãy. Đối với tôi, người luôn phàn nàn về độ nhây của nhỏ, cứ như rằng nhỏ đang cố tình chọc tức tôi vậy. Như nhỏ đã nói “Này, một người con gái như thế này không phải là tệ, đúng chứ?”, một người hoàn toàn đối nghich với Iroha thường ngày, một người chỉ đơn giản là dễ thương.
Nhưng mà, đây là tôi. Một khung cảnh màu hường phấn chắc chắn sẽ không xuất hiện trong đầu tôi chỉ vì nhỏ cư xử như thế.
Chúng ta đang nói về Iroha đó? Tôi không thấy phiền hà nếu nhỏ đi gây rối với người khác, nhưng nhỏ luôn tận dụng mọi cơ hội có thể chỉ để chọc tức tôi, một con nhỏ phiền toái và trẻ con. Khi thấy nhỏ cư xử quá khác thường ngày, tôi lại càng nghi ngờ hơn nữa. Tôi không có cảm giác là nhỏ đang có kế hoạch mờ ám gì, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ hoàn toàn nhận lòng tốt của nhỏ.
…Không có ích gì nếu cứ tiếp tục suy nghĩ về chuyện này.
Tôi lấy smartphone của mình ra và nhắn tin cho Iroha. Nếu tôi không chắc, cứ hỏi nhỏ trực tiếp cho xong.
[AKI]: Em định làm gì anh vậy, con sói đội lốt cừu kia.
Nhỏ trả lời gần như ngay lập tức.
[Iroha]: Thì, đây là điều senpai thích, phải không? Một người bình tĩnh, điềm đạm và tốt bụng. Thế nào, anh có thấy thỏa mãn khi được chăm sóc bởi kiểu anh thích nhất như thế? Thay vì một em như bình thường, tất nhiên là anh sẽ muốn được nhận sự quan tâm như vậy. Tốt thôi, em sẽ không bao giờ phiền phức với anh nữa, đồ ngốc! Đồ ngốc!
Và đó là tin nhắn mà tôi nhận được.
-Đây có phải là cái hoàn toàn đối lập mà Mashiro đang làm bây giờ không?
Mashiro thì cư xử hoàn toàn ngọt lịm trên LIME, nhưng lại như công chúa băng giá ở ngoài.
Iroha thì lại ngọt ngào ở ngoài, nhưng lại lạnh lùng trên LIME.
Nhưng mà, cho dù tôi có thể hiểu như vậy, tôi vẫn hoàn toàn không biết nguyên nhân tại sao họ lại như thế. Thật là, tôi nên làm gì đây…
Thường thì tôi sẽ hỏi Iroha giúp tôi với việc hiểu trái tim của phụ nữ, nhưng bây giờ thì lại không dễ dàng như vậy. Những người phụ nữ còn lại mà tôi có thể nhờ là Murasaki Shikibu – sensei, và 1 người khác trợ giúp với việc lồng tiếng của Iroha, kỹ sư âm thanh Otoi-san…Người phía trước thì miễn bàn, trong khi người phía sau thì lại không hẳn là phù hợp để goi là “con gái”.
Bzzzt Bzzzt Bzzzt
Khi tôi đang lạc lối trong suy nghĩ của mình, điện thoại tôi đổ chuông. Lúc xem người đang gọi tôi là ai, tên Ozu hiện lên mà hình.
“Ozu à. Có gì không?”
[Tôi có cảm giác rằng ông đang gặp rắc rối nên gọi thử xem thế nào. Mọi việc sao rồi ông?]
“Ông là chuyên gia tâm lí hay gì à?”
Tôi có thể nghe thấy một tiếng cười nhẹ ở phía bên kia.
[Thật ra thì, tôi đã viết một phần mềm giám sát nhịp tim có thể hoạt động 24/7. Vậy nên, tôi luôn biết được trạng thái tâm lý của ông.]
“…Ông nghiêm túc đó à? Nghe này, chúng ta là bạn, nhưng điều đó vẫn hơi…”
[Ahaha, tất nhiên là tôi nói đùa rồi. Nếu tôi có thể tạo ra một sản phẩm như thế, tôi đã đi đăng kí bản quyền cho nó ngay lập tức rồi.]
