...
Chào buổi sáng.
Giờ thì, tôi, Iris, đã trở lại lãnh địa Armelia sau khi nhận được chỉ thị từ phụ thân. Hôm nay là ngày đầu tiên, nắng sớm rực rỡ bao phủ cả lãnh thổ.
Lý do hôm nay tôi dậy sớm như vậy là vì tôi đang tập yoga. Điều đầu tiên tôi làm mỗi sáng thức dậy chính là tập thể dục, quan trọng hơn là nó rất tốt cho sức khỏe. …À, thật ra cũng không hẳn vì lý do này. Bạn thấy đấy, trông tôi có hơi mũm mĩm đôi chút. Là con gái công tước, tôi hay có thói quen ăn những món xa hoa và chứa nhiều calo nhất mà mình muốn, vậy nên theo lẽ tự nhiên tôi đã tăng cân. Vì vậy, tôi quyết định ăn kiêng và làm việc chăm chỉ vào mỗi buổi sáng.
“Chào buổi sáng, thưa tiểu thư. …eh, kyaaa!”
“…Ồ, Tanya. Chào buổi sáng.”
Tôi tự hỏi vì sao Tanya lại ngạc nhiên đến vậy? À, tất nhiên là Tanya đã đi theo tôi đến lãnh địa Armelia. Tôi nghĩ như vậy cũng ổn bởi dù sao đây cũng không phải là “route bị giam cầm”.
“Chào buổi sáng, nhưng ý tôi không phải chuyện này. Tiểu thư, cô đang làm gì với thứ trang phục đó vậy?”
“Ý cô là trang phục này hả…”
Tôi nhìn lại bản thân. …Áo lanh dài và quần bó mà tôi kiếm được nhờ sự giúp đỡ của các hầu gái. Cô ấy không nghĩ rằng đây là trang phục lý tưởng để tập thể dục sao?
“Vì sức khỏe của bản thân, ta đã quyết định tập thể dục vào mỗi buổi sáng. Ta chọn trang phục này để dễ di chuyển hơn, như vậy không tốt sao?”
“Tiểu thư, tập thể dục?”
Vẻ hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt Tanya. Thật sự thì, một vị thiếu nữ quý tộc tập thể dục, chính tôi cũng thấy có chút khó tin.
“Đúng vậy, ta đọc được trong một cuốn sách bảo rằng cứ ngồi một chỗ mãi sẽ không tốt cho sức khỏe. Vì thế ta quyết định rèn luyện như thế này vào mỗi buổi sáng, nên cô cũng không cần phải ngạc nhiên thế đâu.”
“Tôi hiểu rồi… Xin thứ lỗi vì sự vô lễ của tôi.”
“Không sao…Nhưng vì người ta đang đầy mồ hôi thế này, phiền cô chuẩn bị phòng tắm giúp ta nhé?”
“Vâng.”
Sau khi tôi bước vào phòng tắm, Tanya đi chuẩn bị bữa sáng. …Bởi trước đó vừa tập thể dục nên tôi đã ăn khá nhiều. Tất nhiên, tôi đã cân bằng bữa ăn của mình.
“…Sau bữa ăn, ta muốn nói chuyện với Sebastian. Phiền cô đặt một cuộc hẹn với ông ấy giúp ta.”
“Vâng.”
Tanya đã lập tức xuất sắc đặt ngay một cái hẹn với Sebastian, buổi gặp mặt sẽ diễn ra vào trước buổi chiều. Sebastian là quản gia chưởng quản nhà chúng tôi. Dù nói là “quản gia” nhưng ông ấy đã được giao trọng trách chính yếu là vận hành lãnh thổ này. Hay nói cách khác, là một Siêu cấp quản gia.
Ở Sebastian có gì đó tương tự Rimé khi ông bước vào phòng… Nói cách khác, ông trông vô cùng thời trang với áo khoác đuôi tôm. Dù đang di chuyển rất nhanh, nhưng trông ông không có vẻ gì là một người đang vội vàng cả. Ngược lại, từng bước đi của ông trông vô cùng đẹp mắt… Thêm mái đầu bạc ấy làm điểm cộng, trông ông đích thị là một vị quản gia hoàn hảo điển hình.
