---- đáng tiếc.
Trong lòng Tiêu Đạc than khẽ, thời gian không đúng, lúc đó mình thì đang lúc tuổi thích hợp để thành thân, nàng vẫn còn là một bé gái. Hiện tại nàng vào phủ làm Trắc phi, phía trên có chính thất là Vương phi và trưởng tử đè nặng, tương lai thật không dễ đi, ---- lui một bước, nhường một phần, có khả năng bị người khác gặm cắn, tiến thêm một bước, cường một phần, lại không chắc lộ đầu sẽ bị người bóp chết.
"Kiều Kiều." Hắn tiến lên, nhẹ nhàng ôm eo nàng, tinh tế nói: "Sự chân tâm và chăm sóc của nàng, tất cả ta đều để trong mắt, nhớ kỹ trong lòng." Tỷ như lần trước cứu Vương phi và Ca nhi, đổi lại là người thiếu kiên nhẫn, lòng dạ hẹp hòi, đừng nói chủ động cứu Vương phi và thai nhi, không âm thầm đẩy thêm một cái đã không tệ rồi.
Khẽ vỗ về nàng, rồi nói tiếp: "Chủ ý kinh doanh thư quán này vô cùng tốt, phi thường tốt, đây không phải một bộ bảo thạch là có thể đáp tạ, sau này ta sẽ từ từ đáp tạ nàng."
"Ta biết." Phượng Loan muốn làm là làm đến hoàn mỹ vô khuyết, dựa vào lòng hắn, "Lục Lang đối với ta thật tốt, lần trước tranh chấp cùng Phạm lão ngũ, Lục Lang vì ta bị hắn đả thương, thường ngày thì càng không cần phải nói. Chỉ cần trong lòng Lục Lang có ta, nhớ rõ lòng của ta, vậy ta có thể vi Lục Lang mà trở nên tốt hơn." Sau đó cho hắn ăn một viên thuốc an thần, "Chàng yên tâm, ta sẽ không gây thêm phiền toái cho Lục Lang."
Ý là, bản thân mình sẽ cam tâm ở tại vị trí Trắc phi này.
Lòng Tiêu Đạc như bị nàng đâm trúng, ê ẩm, còn có chút đau, "Kiều Kiều, là ta khiến nàng chịu ủy khuất."
Phượng Loan ôn nhu nói: "Chỉ cần Lục Lang thiệt tình đối với ta tốt thì không ủy khuất."
Lần này bản thân mình đã bỏ hết cả tiền vốn, ra sức như vậy, ---- đừng nói Tiêu Đạc, cho dù là Thái tử, Túc Vương, Thành Vương, mặc kệ hoàng tử có dã tâm bừng bừng như thế nào, đều sẽ cảm động.
Hơn nữa lúc này, hán còn có một tấm lòng tương đối mềm mại, chứ không phải buốt lạnh cứng rắn như nhiều năm sau, lòng chàng như sắt.
Kiếp trước, tại lúc mình nghèo túng, thất vọng nhất, hoàn cảnh xuống dốc, gặp được hắn, không nghĩ vì cảm tình thế mà thay đổi Đoan Vương Tiêu Đạc, cho nên kết cục mới có thể thảm hại như vậy.
Kiếp này sẽ không như vậy nữa.
Tiêu Đạc trở về Vương phủ, ngồi một mình ở Ngô Trúc U Cư, nhìn hộp gỗ sơn đen mang về từ Phượng gia.
Tâm tình của hắn trong một lúc lâu không thể bình tĩnh lại.
Phượng Uyên đối với đại cục triều chính phán đoán thật chính xác, Phượng Loan dốc hết sức vì mình, hai cái này đúng là vô cùng chấn động, lại thêm lời nói trước đó của Ly Ấp Trường công chúa, trong lòng ẩn ẩn có một loại suy đoán mơ hồ.
Bọn họ không chỉ muốn nâng đỡ hắn lên làm Thân Vương, mà là..., có phần không dám nghĩ rồi.
Thật ra lại không nhịn được tiếp tục suy nghĩ, dù sao bây giờ đối với sự đầu tư và nâng đỡ của Phượng gia với mình, đã vượt quá xa đãi ngộ của một hoàng tử bình thường. Cẩn thận nghĩ xem, năm đó Anh Thân Vương vốn rất có hi vọng kế vị. Bởi vì Phượng Thục phi của tiên đế và Phạm Hoàng hậu đấu đá cả đời, Phạm Hoàng hậu mưu đồ đã lâu, rút củi dưới đáy nồi, cư nhiên đem con của Tần thị nuôi dưới gối, sau đó kết thận với Phạm gia ra sức bồi dưỡng phụ hoàng đăng cơ, mới có triều cục hôm nay!