“Tôi hiểu rõ ông lắm, chắc chắn ông thừa sức để làm nó…”
[-Thôi, vào việc chính nào. Iroha vừa về nhà, và con bé nhốt mình trong phòng mà không thèm nói lấy một lời chào. Nó trông chán nản lắm. Nên tôi đang băn khoăn không biết chuyện gì đã xảy ra.]
“Ra điều ông muốn nói là thế…Ừ thì, tôi đoán một chút là…”
Tuy nhiên, khi tôi định vừa bắt đầu, tôi chợt nghĩ đến một chuyện.
Nếu như đó là tên main romcom Ozu, người luôn được vây quanh bởi gái đẹp tứ phương tám hướng, thì cậu ta có thể đưa cho tôi một vài lời khuyên để thoát khỏi tình trạng này. Nhưng nếu tôi giải thích mọi việc, nó cũng sẽ bao gồm lời tỏ tình của Mashiro.
Tôi…không thể làm vậy. Bởi vì những chuyện xảy ra lúc trước, tôi biết rằng cậu ta có một khía cạnh kiêu hãnh trái ngược với sự rụt rè của mình. Cậu ấy nhút nhát và ngại ngùng, dù vậy vẫn cố gắng để tiến liên phía trước cho một khởi đầu mới. Đấy là chưa đề cập đến sự thật là cậu ta hẳn cảm thấy xấu hổ khi bày tỏ cảm xúc trong lòng mình.
Cậu ấy sẽ nghĩ gì khi biết rằng có người không liên quan biết được lời thổ lộ đó?
-Cậu ta chắc chắn sẽ vô cùng xấu hổ tới mức chết quách cho xong. Cậu ấy cuối cùng cũng đã bắt đầu thích nghi với môi trường mới, nhưng chỉ cần xảy chân một lần, cậu ta có thể lại tự nhốt bản than vào ngục tù tâm lý một lần nữa. Nếu thế thì tôi không khác gì những đứa đã bắt nạt khiến cậu ấy phải trở nên vậy vào lúc đó.
…Không, không cần phải tìm lí do che đậy, tôi chỉ không muốn mất lòng tin của chủ tịch Tsukinomori.
Khi tôi đang chìm trong suy nghĩ của mình, tôi lại nghe thấy tiếng khúc khích truyền từ bên kia một lần nữa.
[Ahaha, chưa bao giờ tôi thấy ông phải nghĩ ngợi như vậy. Hẳn là đang có chuyện gì mà ông không thể nói ra, phải không?]
“…Có một người bạn thấu hiểu như ông là tuyệt nhất.”
[Tôi nghĩ là tôi nắm kha khá về tính cách của ông đấy. Được rồi, nếu như ông không thể nói về nó, tôi cũng sẽ không tiến sâu thêm làm gì. Nhưng mà, ông tự lo mọi việc được chứ?]
“Ừ…Đây là thứ mà tôi phải tự mình giải quyết.”
Lời thổ lộ của Mashiro. Và thái độ của Iroha.
Ban đầu tôi hoảng loạn bởi tôi chưa từng trải qua việc nào như vậy cả, nhưng nói chuyện với Ozu đã giúp tôi làm rõ suy nghĩ của mình. Đây không phải là vấn đề mà tôi nên nhờ người khác. Tôi phải tự tay giải quyết nó.
“Cảm ơn ông nhé, Ozu.”
[Tôi có làm gì đâu để nhận được sự biết ơn của ông?]
“Ông gọi cho tôi ngay đúng thời điểm. Ông đúng là đấng cứu thế của tôi đấy.”
Dù cho tôi có phải đối mặt với bất cứ tình huống hay thảm họa nào, tôi luôn có thể trông cậy vào sự trợ giúp của Ozu. Dù nghe có vẻ phóng đại, Ozu cứ như là một ông bụt, người giúp tôi sắp xếp trật tự mọi thứ. Cậu ta luôn cho tôi một cảm giác như thế. Tôi rất muốn cậu ta luôn giữ vững sự kiên định của mình. Sẽ rất tệ cho tôi, cũng như là cho cả cậu ta nếu nó biến mất.
…Nhưng mà, hãy dừng việc hồi tưởng quá khứ lại thôi.
“Tôi sẽ làm gì đó về Iroha, nên tôi cần Ozu giúp tôi một việc khác.”
[Hm? Việc gì?]
