Con Dâu Hoàng Gia

chương 79

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Như thế nào rồi hả?" Chân thị lắc lắc nàng, "Đứa nhỏ này, hay là bị bóng đè." Khuyên nhủ: "Mộng chỉ là mộng, mặc kệ ở trong mộng thấy được chuyện gì không tốt, đều là giả hết."

"Vâng." Phượng Loan không muốn làm cho mẫu thân lo lắng, cười cười, "Mộng là giả."

Những chuyện ở kiếp trước, đã tan thành mây khói.

Kiếp này mình không cần sa vào thống khổ nữa, mà là dũng cảm tiến tới!

Chân thị nghĩ tới mộng của con gái, cũng không có quá để ý, ngược lại lo lắng chuyện Ngụy thị, "Không ngờ nàng ta lại mang thai." Không nhịn được hơi oán giận, "Vương Gia thật là, sao không để cho người của hắn đợi một chút."

Phượng Loan "xì" cười, "Mẫu thân, như thế nào người giống Mục phu nhân vậy? Phỏng đoán là trong lòng Vương phi và Mục phu nhân cũng oán giận, sao Vương Gia phải chờ chúng ta này nọ chứ. Loại chuyện này, bản thân nữ nhân chúng ta lo lắng, nhưng với Vương Gia mà nói, đương nhiên con nối dòng càng nhiều càng tốt, hắn làm sao có thể kêu cơ thiếp đợi?"

"Vậy mười năm trước đó, không phải hắn đã bắt cơ thiếp chờ Vương phi đó sao!" Chân thị có chút bực tức.

Bà thật có chút bất bình, nếu như nói gia thế, dung mạo, tâm tư, mọi thứ của con gái mình không kém Đoan Vương phi, bất quá Đoan Vương phi chỉ gặp phải thời điểm tốt, mới được Đoan Vương đối với nàng ta tôn trọng mười năm.

---- khó tránh được mình ấm ức vì nữ nhi.

Phượng Loan trải qua kinh nghiệm thảm kịch nhân gian kiếp trước, nên đã nghĩ thông suốt, "Mẫu thân." Cầm tay bà, "Lòng người đều lấp không đầy, người người đều muốn tiến thêm một tầng lầu, đặc biệt không biết, có thể vững vàng bảo vệ hiện tại cũng rất tốt rồi. Bây giờ mẫu thân khỏe mạnh, con cũng mang thai, trước mắt đã xem như là cục diện tốt nhất, chúng ta nên vừa lòng, khỏe mạnh vì tương lai mà lo liệu cẩn thận."

Chân thị không phải là người thích ai oán, gật gật đầu, "Ừa, con nói rất đúng."

Phượng Loan cười nói: "Tóm lại con cảm thấy hiện tại rất tốt, ít nhất không tính quá tệ, mẫu thân cũng nên nghĩ thoáng một chút."

"Ta có cái gì luẩn quẩn trong lòng hay sao?" Chân thị cười nhạo, "Cái dạng kia của cha con, còn có Cung di nương và hai đứa con của bà ta, chuyện này..., ta cũng không để cho mình quá khó chịu." Nhìn về phía nữ nhi, "Con không cần khuyên ta, ta chỉ là nhất thời phát tiết cảm xúc thôi, qua đi coi như xong."

Hai mẹ con tỉ mỉ nói đến hợp ý, trong lòng ngầm hiểu mà cười.

Chân thị lại hỏi: "Thai này của Ngụy thị có thể thuận lợi sao? Là nam hay nữ?"

"Ở trong mộng, là nhi tử."

Sắc mặt Chân thị cứng đờ, sau đó xua tay, "Thôi, chẳng qua là do một cung nữ bé nhỏ sinh ra. Con của kẻ ti tiện."

Cung nữ? Con của kẻ ti tiện? Phượng Loan nghĩ tới kiếp trước của mình, bản thân mình không chỉ là cung nữ, còn cùng Tiêu Đạc say rượu gây ra gièm pha thất đức. Cho nên..., đối với hắn mà nói, con của mình cũng tương tự là ti tiện.

Mà chính mình lại càng ti tiện, thanh danh không tốt, liên lụy hắn bị gièm pha...

Phượng Loan không muốn nghĩ tiếp nữa.

Hiện nay đang mang thai, vẫn nên nghĩ thoáng cho thỏa đáng.

