Tiêu Đạc cả kinh, "Thái tử muốn đích thân xuất chinh?!"
"Đúng vậy." Thạch Ứng Sùng nói đêm qua Mạc Liêu Môn đã thảo luận kết quả, "Thái tử không chỉ thường xuyên đi lại với Lương Tướng quân, nghe nói còn cho người trù bị vũ khí và khôi giáp, chỉ sợ..., rất có thể trang bị thêm Đông cung Thân Vệ Quân đấy."
Đây chính là một tin lớn có độ dò hỏi rất khó.
"Vất vả cho các ngươi rồi." Tiêu Đạc khen ngợi, sau đó nhíu mày ngồi xuống ghế, hắn xoa xoa trán, nghĩ đến những thông tin cực đại ẩn chứa trong mấy cái tin tức, cùng với có lẽ sẽ lập tức dấy lên biến động bất ngờ. Triều đình đánh giặc, trừ bỏ có thể thay Hoàng đế củng cố cương thổ, vẫn là thời cơ tốt cho các hoàng tử và lũ triều thần tranh quyền đoạt lợi, ai cũng muốn nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu, vơ vét lợi ích, vơ vét địa vị, vơ vét quyền lực, tại đây sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Thạch Ứng Sùng đứng ở bên cạnh trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Chuyện này không vội được, cứ đợi đến sáng mai lâm triều nhìn xem tình hình rồi nói sau? Dù sao Thái tử xuất chinh hay không xuất chinh, chỉ là suy đoán của chúng ta, còn chưa chắc chắn định xuống."
Tiêu Đạc bỗng nhiên đứng lên, trầm mặt nói: "Ta đi Phượng gia."
"Hả?" Thạch Ứng Sùng kinh ngạc hỏi: "Lúc này..., còn đi?"
"Tìm Phượng Uyên."
Tiêu Đạc bỏ lại một câu, thần sắc nghiêm túc ra cửa.
Lưu lại Thạch Ứng Sùng tỉ mỉ cảm thụ mùi vị ở phía sau cửa, thời điểm như thế này, chỗ tốt của việc quan hệ thông gia với thế gia nên thể hiện ra rồi. Mục gia và Phượng gia đều giúp đỡ Vương Gia, đặc biệt là Phượng Uyên, đây chính là người có quan hệ hết sức rộng rãi trên triều đình, không giống Mục lão gia, chỉ có một chức quan nhàn tản ở Lễ bộ.
Vương Gia nạp Phượng Trắc phi, thật sự rất có lợi ích.
Ừm, trở về phải cho người chuyển một bức thư cho Miêu gia, kêu biểu muội không nên đi trêu chọc Phượng Trắc phi, ---- ngoài mặt đương nhiên phải hướng tới chủ mẫu Đoan Vương phi, âm thầm giao hảo cùng Phượng Trắc phi, ít nhất đều không thể đắc tội hai bên.
Tiêu Đạc định tìm Phượng Uyên bàn bạc chuyện này, nhưng vẫn đi thăm Phượng Loan trước, dù sao cũng không tốn nhiều thời gian.
Khiến hắn không ngờ là, Phượng Uyên cũng ở Vọng Tinh Bão Nguyệt Các.
Phượng Uyên mỉm cười nói: "Tham kiến Đoan Vương Điện hạ."
Tiêu Đạc đánh giá thần sắc của ông ta, như là đã chờ lâu rồi, không khỏi cười cười, "Đây là sao?" Hắn ngồi xuống bên cạnh Phượng Loan, "Các ngươi đã chờ ta từ sớm? Có chuyện gì cứ nói."
Phượng Loan mỉm cười, không lên tiếng.
Phượng Uyên nói: "Thái tử điện hạ muốn đích thân xuất chinh."
Điều này Thạch Ứng Sùng đã nói trước, bất quá vẫn chưa xác định, nhưng ông ta lại dùng giọng điệu khẳng định để nói.
Sắc mặt Tiêu Đạc ngưng trọng, "Quốc Công dùng cái gì xác định tin này?"
