“Vào đi.”
Giọng nói trầm thấp của cha truyền vào tai khi tôi bước vào phòng.
“Xin thứ lỗi, thưa phụ thân.”
Trong bầu không khí nghiêm nghị ấy, tôi ngồi xuống đối diện cha. Với vẻ thông thái xứng với cái chức danh Thủ tướng cộng thêm ánh nhìn sắc bén mỗi khi làm việc của ông khiến bầu không khí càng nặng nề hơn… Hiện giờ cảm giác căng thẳng như bị nhân đôi, thật sự thì tôi chỉ muốn bỏ chạy khỏi đây.
“Con xin lỗi đã làm mất thời gian của người ngày hôm nay.”
“Hừ. Vậy ra con cũng hiểu việc mình làm nghiêm trọng thế nào cơ à.”
“Không ạ.”
Dù không rõ ràng nhưng cơ mặt phụ thân có hơi giật một chút… hoặc có lẽ là do tôi nghĩ thế. Như tôi đã nói, điều này thật sự rất đáng sợ.
“Dù là xét ở cương vị Thủ tướng hay dưới danh nghĩa của một Công tước, con không nghĩ phụ thân đã bị con gây ra phiền phức gì cả. Con muốn xin lỗi là bởi vì người là phụ thân của con.”
“Vậy sao…? Đây là vì lý do gì?”
“Ngay từ đầu, những điều con làm cho tới nay chỉ là một vài tin đồn và những trò chơi khăm không hơn không kém, hơn nữa những thứ này đều chỉ là bằng chứng gián tiếp, vì thế con không nghĩ nó sẽ ảnh hưởng đến vị trí Thủ tướng của phụ thân… Trên hết thì, nhà công tước như chúng ta sẽ không dễ dàng sụp đổ chỉ bằng vào một cuộc đính hôn thất bại. Thậm chí khi còn ở học viện, con cũng đã khiến mọi người nảy sinh đồng cảm với mình. Bằng cách này, không ai có thể làm to vấn đề lên được nữa. Dù vấn đề này có bị Edward điện hạ làm ầm lên cỡ nào thì cuối cùng nó cũng chỉ kết thúc bằng một lời khiển trách nghiêm khắc mà thôi.”
“…Ta đã nghe qua những gì xảy ra ở học viện.”
“Con cũng đoán thế. Thêm nữa, con xin lỗi khi nói điều này với phụ thân…Nhưng không phải ngay từ đầu người đã không ủng hộ hôn ước giữa Edward điện hạ và con sao?”
“Vì sao con lại nghĩ vậy?”
“Bởi dòng dõi của chúng ta nếu kết hôn với người trong hoàng tộc có thể sẽ phá vỡ cán cân quyền lực của hoàng gia. Bên cạnh đó, ngoài việc phụ thân mang chức danh là một Công tước kiêm Thủ tướng, thì mẫu thân cũng là con gái của một Đại tướng. Nếu đây là hôn ước với Đại hoàng tử thì còn có thể chấp nhận được. Nhưng với Nhị hoàng tử, không sớm thì muộn vương quốc này cũng sẽ bị phân chia.”
Sau khi nghe thấy những lời tôi nói, lần đầu tiên kể từ khi tôi bước vào đây cha nở một nụ cười… Nói là thế nhưng đây là cái kiểu cười nhếch mép đầy ác ý kèm theo hiệu ứng âm thanh khiến người ta lợn cợn… Dù là chính chủ có vẻ không hề có ý đồ gì… Bởi thế tôi mới càng thấy sợ hơn.
“Trong trường hợp ấy, con nghĩ vì sao ta lại chấp thuận hôn ước của con với Edward điện hạ?”
Tôi cũng đã cân nhắc về vấn đề này trên đường đến đây. Trong tình huống cần thiết, tôi sẽ nói ra suy nghĩ của mình.
“…Phải chăng vì lựa chọn nào cũng được?”
“Chính xác thì ý của con là gì?”
