Quyền lãnh chúa? …Nói cách khác, tôi sẽ quản lý lãnh địa ấy thay cho phụ thân sao.
Tôi tự hỏi mình có thể nói gì về tình huống này… Vận may bỗng rơi xuống đầu? Đàn gảy tai trâu? A, cái nào nghe cũng không đúng! Bởi mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi có chút thích ứng không kịp.
“…Chức danh này chẳng phải nên thuộc về người thừa kế là em trai con sao?”
“Chẳng có gì đáng lo cả vì dù sao con cũng phải trở về lãnh địa. Mặt khác, tên nhóc đó đang mắc phải “căn bệnh” mà con vừa nhắc tới khi nãy.”
…À, đúng vậy. Để được trải nghiệm cảm giác được yêu thương con gái của nam tước là Yuri, thay vì tránh xa Nhị hoàng tử thì nó sẽ trở thành một phần trong đoàn tùy tùng của anh ta.
Nếu em trai tôi ở lại Đế Đô trong kì nghỉ dài hạn này thì viễn cảnh như kiểu “kyaa kyaa, fufufu” chắc hẳn sẽ diễn ra sớm thôi… Bởi vì giờ đây cô ta đã thuộc về nhị hoàng tử, sẽ không có vấn đề gì nếu như em tôi tự rời đi. Theo như suy nghĩ của nó thì, có lẽ nó muốn ở một vị trí mà bản thân có thể vừa bảo vệ hạnh phúc vừa ngắm nhìn người con gái mình yêu.
…Thay vì nghĩ về vấn đề này, hãy nghĩ về yêu cầu của cha tôi.
Đồng ý hay không đồng ý?… Tôi không nghĩ mình có thể làm gì khác ngoài chấp thuận.
Đối với một người vừa bị hủy hôn ước với người trong hoàng tộc và làm tổn hại tình hữu nghị đôi bên như tôi, mọi yêu cầu đều vô dụng.
Tôi thà vui vẻ chấp nhận nó.
Dù cho việc này có thể sẽ gây ảnh hưởng đến quyền thừa kế ngai vàng cũng như tương lai của vương quốc.
“…Con xin tuân theo. Con sẽ biến lãnh địa của chúng ta thành một nơi không thể bị rung chuyển dù cho Đế đô có ‘biến động ra sao’.”
Khi tôi nói những lời ấy, phụ thân hài lòng gật đầu rồi ra hiệu cho tôi rời khỏi phòng.
--------------------------------------------------------------------
Tên của ta là Louis Dan Armelia. Ta là công tước nhà Armelia và Thủ tướng đương nhiệm.
Giờ thì, ngày hôm nay đã xảy ra một vài điều đáng kinh ngạc.
Điều đầu tiên, con gái của ta, Iris, đã bị đuổi khỏi trường và hôn ước của nó cũng đã bị hủy bỏ… Đối với ta, đây là con đường đã được dự tính trước.
Dẫu sao thì, ngay từ đầu ta đã phản đối điều này, và giờ thì ta đã ngăn chặn được nó. Thế nhưng ý của ta không phải là chấp nhận hôn ước cho nó… chỉ để bị hủy bỏ đi như thế này.
Ngược lại, kể cả khi con gái ta không phạm phải sai lầm ngu ngốc gì, ta vẫn sẽ hủy bỏ hôn ước này với lý do cáo bệnh cho nó. Trong trường hợp này, ta dự định sẽ cấm túc nó ở nhà thờ trước khi nó kịp thời can thiệp và gạch tên nó khỏi giới quý tộc.
…Ngay từ đầu, con gái ta đã yêu nhị hoàng tử Edward điên cuồng, nên có lẽ nó sẽ chẳng nghe lời ta nói, vì thế xử lý mọi việc như vậy sẽ ổn thỏa thôi. Đó là những gì ta đã nghĩ.
Thế nhưng khi gặp con gái mình, trông nó không giống với một người vừa chịu nhục nhã vì phải từ bỏ người mình yêu mà có vẻ rất bình tĩnh và thoải mái. Thêm vào đó, nó còn thi hành kế hoạch của ta một cách thỏa đáng.
…Thật thú vị. Đó là những gì ta đã nghĩ.
Do tính chất công việc, ta không thể dành nhiều thời gian cho hai đứa con của mình, và bọn chúng có vẻ đều bị vợ ta chiều hư và được sống trong môi trường quá an nhàn dễ dãi.
Như con gái ta, nó hoàn toàn trở thành một quý tộc vô dụng điển hình không thể tự thân làm được việc gì. Còn con trai thì lớn lên như một thằng nhóc ngựa non háu đá, có năng lực nhưng tự cao, si mê với ái tình và vô cùng ngây thơ… Nhân dịp đến Đế Đô, ta dự định sẽ hoàn toàn chỉnh đốn lại kỉ cương của chúng.
Dù sao thì, đấy cũng là lý do vì sao con gái ta lại bị đánh bại… bởi những đứa trẻ quý tộc khác.