"Cái này sau mới nói rõ đi." Phượng Uyên khoát tay, ngồi xuống ghế đối diện, "Hơn nữa không chỉ Thái tử điện hạ muốn xuất chinh Tây lương, rất có thể Thành vương Điện hạ sẽ thò một chân vào." Ông nói ra kết luận này, thứ nhất là vì "Mộng" của Phượng Loan, thứ hai là gần một tháng khổ tâm nghe ngóng, cuối cùng mới định ra.
Lời này rơi vào tai Tiêu Đạc, không khỏi kinh hãi, "Lão Thất cũng muốn thò một chân vào!"
Phượng Loan nhẹ nhàng cầm tay hắn.
Lúc này Tiêu Đạc mới phát giác bản thân mình luống cuống, cười cười, "Tin này, quả thật quá mức ngoài ý muốn." Hắn nhanh chóng kiềm hãm cảm xúc, sau đó nói: "Quốc Công còn biết được tin gì, cứ việc nói."
Hai người, một người nói, một người hỏi, tỉ mỉ nói hết nửa buổi sáng.
Cuối cùng, Phượng Uyên nói: "Theo ý của ta, Đoan Vương Điện hạ chỉ cần ngồi yên quan sát, không cần nhúng tay, cứ kệ cho tình thế tự nhiên phát triển là được." Thấy hắn nhíu mày, liền giải thích: "Lần này Thái tử điện hạ và Thành vương Điện hạ xuất chinh Tây Lương, đã dự định chu đáo, còn muốn thu thập tàn cục của năm trước, hơn phân nửa là muốn kiến công lập nghiệp mà trở về."
"Vì sao?" Tiêu Đạc đè nén lòng tràn đầy không hiểu, hỏi.
---- vì sao không để cho mình đi kiến công lập nghiệp?!
Phượng Uyên cười nói: "Tâm tình của Đoan Vương Điện hạ ta có thể hiểu được, nhưng Điện hạ phải nhớ kỹ một câu."
"Câu gì?"
Phượng Uyên vuốt chòm râu dài, từ từ nói: "Cái gọi là 'trăng tròn tất khuyết, nước đầy tất tràn'. Thái tử điện hạ đã là dưới một người trên vạn người, hắn kiến công lập nghiệp cũng không phải chuyện tốt."
"Cái này..." Tiêu Đạc là một người thông minh, nói một câu, đã nhanh chóng hiểu rõ.
Phượng Uyên lại nói: "Mà Thành Vương điện hạ, tại sao hoàng thượng phải phái hắn xuất chinh? Còn không phải là không yên lòng với Thái tử điện hạ, kêu Thành Vương điện hạ giúp đỡ chiếu cố huynh trường, nhìn huynh trường như ý đạt được công lao sao? Chỉ cần kết cấu này hình thành, tình huynh đệ giữa Thái tử điện hạ và Thành Vương điện hạ, liền gần như đi đến kết thúc."
Vào ngày xuân ấm áp, mà Tiêu Đạc đột nhiên cảm thấy được một làn hơi lạnh trong người,
---- thâm sâu như vậy, bản thân mình còn chưa nghĩ tới đó.
Hắn không cam lòng hỏi: "Đây hết thảy cũng chỉ là giả thiết của Quốc Công, hoàng thượng vẫn chưa hạ chỉ, Thái tử chưa hẳn xuất chinh, Thành Vương sẽ xuất chinh, chuyện này..., phải đợi thánh chỉ tới mới có thể xác định."
"Chúng ta hãy chờ xem thôi." Phượng Uyên cười nói.
Tiêu Đạc không yên lòng ở với Phượng Loan nửa buổi sáng, khi dùng cơm trưa cũng ăn không biết ngon, rồi vội vàng cáo từ.
Ngày kế lâm triều, quả nhiên Hoàng đế tuyên bố chuyện xuất chinh Tây Lương.