Đáng tiếc cảm tình con người chính là như vậy, không muốn nghĩ tới, thì càng nghĩ tới. Phượng Loan bị hai chữ "Ti tiện" vây khốn, mấy ngày gần đây nhất luôn thỉnh thoảng nhớ tới, kiếp trước có phải Tiêu Đạc ghét bỏ bản thân mình ti tiện hay không. Cho nên chỉ coi như một món đồ chơi để tiêu khiển, đặt ở Vương phủ tùy tiện chơi đùa, chơi đến ngán thì thôi.

Cho nên sau khi mình mang thai, hắn không thể ngoạn chơi, càng lo mình sinh ra đứa con ti tiện, vì thế nên...

---- nên chính tay kết liễu mình.

Hắn nói giữ thai nhi không có nghĩa là thật sự đau lòng hài tử, dù sao trước mặt người nhiều như vậy, Tiêu Đạc cũng không thể nói ra "Người lớn cả đứa nhỏ đều không giữ." Cho nên cho dù đứa nhỏ có thuận lợi sinh ra, sau đó chỉ sợ cũng sống không lâu. Cho dù ở kiếp trước, đứa nhỏ vốn không có cơ hội tới nhân gian.

Là hắn sao? Là hắn âm thầm hạ lệnh, để mình và đứa nhỏ một thi hai mệnh, triệt để kết thúc sự gièm pha sao?

Đây là nỗi đau đớn sâu nhất trong lòng, Phượng Loan khó vượt qua nhất.

Tự hỏi bản thân mình, hiện tại làm hết thảy đây tới cùng vì cái gì? Mục đích ở đâu,chỗ nào? Trừ bỏ bất đắc dĩ ủy thân làm thị thiếp cho Tiêu Đạc, cuối cùng rốt cuộc mình muốn đi đến một bước kia? Phụ trợ Tiêu Đạc nhanh hơn vững hơn trèo lên đế vị, thiết lập quyền thế vững chắc cho bản thân, sau đó..., tiêu diệt những kẻ xuống tay với chính mình kiếp trước, để con của mình kế thừa ngôi vị Hoàng đế? Thậm chí tra ra là Tiêu Đạc hạ thủ, nhân cơ hội độc chết hắn, lúc hắn sắp chết nói cho hắn biết, bản thân mình vốn là đối với hắn không có chút thiệt tình gì, đây hết thảy đều là trả thù?!

Là thế này phải không? Đáy lòng Phượng Loan nói không ra nhàn nhạt thê lương.

Giả dối vui cười, chàng chàng thiếp thiếp ngọt ngào, chân tướng sau lưng lại dơ bẩn, hắc ám, bản thân mình thời thời khắc khắc đem chân tướng chôn vui dưới đáy lòng, mà một khi lộ ra, đó sẽ là một sự ghê tởm dời sông lấp biển!

"Lại muốn nôn?" Tiêu Đạc nhíu mày, "Hôm nay nàng đã nôn ba lần rồi."

Phượng Loan chậm rãi bình ổn cảm xúc, "Không có việc gì."

"Làm sao mà không có việc gì?" Tiêu Đạc bất mãn với thái y, "Không phải nói, qua ba tháng thì không nôn nữa sao? Lúc trước còn tốt lành, có phải gần đây nhóm người thái y không tận tâm hay không?" Hắn nói: "Nhìn nàng nôn tới nôn lui, đến nỗi mặt đỏ tai hồng, thật sự khiến ta đan lòng."

Đau lòng? Thật vậy chăng? Dưới đáy lòng Phượng Loan không nhịn được nhẹ giọng hỏi.

"Ngay cả nói cũng không nói được?" Tiêu Đạc càng lo lắng, hai hàng mày kiếm nhíu lại gắt gao.

Phượng Loan quyết định tìm chút chuyện phân tán sự chú ý, vuốt ngực một cái, thuận khí xong hỏi: "Nghe nói Ngụy thị trong vương phủ mang thai." Nếu người Vương phủ cố ý để cho mình biết tin vui, ngóng trông bản thân mình đau đớn, được, rất tốt, vậy mình cũng thừa dịp nôn mửa, cho cáng nàng một liều thuốc mắt.

"Làm sao nàng biết?!"

"Bên ngoài đều truyền ra rồi." Phượng Loan thản nhiên nói.

Sắc mặt Tiêu Đạc rất khó nhìn, không vui nói: "Ta đã giao phó cho Vương phi, Ngụy thị còn đang trong ba tháng đầu, không để cho nàng ta rên rao ra ngoài, làm sao..." Làm sao lại không chịu nghe lời! Lời nói răn dạy chính thê, tới cùng nhịn xuống không có ở trước mặt cơ thiếp mà nói ra.

Phượng Loan mỉm cười, "Vương Gia, người ở Vương phủ nhiều hỗn tạp, cũng không nhất định chính là miệng biểu tỷ không nghiêm."