Phần lớn những lần bắt nạt con gái nhà nam tước, Yuri Noir, đều không phải do con bé nhúng tay vào.
Thế nhưng, Yuri Noir đích xác có bị bắt nạt.
Nếu vậy, kẻ ra tay là ai… Đó là những đứa trẻ quý tộc khác, những kẻ không thích việc đứa trẻ ấy ở cạnh nhị hoàng tử Edward, và những kẻ muốn lợi dụng việc này để vùi dập Iris.
Ném đá giấu tay vô cùng khéo.
Dù sao thì ta cũng không thể để mọi tội lỗi bị đổ hết lên người Iris.
…Ngôi trường ấy giống như một mô hình thu nhỏ của giới quý tộc vậy. Chỉ cần một nước đi sai lầm là sẽ bị loại bỏ ngay tức khắc.
Ta cũng đã điều tra ý đồ của bọn chúng, không chỉ lợi dụng việc ấy để khiến hôn ước của con gái ta bị hủy bỏ mà còn dùng nó để gây áp lực lên những gia tộc khác.
Vì thế ta đã rất ngạc nhiên.
Đứa con gái mà ta đã từng nghĩ là tốt mã rã đám khi nói chuyện với ta lại như vừa được khai sáng và hoàn thành kế hoạch của ta một cách tốt đẹp… Điều đáng buồn là con bé lại có khả năng nhìn ra hướng đi của xã hội tốt hơn so với con trai ta. Hơn nữa, nó còn có thể đưa ra quyết định trong chớp mắt.
Mọi thứ như thể con bé đã trở thành một người hoàn toàn khác, nhưng nghĩ lại thì, đứa trẻ này có đôi khi nói ra một vài điều kì lạ… khi lắng nghe những gì con bé nói, ta lại liên tưởng về khoảng thời gian trước. Mọi thứ lên đến đỉnh điểm khi con bé đòi mang những thường dân đó về phục vụ bên mình.
Thay vì những món quà xa xỉ, nó yêu cầu mang về những đứa trẻ thường dân và giữ chúng bên mình… Ta đã nghĩ con bé muốn bồi dưỡng thế lực riêng. Nhưng khi được sự chấp thuận của ta, nó lại chẳng có động tác gì thêm.
Ta nghĩ thời kì của những hành vi kì lạ của con bé đã kết thúc rồi… nhưng vẻ mặt khi nãy của con bé giống hệt lúc xưa.
Sẽ thật uổng phí nếu ta để con bé ở không. Và trước khi kịp ý thức, ta đã trao cho nó quyền hành của “Lãnh chúa”. Khá là bất thường nếu ta nghĩ về hành động đó của mình. Thế nhưng Sebastian hiện cũng đang ở tại lãnh địa nên gần nhất đây con bé chắc sẽ không làm chuyện gì kì lạ. Dù sao thì, dù Iris có làm gì thì đó cũng là một vấn đề khá thú vị để đón xem.
Chỉ có điều… Có một chuyện mà con bé không thể đoán ra được. Đó là lý do tại sao ta lại chấp thuận hôn ước của nó và nhị hoàng tử…
Dưới cương vị Thủ tướng, ta đã nghĩ sẽ tốt hơn nếu gả nó cho đại hoàng tử. Lý do duy nhất ta chấp thuận hôn ước kia là vì đó là mong ước của con gái mình.
Dù sao thì, ta cũng chỉ là một người đàn ông. Một người cha muốn nuông chiều con gái mình. Và vì thế, lấy lý do để tiện để mắt đến nhị hoàng tử, ta đồng ý hôn ước cho nó. Rồi… sau khi hôn ước được quyết định, để tránh gây xung đột với hoàng tộc, ta đã phải tự điều chỉnh lập trường về vị trí trung lập.
Quá tự tin vào sức mạnh của bản thân, ta thật sự cũng không có tư cách gì để nói về con trai mình cả.
…Thế nhưng trái với mong muốn của ta, các thế lực hoàng tộc cũng đang ngấm ngầm tranh chấp kịch liệt. Sớm muộn gì con gái ta cũng sẽ bị cuốn vào cuộc chiến này. Ta không nghĩ con bé có thể tự thoát thân khỏi đó.
Vì thế, ta đã nghĩ rằng để con bé tạm thời rời khỏi giới quý tộc cho đến khi mọi chuyện êm xuôi là cách tốt nhất. Tất nhiên, nếu con bé có gặp vấn đề gì thì ta luôn sẵn sàng giúp đỡ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của con bé ngày hôm nay, điều nó cần không phải là sự giúp đỡ từ ta mà chỉ là sự bảo vệ.
Ngược lại, con bé đã thể hiện tốt khả năng vượt qua sóng lớn một mình.
…Ta tự hỏi bước đi tiếp theo của nó là gì. Khi nghĩ về điều đó, ta thấy mình có chút mong chờ về tương lai trước mắt.