Giữa các hoàng tử và lũ triều thần tranh phong không cần phải nói, tóm lại đủ loại biện luận, đủ loại võ mồm, đủ loại tranh cãi âm thầm ngáng chân vân vân... Nhưng kết quả cuối cùng, lại giống sự "suy đoán" ngày hôm qua của Phượng Uyên như đúc, Thái tử Tiêu Anh và Thành Vương Tiêu Trạm, và Lương Tướng quân cùng đi xuất chinh Tây Lương!
Đây là ý tứ của Hoàng đế, hơn nữa ý chỉ rất nhanh đã được ban xuống dưới.
Cả ngày này, tim Tiêu Đạc đập nhanh hơn so với bình thường! Hắn cảm thấy trước kia mình quá coi thường Phượng Uyên rồi, quá coi thường thực lực của phủ Phụng Quốc Công! Ngẫm lại xem, phải có nhiều gián điệp tinh mắt thế nào mới có được tin tức rõ ràng như vậy? Phải có ý tưởng thâm sâu cỡ nào, mới có thể ở trước lúc Hoàng đế ban ý chỉ xuống, phỏng đoán ra thánh ý!
Chằng khác nào biết rõ trước tiên cơ của triều đình!
Tiêu Đạc một mặt cảm khái tai mắt tin tức của mình không đủ nhiều, một mặt hạ quyết tâm, phải giữ quan hệ cùng Phượng gia, Phượng Uyên cho thật tốt, ----- đương nhiên, Kiều Kiều cũng là một phần trong đó.
Vì muốn tỏ ra không quá mức cấp bách, hắn tới Vọng Tinh Bão Nguyệt Các trước.
Phượng Loan khẽ cười nói: "Vương Gia tới rồi."
"Hôm nay cảm giác tốt chứ?" Trong lòng Tiêu Đạc dậy sóng mãnh liệt như thế nào khó mà nói, trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
"Rất tốt." Phượng Loan pha một ly trà xanh cho hắn, giọng nói dịu dàng: "Lục Lang dùng trà đi." Mỉm cười nhìn hắn, chờ hắn dùng trà nhuận cổ xong, hơi thở ổn định, mới nói: "Ta có lễ vật muốn tặng cho Vương Gia."
"Lễ vật?" Tiêu Đạc nở nụ cười, "Lại đi đâu tìm bảo kiếm à?" Cầm tay nàng, "Đừng luôn tiêu pha bạc của nàng như vậy, có một thanh là đủ rồi."
Phượng Loan cười mỉm, "Phần lễ vật này đối với Lục Lang mà nói, có thể còn quý trọng hơn bảo kiếm đó."
"So với bảo kiếm còn quý trọng hơn?"
Phượng Loan chỉ hộp gỗ sơn đen trong tay, từ bên cạnh lấy ra một chìa khóa đồng, quơ quơ, mười ngón tay thon dài trắng noãn, nụ cười xinh dẹp, mắt sáng lúng liếng, "Lục Lang, tự chàng mở ra nhìn xem đi."
Tiêu Đạc thật sự là đoán không ra, mang theo nghi hoặc, mở hộp ra.
"Đây là..."
Hắn đưa tay, cầm quyển sách ra.
Trong hộp là một quyển sổ sách, còn có danh sách, nhìn kỹ hơn, toàn bộ đều là mấy thư quán. Tỉ mỉ đếm đếm, tổng cộng có cửa tiệm, hai tiệm một tỉnh, ước chừng phân bố bảy tỉnh lớn đông nam tây bắc. Bên cạnh còn có một cái hộp nhỏ, lại mở ra, bên trong là khế ước mua bán của cửa tiệm này, cùng với khế người làm đầy tớ và chưởng quầy.
"Lục Lang, chàng thích không?" Phượng Loan cười hỏi.
"Tiểu Loan!" Tiêu Đạc kinh sợ, "Đây là..." Sau đó cau mày, "Sao nàng có thể xài tiền bậy bạ như vậy, đem của hồi môn của chính mình đều mua thư quán hết? Hơn nữa, của hồi môn của nàng sao có thể tặng cho ta? Không được!" Đại trượng phu có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm, nếu làm, vậy còn gọi là nam nhân sao?