“…Trông ông có vẻ khá bận rộn, ta xin lỗi vì đã gọi ông trong hoàn cảnh này.”
“Thưa không. Lẽ ta tôi mới phải là người cần đến ra mắt tiểu thư, xin cô thứ lỗi.”
“Vậy thì không nên chậm trễ nữa. Phiền ông hãy thu thập và trình bày hết cho ta các báo cáo về thu nhập và tiêu dùng của lãnh thổ trong ba năm vừa qua.”
“Xin tuân lệnh. Nhưng không biết cô muốn làm gì với những thứ này?”
“Tất nhiên ta sẽ đọc hết các báo cáo ấy rồi. Dù sao thì ta cũng đã đảm nhận vị trí ‘quyền Lãnh chúa’ này từ công tước. Dù nói ra điều này có chút xấu hổ, nhưng hiện tại ta không có bất cứ thông tin gì về việc lãnh thổ đã được quản lý thế nào trong thời gian qua cũng như tình trạng hiện tại của nơi này. Vì thế, phiền ông cho ta một tháng nhé?”
“Tiểu thư nói, một tháng?”
“Đúng vậy. Bởi ta cần phải đọc hết chỗ báo cáo ấy cũng như xem xét kỹ vùng đất này.”
“Chắc chắn rồi. Thế nhưng nếu tiểu thư muốn đi khảo sát nơi này, thời gian chuẩn bị những thứ cần thiết sẽ mất sấp sỉ một tuần.”
“Lần này, vì để nắm rõ tình hình thực thế, ta dự định sẽ cải trang để đi khảo sát. Chính vì thế ta chỉ cần một vài người đi cùng mà thôi. Ta có thể đảm bảo số thành viên ấy nên sẽ không làm phiền đến Sebastian đâu.”
“Tôi đã hỏi thừa rồi, xin cô thứ lỗi.”
“Không sao đâu. Dù từ giờ ta sẽ quản lý nơi này, nhưng ta vẫn sẽ trao cho ông vị trí quan trọng ở nơi đây. Thế nên cứ tự nhiên mà đưa ra đánh giá nhé.”
Sau khi Sebastian rời đi, tôi gọi Tanya đến.
“Tanya. Phiền cô gọi cả Ryle, Dida và Rehme đến nhé.”
“Vâng ạ.”
Sau vài phút, Tanya bước vào phòng cùng ba người cỡ tuổi tôi… Hay nói cách khác họ là những người mà tôi đã mang về.
Ryle có mái tóc vàng tuyệt đẹp trông không khác gì một nhà quý tộc trẻ. Và dù trông ngoại hình có vẻ yếu hơn các Kị sĩ hoàng gia, anh ta sẽ không dễ dàng để thua bất kì ai trong chiến đấu. Dù sao thì, anh ta cũng gần như là hộ vệ của tôi vậy.
Dida, cũng giống như Ryle, là hộ vệ của tôi. Mặc dù anh ta là kiểu người dễ hạnh phúc khi được khen ngợi hay tâng bốc và trông có vẻ vô tư, khả năng của anh ta không ai dám không công nhận.
Rehme là cô gái đeo kính và thích đọc sách. Hiện cô ấy đóng vai trò là thủ thư của gia tộc. Nhắc tới thư viện của nhà công tước, nơi đây có hẳn một bộ sưu tập những cuốn sách quý. Nếu so sánh với thế giới trước của tôi thì, bộ sưu tập này chắc phải cỡ tầm từ trung học cơ sở trở lên. Vì thế, vai trò của cô ấy rất quan trọng.
“Đã lâu không gặp mọi người.”
Bởi vì cả ba người đều không thể theo tôi tới Đế đô để gia nhập vào học viện, họ đã ở lại lãnh thổ để làm việc.