Phủ Đoan Vương ngóng trông mình không sinh được con, có khối người.

Là ai? Đại khái chỉ có trong lòng người nọ rõ ràng.

Tiêu Đạc ngẩn ra, lúc này mới phát giác gần đây có nhiều chuyện phức tạp nên suy nghĩ không cẩn thận, đích xác, không thể xác địnhlà Vương phi làm. Chỉ là tình huống xảy ra trước mắt như vậy, Kiều Kiều còn phân biệt vì Vương phi, ít nhất không cố ý hắt nước bẩn, tỏ ra ngay thẳng, đoan chính đúng là người giỏi giang.

Cho nên khen nàng, "Nàng thật tốt, rất hiểu chuyện."

Hôm nay chẳng qua Phượng Loan rất có tâm tình phối hợp với hắn, lười nhát mỉm cười.

Tiêu Đạc nghĩ rằng nàng vẫn không thoải mái, ngồi sát lại chút, "Chỗ nào không khỏe? Nói ta nghe xem." Lại nói: ""Nếu như rất khó chịu, ta đây liền kêu người đi Thái Y Viện mời người."

"Không có việc gì." Phượng Loan nhắm mắt lại, "Chỉ là có chút mệt."

Bản thân Tiêu Đạc ngẫm nghĩ một hồi, nghĩ tới Ngụy thị mang thai, suy cho cùng đã khiến lòng nàng không thoải mái. Nghĩ xem, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nào có nữ nhân nào không ăn giấm chua? Đưa ta khẽ vuốt gương mặt phấn nộn, cười nói: "Ngụy thị chẳng qua là một kẻ có xuất thân cung nữ, thân phận ti tiện, đừng nói sinh nữ nhi, cho dù sinh nhi tử cũng không đáng được bổn vương coi trọng, nàng đừng để trong lòng."

Đây thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.

Vốn Phượng Loan đã có tâm bệnh chồng chất, nghe xong lời này, không khỏi nóng giận ba phần, cười lạnh nói: "Thật sao? Cung nữ ti tiện thì không phải là người, không phải thứ gì, sinh nhi tử cũng không phải nhi tử, chỉ là một khối thịt khô! Nghĩ muốn ném là ném!"

"Hôm nay nàng bị làm sao vậy?" Tiêu Đạc sầm mặt lại, "Bổn vương khuyên giải an ủi nàng, nói chuyện đều hướng về nàng, nàng lại tức giận thay Ngụy thị! Thật sự là hảo tâm trở thành..." Nghĩ tới nàng đang mang thai, lại được nuông chiều, nhịn xuống cơn tức, "Được rồi, Kiều Kiều cứ yên tâm, trong vương phủ trừ bỏ Vương phi, không ai có thể vượt qua nàng."

Phượng Loan vẫn nhắm mắt lại như cũ, không nói lời nào.

Không phải Tiêu Đạc rất có kiên nhẫn dỗ nữ nhân, chuẩn xác mà nói, là căn bản hắn cũng không cần dỗ nữ nhân. Bởi vì lấy thân phận hoàng tử của hắn, thân phận chủ một gia đình, chỉ có nữ nhân làm hắn vui lòng, hắn không cần đi lấy lòng nữ nhân. Trước mặt Phượng Loan xem như đã là hạ thấp nhất rồi, mà người này vẫn còn chưa cảm kích.

Ít nhiều gì thì hắn không quá cao hứng.

Cho nên cũng trầm mặc, trong lòng nghĩ, tiểu nữ nhân giận dỗi một chút sẽ thôi.

Nào biết, cơn tức này liền là nửa canh giờ.

Tiêu Đạc vốn có phần tức giận, sau đó nở nụ cười, "xì" một tiếng, "Mới khen nàng là người có hiểu biết, thì lại giận dỗi không để yên rồi." Hắn vẫn cho rằng vì Ngụy thị có thai, khiến nàng sinh khí, "Nàng nói đi, muốn như thế nào mới nguôi giận? Phàm là ta có thể làm được, đều sẽ đi làm."

Phượng Loan nằm nửa canh giờ, cũng từ từ bình phục cảm xúc.

Buồn bực? Hiển nhiên là không lý trí.

Cho nên nhân cơ hội có bậc thang, mở to mắt, mang theo bộ dáng ba phần ghen tuông, "Ta không ở trong phủ, Vương Gia như cái bờm ngữa ấy, tha hồ vung vẫy vui đùa! Lúc này mới có mấy ngày, đã khiến Ngụy thị mang thai, hừ, kế tiếp đến Miêu phu nhân, hay Tưởng Trắc phi đây?"