Bản thân mình không cần bàn cãi, vậy cũng không thể tham đồ hồi môn của cơ thiếp.
"Ôi chao, không phải." Phượng Loan đưa tay chỉ cái hộp nhỏ đựng khế ước mua bán cửa tiệm, "Mấy cửa tiệm này, hiển nhiên vẫn là của ta." Sau đó đem danh sách và sổ sách giao cho hắn, "Ta không hiểu việc buôn bán, Vương Gia phái người thay ta kinh doanh cửa hàng đi, ta chỉ chờ cuối năm chia hoa hồng lấy bạc là được."
Tiêu Đạc có phần không bị xoay chuyền, "Nàng chỉ muốn ngắm nhìn mấy thư quán này thôi sao?"
"Ngốc." Phượng Loan hé miệng cười, trong lòng biết rõ, hiện tại địa vị của Thái tử vô cùng vững chắc, khẳng định hắn còn chưa nghĩ tới phương diện kia, vì thế đề điểm đề điểm, "Ý của ta là, cả ngày Vương Gia ở bên ngoài cùng người ta bôn ba, muốn làm đại sự, khẳng định cần rất nhiều rất nhiều tin tức. Thật ra đặc biệt phái người đi nghe ngóng, thứ nhất rất tốn công, phí nhân lực, còn không an toàn, thứ hai, gặp chuyện mới lại ôm chân phật, có nơi nào người ta biết rõ hơn? Đúng không."
Tiêu Đạc là người thông minh, nói một liền hiểu rõ.
"Ý của nàng là dùng người làm của cửa tiệm trải dài chín tỉnh, chuyên môn phụ trách nghe ngóng tin tức?" Đây thực sự là một chủ ý phi thường tốt, quá tốt rồi! Bản thân mình quả thực nghĩ không ra ý tốt hơn!
Cửa tiệm thư quán, không dễ làm người khác chú ý, lại phân bố các nơi trong nước.
Phượng Loan nói tiếp: "Chỉ tiệm chín tỉnh còn chưa đủ, Vương Gia có lòng, sau này có thể tiếp tục tăng rộng ra thêm, dù sao đến cuối cùng chỉ là trên danh nghĩa." Mình không chút nghi ngờ năng lực xử lý của Tiêu Đạc, chỉ cần mở đầu, hắn nhất định có thể làm được càng thập toàn thập mỹ hơn so với mình.
Ở trong kiếp trước, thật ra chủ ý này là do phụ tá của hắn nghĩ ra.
Không biết là người nào, nếu mình sống lại, vậy thì cướp công lao chiếm lợi thôi.
Tiêu Đạc yên lặng một hồi không nói.
Phượng Loan chờ hắn từ từ suy nghĩ, thấy hắn ngẩng đầu, mới nói tiếp, "Với lại ta nghĩ, dù sao mấy cửa tiệm này đều dưới danh nghĩa của ta, cơ thiếp Vương phủ muốn làm chút buôn bán, kiếm chút đỉnh bạc, người khác có biết cũng không thể chỉ trích nặng. Vương Gia cứ thay ta kinh doanh, bạc là của ta, tin tức là của Vương Gia thì được rồi."
Nàng khẽ cười hỏi, "Lục Lang, chàng nói không phải vẹn cả đôi đường sao?"
Ở kiếp trước, lúc Tiêu Đạc tạo ra cơ sở ngầm khắp nơi trên toàn quốc, còn phải che che giấu giấu, nói này nói nọ, tìm nhiều người có thể tin được, kinh doanh khác nhau, kỳ thật thao tác rất phiền toái.
Hiện tại tất cả cửa tiệm đều dưới danh nghĩa đồ hồi môn của mình, không chỉ có thuận tiện, mà mình cũng càng yên tâm.