Dù tôi đã bảo họ có thể làm bất cứ chuyện gì họ muốn… thậm chí cũng đồng ý để họ rời khỏi lãnh thổ, việc họ vẫn ở lại đây khiến tôi vừa vui vừa cảm thấy có lỗi.
“Đã lâu không gặp, thưa công chúa.”
Người trả lời đầu tiên chính là Dida. Anh ta vừa nói thế với dáng vẻ lãng tử thường thấy vừa mỉm cười.
“Dida. Cậu lại nói chuyện với tiểu thư Iris bằng cái giọng điệu đó.”
“Không sao đâu, Ryle. Mọi người ở đây đều là người nhà. Khi không có ai xung quanh, ta cũng rất vui nếu mọi người nói chuyện với ta như ngày xưa.”
“Nhưng mà, tiểu thư Iris…”
“Làm ơn đi. Ryle.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Ryle chấp thuận với một cái thở dài.
“Như mọi người đã biết, hôn ước giữa ta và Edward điện hạ bị hủy bỏ và ta đã trở lại lãnh thổ này.”
“Tôi hoàn toàn không thể chấp nhận việc này. Tại sao không những hôn ước của tiểu thư Iris bị hủy bỏ mà cô còn phải về nhà cấm túc chứ?”
Rehme cũng khóc lóc trong bực nhọc như Tanya. Dù cho ngoại hình và tính cách có chút khác biệt, cô ấy luôn nói chuyện với dáng vẻ điềm tĩnh.
“Đúng vậy. Cậu chủ nhỏ kia hẳn là bị mắt kém rồi.”
“Cảm ơn. Thế nhưng việc này đã được dàn xếp ổn thỏa rồi. Mặc khác, ta cũng rất vui mừng khi được trở về lãnh thổ và sống cùng mọi người lần nữa… Giờ thì, nói về vấn đề chính nào. Như mọi người đã biết, ta được trao quyền đảm nhiệm chức vị lãnh chúa cho nơi này. Vậy nên điều đầu tiên ta muốn làm là đi khảo sát tình hình các nơi… Mọi người sẽ đi cùng ta chứ?”
“Tôi rất vui lòng nhận mệnh.”
“Hộ tống công chú, hở~ Nghe có vẻ hay đấy.”
Trong khi hai người kia tỏ ra vui vẻ thì Rehme lại mang biểu cảm khó hiểu nhìn tôi.
“Tôi có thể hiểu việc để hai người bọn họ hộ tống tiểu thư. Nhưng vì sao tiểu thư lại muốn tôi đi cùng?”
“Nói cho đơn giản thì, ta cần tri thức của cô.”
“Ể?”
“Nếu ta không lầm thì cô đã đọc hết lượng lớn sách có trong thư viện của chúng ta, đúng chứ? Nơi đó cũng có những cuốn sách về lịch sử địa phương và địa lý. Ta cần những kiến thức mà cô có được từ những cuốn sách ấy. Với lại, việc có sẵn những kiến thức cần thiết khi đi xem xét nhiều nơi sẽ tạo ra khác biệt rất lớn.”
Gia tộc tôi thật sự có một bộ sưu tập sách vô cùng đồ sộ. Ngoài việc là một nhà quý tộc, những cuốn sách ấy còn lưu trữ lại kiến thức cảu nhiều thế hệ Thủ tướng trước đây nữa. Từng căn phòng lớn trong dinh thự này đều được chất đầy sách.
Lượng lớn sách ấy cũng đồng nghĩa với việc có rất nhiều thể loại khác nhau. Những loại sách ấy, tất nhiên là được thu thập dựa trên các sở thích khác nhau của các thế hệ trước, như là Chính trị, Địa lý, Luật pháp, và nhiều thể loại khác. Và bởi vì Rehme đã đọc hết số sách ấy, tôi tin rằng lượng kiến thức cô ấy có được sẽ vô cùng đồ sộ.
“…Nếu là như vậy, tôi đã hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình.”