Mẹ của mình là Tưởng Cung Tần xuất thân không cao, nhưng so với Tần Thái hậu, không hề thấp kém hơn Tần thị năm đó.
Mà bản thân mình mặc dù không dám tự khen là anh minh cơ trí hơn phụ hoàng, nhưng cũng không kém, theo bản lĩnh và năng lực cá nhân mà nói, cũng không kém hơn nhóm huynh đệ, nếu có thì chẳng qua chỉ không phải là dòng trưởng tử và bên mẫu tộc.
Nhưng nếu Phạm gia có thể bồi dưỡng phụ hoàng đăng cơ, như vậy Phượng gia..., vì sao không thể bồi dưỡng mình?!
Trừ bỏ An Vương là hoàng tử trời sinh có chỗ khiếm khuyết, cơ hồ không có hoàng tử nào, là không mong chờ ngồi lên cái địa vị cao nhất kia. Vốn Tiêu Đạc chính là người vô cùng có dã tâm, Phượng gia có đủ loại thành tựu, trước tiên thúc dục lòng tranh ngôi thái tử, khiến hắn bắt đầu nhiệt huyết sôi trào!
Nhưng..., tiếp đó suy nghĩ sâu xa, lại phát giác con đường kia trở ngại trùng trùng.
Phạm Hoàng hậu còn sống, Phạm gia còn tồn tại, Thái tử là đích trưởng tử vẫn tuổi trẻ khỏe mạnh, nghĩ tới những thứ này khó tránh có phần nản lòng, một lòng bay lên trời lại rơi xuống. Nhưng thật không cam lòng, chẳng lẽ một chút cơ hội cũng không có sao? Vẫn còn, còn có, Phượng gia và Ly Ấp Trường công chúa, thật sự muốn nâng đỡ mình đi con đường kia sao?
Một lát hắn cảm thấy có khả năng, một lát lại cảm thấy không có khả năng, trong lòng thật sự như sông nước cuộn trào.
Tiêu Đạc hơi có chút nôn nóng, nên hy vọng tìm người phát tiết một chút, đứng dậy đi đến Ám Hương Trai của Ngụy thị. Vừa vào cửa, cũng không nhiều lời kêu người chuẩn bị nước tắm, lạnh lùng nói một câu, "Đêm nay an trí ở đây."
Nếu như lúc bình thường, Ngụy thị nhất định sẽ dịu dàng mỉm cười tự mình đi trải giường.
Hôm nay lại có vẻ do do dự dự, đuổi hết nha hoàn, "Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi." Sau đó cuối người hành lễ với Tiêu Đạc, "Vương Gia, hay là đi đến phòng những tỷ muội khác được không? Thiếp thân có phần bất tiện."
"Bất tiện?" Tiêu Đạc ngẩn ra, Ta thấy cửa không treo lụa đỏ."
"Chẳng qua thời gian còn ngắn." Ngụy thị xoay khăn tay, quay tới quay lui, xoay vặn nhăn như quả mơ khô, "Là thiếp thân đã bị trễ một ít ngày rồi, thiếp thân nghĩ..., có lẽ, có lẽ, là có tin tốt."
Tiêu Đạc nhìn nhìn nàng ta, lại nhìn xuống vùng bụng dưới tay nàng, "Đã muộn mấy ngày?"
"Năm ngày."
Tiêu Đạc nghĩ nghĩ, hình như mình không có tới chỗ Ngụy thị vài ngày rồi, vừa đúng lúc là lần trước đó? Cơ thiếp của mình mang thai đương nhiên là tốt, bất quá..., như thế nào tựa như chen chúc cùng nhau vậy chứ.
Vẻ mặt Ngụy thị nơm nớp lo sợ, quỳ xuống, "Vương Gia, đứa nhỏ này..., xin ngài cho ta sinh ra đi." Nước mắt nàng ta rơi xuống từng giọt lớn, "Hiện tại Vương phi đã có trưởng tử, Phượng Trắc phi cũng mang thai, thiếp thân nhỏ bé. Hèn hạ, mặc kệ sinh nam hay nữ đều sẽ không gây trở ngại đến các nàng đâu."
Tiêu Đạc nhíu mày, "Ngươi đang nói bậy bạ gì ở đây đó?"