"Chua." Tiêu Đạc làm bộ ngửi ngửi, "Đây là đổ một lọ dấm chua sao?"

Phượng Loan liếc hắn một cái, "Một hủ lớn."

Tiêu Đạc không khỏi nở nụ cười, "Ta nói mà, hỏi sao cả phòng toàn mùi chua." Nâng mặt nàng lên hôn, dỗ nàng nói: "Ta không tức giận, ngoan ngoãn, nàng tức giận không phải làm bản thân mình bực bội, cho người khác tiện nghi sao? Nàng phải vô cùng vui vẻ, dưỡng tốt thân mình, sau này sinh ra một nhi tử mập mạp, để người khác đỏ mắt mới đúng."

Phượng Loan thu hồi tâm tư, lại sắm vai đáng yêu, hừ hừ nói: "Chỉ sợ không phải chỉ mình đứa nhỏ của ta thôi đâu nhỉ? Chờ ta trở về, không chừng liền có ba đứa nhỏ khác chờ rồi."

"Càng nói càng bậy." Tiêu Đạc vuốt tóc của nàng, nói: "Bất kể là Ngụy thị, hay là Tưởng thị, Miêu thị, các nàng làm sao so được với một ngón tay của nàng? Nàng sinh Ca nhi, tương lai cũng là quý giá nhất."

Phượng Loan bỉu môi nói: "Chỉ nói lời ngon ngọt dỗ ta thôi."

Hai người đều thông minh không có nói đến Đoan Vương phi và tiểu Quận Vương, liếc mắt đưa tình, gần nửa ngày qua đi.

Hiện nay Thái tử cùng Tiêu Trạm sắp xuất chinh Tây Lương, mặc dù Tiêu Đạc không tham chiến, nhưng vẫn có thật nhiều sự tình muốn bố trí, có thể thoát ra hồi lâu, đã rất tranh thủ rồi. Cho nên ăn cơm trưa với Phượng Loan xong, liền muốn cáo từ, "Nàng ngoan ngoãn, đến khi tướng sĩ Tây chinh, trong khoảng thời gian này ta xong việc, sẽ qua đây ở với nàng thật tốt."

Phượng Loan vì trình diễn ghen tuông, làm nũng chút chút, "Nhớ kêu người mua bánh bao nhân tôm ở quán Lưu Tam gia cho ta đó."

"Được, nhớ rõ." Tiêu Đạc cười cười, bóng dáng cao to mặc trường bào màu xanh ngọc dần dần đi xa.

Đến chiều, từ trên xuống dưới nhà họ Phượng đều ăn canh bánh bao Lưu Tam gia.

Sau khi Phượng Loan biết được chỉ hơi cong môi, không nói gì cả.

Vốn nghĩ tới khúc nhạc dạo ngắn này, chỉ như lật một trang sách qua đi thôi. Dù sao Tiêu Đạc là một nam nhân chính thống, mình cũng không phải tuyệt thế yêu cơ mê hoặc chúng sinh, đối với cơ thiếp khác trong Vương phủ mang thai, là không thể nào ngăn cản. Hơn nữa, kiếp trước đã sớm biết tình hướng Ngụy thị và Miêu phu nhân sinh con, không phải đột nhiên, chỉ là khúc mắc nan giải trước kia thôi.

Nào biết, chuyện hục hặc nho nhỏ này còn có đặc sắc đến tiếp sau.

Không cách vài ngày, Phượng Loan lại ăn được canh bánh bao tươi mới, chính hiệu, thơm ngon đến nỗi muốn nuốt cả đầu lưỡi vào, hương vị quả là không thể nào tả nổi, vô cùng kinh ngạc, "Cái này..., sao có thể y như đang ăn ngay tại tửu lâu vậy? Không không, thậm chí so với ăn tại tửu lâu còn muốn ngon hơn."

Phải biết, canh bánh bao xem trọng nhất hương vị nóng hổi.

Bình thường cho dù phái người dùng khoái mã đi mua, dù sao thời gian đi đường, ít nhiều so với trực tiếp ăn tại tửu lâu vẫn kém một ít.

Nha đầu Bảo Châu hé miệng cười, "Đó là đương nhiên." Nàng ta mang theo vài phần hư vinh và đắc ý, vui vẻ nói: "Trắc phi không biết sao? Vương Gia dùng số tiền lớn mời Lưu Tam đến trong phủ, sau này Trắc phi nghĩ muốn lúc giờ nào nào ăn bánh bao, so với bên ngoài mua vẫn còn ngon hơn đấy."

Truyện Chữ Hay