“Về Magikai Namako – sensei.”
Đúng vậy. Không chỉ có mỗi Mashiro và Iroha, hai vấn đề riêng tư mà tôi phải giải quyết. Vẫn còn một vấn đề phụ mà tôi, lãnh đạo của [Liên minh tầng 5], cần phải làm về cái bản thảo tồi tệ của Makigai Namako – sensei.
[A, vụ bản thảo à. Ừm, chúng ta nên làm gì đây?]
“Tôi đang lên kế hoạch nói chuyện với anh ấy trên LIME là không thể chấp nhận bản thảo như vậy…nhưng sẽ rất khó khăn đây.”
Đây là lần đầu tiên mà tôi phải làm việc này. Từng câu chuyện mà anh ấy viết đã cắt sâu vào tim tôi. Tôi đọc đi đọc lại tiểu thuyết ra mắt của anh ấy không biết bao nhiêu lần, nhiều đến nổi mà các trang đã bắt đầu bong ra hết rồi, và kịch bản [Tiếng hét trong đêm từ Hắc Koyama] là một thứ tôi vô cùng thích thú từ góc nhìn của một độc giả, tôi đã liên tục đọc những phần mới với tràn đầy sự háo hức. Quả thực, tôi yêu những câu chuyện của anh ấy và tài năng mà anh ấy sở hữu từ tận đáy lòng mình. Vì thế đây là lần đầu tiên mà tôi phải từ chối một bản thảo như vậy. Tuy làm linh hồn tôi đau nhói, nhưng tôi bắt buộc phải làm vậy. Với tư cách là một nhà sản xuất - không, với tư cách đơn giản là một fan của anh ấy. Tôi nên nói KHÔNG rõ ràng với anh ấy về bản thảo này, bởi nó biến bầu không khí kinh hoàng và rùng rợn được viết một cách tỉ mỉ thành một thứ long-lanh-lấp-lánh-vô-tư-lự và không quan trọng chút nào.
Nhưng cả chuyện này cũng có một vấn đề.
Có khả năng là tôi sẽ nghe “Cậu kêu nó nhàm chán, nhưng nó chỉ là ý kiến cá nhân của cậu thôi đúng chứ?” và bị từ chối.
“-Đó là lý do mà tôi cần ông hỗ trợ lập luận của mình.”
[Hiểu rồi. Nếu như anh ấy không chấp nhận ý kiến của ông, ông muốn mang theo một cái góc nhìn khác không phải của mình, ra thế.]
“Đúng vậy. Anh ấy là kiểu người viết về những thứ anh ấy nghĩ là nó thú vị, nên chúng ta cần một quan điểm thứ hai để thuyết phục anh ta.”
[Ok, cứ để đó cho tôi.]
“Cảm ơn ông nhiều lắm. Giờ thì, lát nữa tôi sẽ ra dấu cho ông ở trong group chat. Cứ diễn theo đi nhé.”
[Hiểu rồi.]
Sau khi cả hai chúng tôi đồng ý với những điều kiện mà tôi đưa ra, tôi ngắt máy. Thật là một người bạn tuyệt vời mà.
[Ảnh 1]
[AKI]: Makigai Namako – sensei, anh rảnh không ạ?
[MAKIGAI NAMAKO]: Ok
[AKI]: Về bản thảo mà anh gửi cho tôi vài hôm trước
[MAKIGAI NAMAKO]: Oh, cậu đọc nó rồi à. Thế nào?
[MAKIGAI NAMAKO]: Tôi đã nổi hết da gà khi viết tuyệt tác đó đấy
[AKI]: Ừ thì, tôi cũng nổi da gà theo cách này hoặc cách khác
[AKI]: Thật sự thì tôi đau lòng lắm khi phải nói điều này, nhưng tôi sẽ từ chối bản thảo
[MAKIGAI NAMAKO]: …Nghiêm túc à?
[AKI]: Nghiêm túc
[MAKIGAI NAMAKO]: Có thể có hạt sạn nào trong bản thảo hoàn hảo đó chứ?