Nước mắt Ngụy thị chảy dài, nức nở nói: "Hơn nữa thiếp thân mỗi một năm lại lớn tuổi hơn, sau này..., không biết còn có cơ hội mang thai hay không. Van cầu Vương Gia..., cho thiếp thân sinh ra đứa nhỏ này, già đi cũng coi như có một chỗ dựa vào, cái gì khác thiếp thân cũng không cầu nữa."
"Được rồi, được rồi." Tiêu Đạc bị nàng ta làm cho phiền chán, quát to: "Ta lại không nói không cho ngươi sinh, đang yên lành ngươi khóc cái gì?! Đã có khả năng mang thai, lại vẫn không biết bảo trọng thân thể của mình? Trở nên hấp tấp!"
"Vâng, thiếp thân biết sai rồi." Ngụy thị lau nước mắt đứng dậy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hôm nay chính mình tỏ ra ủy khuất như vậy xem ra đã làm đúng.
Kỳ thật bây giờ không phải như vài năm trước, lúc ấy Vương Gia sợ thứ tử sanh ra trước, luôn đè ép cơ thiếp không cho phép sinh. Hiện tại Vương phi có trưởng tử, Phượng Trắc phi cũng mang thai, bản thân mình có thai cũng không ảnh hưởng đại cục của Vương phủ, hẳn là được phép sinh ra.
Làm như thế, chẳng qua nghĩ muốn gợi lên chuyện trước kia, khiến trong lòng Vương Gia thương hại nhiều hơn đi.
Chuyện điểm đến là dừng.
Nói thêm nữa, chỉ như cố tình chọc người phiền thôi.
Ngụy thị dịu dàng dâng trà, trầm mặc không nói.
Tiêu Đạc ngồi xuống suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Ngươi đã có khả năng nôn oẹ, như thế sáng mai mời đại phu qua đây xem bệnh bắt mạch đi, nếu là thật..." Trầm ngâm, "Vậy thì giao cho Vương phi chăm sóc."
Hiện nay chính hắn có quá nhiều việc, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, lo nghĩ về thái độ của Phượng gia và Ly Ấp Trường công chúa, rồi con đường tương lai của hắn, nào có ở không để lo chuyện Ngụy thị mang thai? Huống hồ vận mệnh kiếp này đã thay đổi, Vương phi có trưởng tử, Phượng Loan cũng có thể tái sinh nhi tử, thai này của Ngụy thị không phải dòng chính, không phải thứ trưởng, vả lại chẳng qua nàng ta chỉ là một người có xuất thân là cung nữ, cho nên phân lượng giảm sút nhiều lắm, đứa nhỏ này thuộc loại có cũng được mà không có cũng không sao.
Tiêu Đạc để Đoan Vương phi chiếu cố Ngụy thị mang thai, trừ bỏ mặc kệ, trừ bỏ đây là phần bên trong sự bên ngoài của Vương phi, trong đó còn liên quan tới lui đến chuyện trước kia, khiến hắn không thể không làm ra quyết định này.
Hắn ngồi một hồi, bởi vì nơi này của Ngụy thị không thể thu xếp, liền đứng dậy.
Ngụy thị lo lắng mình cự tuyệt hắn, làm hắn tức giận, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật nếu Vương Gia ngại phiền toái, đêm nay ở lại Ám Hương Trai cũng được, thiếp thân..., có thể dùng biện pháp khác."
"Làm càn!" Tiêu Đạc hét to, giáo huấn: "Bổn vương là sắc quỷ sao? Thiếu nữ nhân sao?" Bản thân mình cho dù tối nay không tìm được nữ nhân, cũng không thể làm một phụ nữ có thai dùng miệng hầu hạ.
Ngụy thị cúi thấp đầu hơn, "Vâng, là thiếp thân suy nghĩ sai rồi." Vẻ mặt đôn hậu ngoan ngoãn mỉm cười, "Vậy Vương Gia đến bên Tưởng Trắc phi hoặc là Miêu phu nhân, Vương Gia đi thong thả, thiếp thân đưa Vương Gia ra ngoài."
Tiêu Đạc vì nghĩ nàng ta có khả năng mang thai, nên không răn dạy nữa, sải bước ra ngoài.
Ngụy thị tiễn hắn xong trở lại, một mình ngồi trong phòng ngủ yên lặng không nói.
Vài năm trước, bởi vì Đoan Vương phi vẫn không có sinh được nhi tử, Cung Tần nương nương sốt ruột, liền đem mình ban đến vương phủ. Vốn bí mật bàn bạc tốt lắm, đổi canh tránh thai, chỉ chờ mình có thai thì sẽ trực tiếp công khai tin tức. Lúc ấy vận khí của mình rất tốt, nhanh chóng mang thai.