Dưới ánh nắng mặt trời xinh đẹp, Tiêu Đạc mặc một thân trường bào hoàng tử hoa văn bàn long màu đen, mày kiếm đậm đen, cặp mắt sáng ngời, ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Phượng Loan, tựa như tia chớp bắn ra ánh lửa khắp nơi, sáng rực rỡ lấp lóe chói lọi!
Lần trước, bảo kiếm tặng anh hùng, hắn nhìn thấy sắc đẹp ẩn dưới tình ý ôn nhu.
Bây giờ, hắn thấy rõ che dấu bên dưới sự ngây thơ khờ dại chính là tầm nhìn sâu rộng, và tư tưởng thông tuệ dưới sự mềm mại! Vương phi chỉ biết yên lòng quản lý nội trạch, thậm chí còn dây dưa không rõ trong đó, nhưng Kiều Kiều..., nàng mới hiểu bản thân mình cần gì nhất!
Lúc trước mình còn đang lo lắng cảm khái tin tức không tiện lợi, nàng liền..., tặng đến một phần hậu lễ.
Không nhịn được hỏi: "Đây là..., chủ ý của chính nàng nghĩ ra?"
Phượng Loan cau mũi một cái, cười nói: "Là Đại Bá Phụ."
Nàng nói dối.
Kỳ thật lúc trước khi nàng đem chủ ý này nói với Phượng Uyên, Phượng Uyên cũng khen ngợi. Chỉ có điều sau khi thương lượng qua, cảm thấy hiện nay nàng vào phủ chưa lâu, địa vị trong lòng Tiêu Đạc còn chưa đủ vững chắc, cộng thêm tuổi còn nhỏ, không có nhi tử bên cạnh, không nên biểu hiện quá bộc lộ tài năng.
Cho nên phàm là có chủ ý và tính toán, đều đẩy lên người Phượng Uyên.
Một là tạm thời để Phượng Loan giấu tài, hai là càng thể hiện năng lực của Phượng Uyên, khiến Tiêu Đạc thêm ỷ lại cùng tín nhiệm, đây là phương pháp xử lý vẹn toàn đôi bên.
Phượng Loan lại nói thêm: "Nhưng bạc đều là ta ra đấy, người cũng là ta phái đi, cửa tiệm đều do ta phân phó bọn họ mua về." Tựa như sợ Tiêu Đạc không nhớ công lao của nàng, "Lục Lang, chàng cũng không thể chỉ cảm kích Đại Bá Phụ, càng phải nhớ ý tốt của ta đó."
"Nhớ kỹ, nhớ kỹ." Trong lòng Tiêu Đạc hơi thăng bằng một chút, chẳng thế thì mình còn không nhìn xa trông rộng bằng cơ thiếp, ít nhiều có chút bất bình, nếu chủ ý này là của Phượng Uyên vậy thì bình thường rồi. Kiều Kiều có thể có phần tâm ý này, có thể có ý bỏ bạc ra vì mình, chứ không phải câu nệ lợi ích nho nhỏ, cũng đã là nữ nhân tri kỷ thông tuệ rồi.
Hắn biết, có thể có một Trắc phi như bảo bối, bản thân mình thật sự đã nhặt được báu vật.
Thậm chí về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, nàng là người được chọn làm Vương phi còn xứng đôi với mình hơn! Như Vương phi hiện tại chẳng qua bởi vì thêm một cơ thiếp có địa vị cao quý, cộng thêm lòng nghi ngờ sau khi sanh, liền mơ hồ thiếu kiên nhẫn. Nhưng Phượng Loan thì sao, người ta thật ra là một tiểu thư công khanh phải đi làm thiếp, không khóc không làm khó, mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ.
Trọng yếu nhất là, nàng không chỉ hiểu được phải tránh đi mũi nhọn là Vương phi, biết giao thiệp cùng các cơ thiếp khác, còn có thể thông tuệ minh mẫn vì mình xuất lực, lót đường, có lòng tốt dụng tâm đối với mình.
Đây mới chân chính là cánh tay mà mình cần.