[AKI]: Không khí hoàn toàn khác hẳn với những kịch bản thông thường, và nó không giống như những gì chúng ta đã bàn trước đó
[AKI]: Và đồng thời, mối quan hệ được khắc họa giữa nam chính và nữ chính tiến triển quá nhanh, quá mức. Tôi thật sự nghi ngờ rằng chúng ta có thể đặt một cái khung cảnh màu hường vào giữa tình huống đáng lẽ nên truyền tải sự nguy hiểm và tuyệt vọng
[Ảnh 2]
[MAKIGAI NAMAKO]: Chính xác là vì họ đang trong nguy hiểm nên họ mới bắt đầu tán tỉnh nhau
[MAKIGAI NAMAKO]: Đúng hơn thì từ trước đến giờ tôi đều cảm thấy thiếu đi những mô tả lãng mạn như thế
[MAKIGAI NAMAKO]: Tôi muốn nhấn mạnh sức mạnh của tình yêu
[AKI]: Hmmm………
[AKI]: Sensei thực sự thấy kịch bản này thú vị à?
[MAKIGAI NAMAKO]: Tất nhiên
[MAKIGAI NAMAKO]: Sao tôi phải viết thứ gì đó mà tôi không cảm thấy thú vị chứ
[AKI]: Tôi không nghĩ là người dùng đang thưởng thức game của chúng ta sẽ đi trông chờ vào cảm giác như vậy đâu
[MAKIGAI NAMAKO]: Bọn otaku dạo gần đây ưa chuộng những thứ như vậy đúng chứ? Cậu đã xem “The Enemy’s Name” chưa? Đó là những thứ mà các cặp đôi otaku đang xem đó
[AKI]: Ừ thì, đúng là có những người như thế, nhưng mà…
[MAKIGAI NAMAKO]: Dù sao thì, Aki là một tên còn trinh mà. Dễ hiểu rằng bây giờ đã quá muộn để cậu bị cuốn vào những cái trend của normie
[AKI]: Ta đang lạc đề rồi đấy…
[Ảnh 3]
[OZ]: Tôi nhảy vào được chứ?
[MAKIGAI NAMAKO]: Oh, OZemon
[OZ]: Không ai ngoài anh sử dụng cái nickname đó đâu, sensei
[OZ]: Tôi cũng đã đọc bản thảo rồi, và tôi phải đồng ý với Aki
[OZ]: Tôi không nghĩ là người dùng sẽ thỏa mãn với việc đó
[MAKIGAI NAMAKO]: Oz, cả cậu nữa ư…
[AKI]: Anh thấy đấy, không phải chỉ mình tôi đâu đúng không?
[AKI]: Anh sẽ không viết lại kịch bản ư?
[MAKIGAI NAMAKO]: Thế cơ bản thì, các cậu đều cho rằng một bản thảo như thế không hề thú vị
[AKI]: Nói thẳng ra là như vậy
[MAKIGAI NAMAKO]: …Tôi hiểu rồi
[MAKIGAI NAMAKO]: Là vậy à. Thay vì góc nhìn của bản thân tác giả, một góc nhìn khách quan như của cậu hẳn sẽ chính xác hơn
[AKI]: Vậy là anh hiểu rồi!
[Ảnh 4]
[MAKIGAI NAMAKO]: Ừ, tôi hoàn toàn hiểu rõ. Tôi chỉ cần nâng mức độ ngọt ngào của cảnh đó tới mức mà những fan horror ngoan cố cũng không thấy phiền nữa
[AKI]: Eh?
[Oz]: Uhm
[MAKIGAI NAMAKO]: Nếu như sức công phá của nó gấp 100 hiện tại thì sẽ không còn vấn đề gì hết
[MAKIGAI NAMAKO]: Tôi sẽ ngắt toàn bộ kết nối với internet một thời gian khi tôi làm thế
[MAKIGAI NAMAKO]: Khi tôi hoàn thành nó, cả hai cậu sẽ không còn lời nào để phàn nàn, nên tốt nhất là các cậu nên chuẩn bị đi!
[AKI]: Làm ơn đợi đã! Ít nhất thì hãy chỉnh sửa nó nó theo hướng mà chúng tôi đề xuất cho anh đi mà!
[OZ]: …Không phản hồi luôn ha
[AKI]: Không hề hiện lên “đã đọc” luôn chứ
[OZ]: Có thể anh ấy thật sự đã ngắt kết nối rồi
[AKI]: Này Ozu
[OZ]: Hửm?
[AKI]: Thế bất nào mà mọi việc thành ra như vậy?