Lúc mình đi Uy Nhuy Đường thỉnh an, nói cho Đoan Vương phi tin tức tốt này.
Dựa theo ý tứ của Cung Tần nương nương, Đoan Vương phi làm chủ mẫu vương phủ, nhiều năm không sinh nở con nối dòng, tin tức cơ thiếp có thai một khi công khai, ---- cho dù trong lòng nàng ta không tình nguyện, cũng phải vì danh tiếng hiền lương mà giữ lại hài tử.
Đến lúc đó, tựa như lần này Vương Gia làm quyết định, để Vương phi chiếu cố việc mang thai là đại công cáo thành.
---- nhưng bản thân lại nhận được một chén canh sẩy thai.
Canh là tự mình Vương Gia cho người đưa tới, ha ha..., khi đó Vương Gia rất che chở Vương phi. Hiện nay thì sao, đến Phượng Trắc phi thế lực ngang nhau, không không, là so với Vương phi còn muốn lợi hại hơn. Chưa tới nửa năm, Phượng Trắc phi đã thành công ly gián Vương Gia và Vương phi, đoạt đi lòng của Vương Gia, dấu hiệu Vương phi bị thua đã bắt đầu rồi.
Vương phi nương nương, ngươi không nghĩ tới mình cũng có hôm nay chứ? Chờ đi, ngày lành còn đang ở phía sau đó.
Tin vui của Ngụy thị rất nhanh được chẩn đoán chính xác, đích thật là mang thai.
Đoan Vương phi nghe được tin này, hết sức cao hứng, sau lại nghe Vương Gia để cho mình chiếu cố cái thai của Ngụy thị, lại càng một mực sảng khoái đáp ứng. Ngụy thị nhìn chủ mẫu giả bộ làm ra vẻ rộng lượng, nhỏ giọng nhận lời, "Thân thể Vương phi nương nương còn chưa khỏa, thiếp thân không dám thêm phiền, chỉ cầu mỗi ngày ở Ám Hương Trai làm biếng là tốt rồi."
Đoan Vương phi cười dịu dàng nói: "Cái này dễ thôi, sau này ngươi không cần qua đây thỉnh an nữa."
Ngụy thị biết nàng ta không muốn nhìn thấy mình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, rất tốt, rất tốt, tất cả thời gian mang thai của mình đều sẽ không phiền toái Vương phi nương nương, bước chân vào Uy Nhuy Đường. Chỉ là hiện nay không tiện nói quá nhiều, không thiếu được, qua ba tháng, sau đó lại từ từ nghĩ cách né tránh đi.
Nàng cũng không muốn ở lại Uy Nhuy Đường lâu hơn một khắc, vội vàng cáo từ rời đi.
Không đến vài ngày, tin Ngụy thị có thai truyền đến Phượng gia.
Chân thị nghe xong, khó tránh được lông mày dựng đứng, mắt hạnh trừng trừng, phân phó bọn nha hoàn ai cũng không được để lộ tin tức.
Bà lạnh lùng quát, "Không cho Nhị nãi nãi và nha hoàn của nàng ta lắc lư qua đây!"
Cho nên trong một đoạn thời gian, Phượng Loan cảm thấy người chung quanh có vẻ kỳ quái, ngay cả Tiêu Đạc, mẫu thân, Khương ma ma, còn có bọn nha hoàn bên cạnh, ánh mắt đều nhấp nháy. Hỏi vài lần, không hỏi ra được nguyên do vì sao. Tự mình suy nghĩ một hồi, tính tính, không khỏi cười cười.
Hôm nay Chân thị sang đây trò chuyện, Phượng Loan cười hỏi: "Có phải Ngụy thị mang thai? Mọi người đều gạt con."
Chân thị giật mình, sau đó tức giận, "Là kẻ nào nói huyên thuyên lung tung trước mặt con vậy?!"
"Không phải." Phượng Loan lắc đầu, "Mẫu thân quên rồi sao, trong mộng của con, đã sớm biết chuyện của mười năm này."
"Điều này cũng biết?" Chân thị cảm thấy là lạ, "Con nằm mơ như vậy, không khỏi cũng quá tường tận rồi." Nằm mơ thấy tổng thể sự kiện đã đủ thần kỳ, ngay cả cơ thiếp Vương phủ mang thai vụn vặt đều có, chuyện này..., như vậy vẫn là mộng? Bà nhủ thầm, "Con đây như sống một đời khác vậy."
Phượng Loan tươi cười dần dần phai nhạt, "Đúng nha."