“Bởi nếu con đính hôn với Đại hoàng tử, thì em trai con cũng sẽ phục vụ cho ngài ấy và địa vị của Đại hoàng tử sẽ càng thêm vững chắc. Nếu hôn phu của con là Nhị hoàng tử, em trai con vẫn sẽ thuộc về phe Đại hoàng tử. Trong trường hợp ấy, con sẽ có nhiệm vụ theo dõi nhất cử nhất động của Edward điện hạ xem có bất kì động tĩnh bất thường nào không. Ừ thì... trường hợp đầu có lẽ sẽ tiết kiệm được khối thời gian và sức lực, và thật sự mà nói nó sẽ đơn giản cũng như tốt hơn nhiều cho phụ thân.”
Thật ra thì trong mạch truyện không đi sâu vào câu chuyện của vị Đại hoàng tử này. Thay vào đó, nó mô tả rằng Nhị hoàng tử sẽ sớm trở thành người kế vị. Câu chuyện về vị Đại hoàng tử là con của người vợ cả quá cố và Nhị hoàng tử là con của thiếp thân khá là phổ biến. Theo lẽ đương nhiên người ta sẽ nghĩ rằng vị Đại hoàng tử này đã có số làm vua từ khi trong bụng mẹ rồi, nhưng thực tế đâu có dễ dàng như vậy.
Hoàng hậu hiện tại hay nói cách khác là người vợ thứ là con gái của một hầu tước, một gia tộc đang trong quá trình xây dựng quyền lực của bản thân, trong khi hoàng hậu quá cố là con gái của một bá tước. Như vậy, nếu xét theo địa vị của gia đình họ thì gia tộc của người vợ trước có phần yếu kém hơn người vợ thứ. Chẳng ai ngờ rằng nhà vua đã trót yêu lấy người vợ quá cố kia và dùng mọi quyền lực bãi bỏ tất cả những dị nghị phản đối và khiến bà ấy trở thành hoàng hậu, điều này dẫn đến cán cân quyền lực mỏng manh của hiện tại.
Và chính những kẻ trong giới quý tộc đã tạo nên cục diện này, trước mắt cũng đang lung lay muốn sụp đổ.
Trong game không đề cập đến tình trạng lộn xộn này. Dù là ở phần kết, trò chơi cũng chỉ xác nhận rằng Đại hoàng tử đang đi du học ở nước ngoài. Mặc dù tôi đã nghĩ nó chỉ ở mức độ nào đó thôi nhưng không ngờ rằng mọi thứ lại tệ đến độ này. Thật đúng là thực tế lúc nào cũng tàn khốc.
Về phần cha tôi, cũng không sai khi bảo rằng đối tượng phục vụ của ngài ấy là đất nước này chứ chẳng phải hoàng tộc. Dưới danh nghĩa Thủ tướng, phụ thân nắm giữ vị trí trung lập giữa những mối tranh chấp hoàng gia. Giả như cục diện lần này đang hướng về phe Đại hoàng tử dưới sự chống đỡ của cha thì căn cứ vào luật pháp đất nước mà đánh giá. Nếu ngài ấy là một kẻ ngu xuẩn và không mang lại lợi ích cho vương quốc thì ông sẽ không do dự mà loại bỏ đối phương… Trong trường hợp đấu tranh xung đột trong Hoàng tộc diễn ra, Chính quyền sẽ tạm ngưng hoạt động cho đến khi mọi thứ ổn thỏa. Nếu nghĩ kĩ thì đó là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.
“Thế nhưng, em trai con lại đang hoàn toàn nghiêng về phe Nhị hoàng tử. Trong trường hợp đó, phụ thân hẳn đã tính đến chuyện hủy bỏ hôn ước với Nhị hoàng tử… Đây chẳng phải là tin tốt hay sao, thưa phụ thân.”
Trong trường hợp này, cha tôi đã có thể dễ dàng che đậy mọi thứ và đưa tôi vào làm chính thất. Nếu chỉ cần bằng ấy quyền lực thì gia tộc tôi có thừa. Tôi đang cố ý ám chỉ rằng việc tôi đã làm chính là những gì ông mong muốn.
“Hahahahaha.”
Trông phụ thân có vẻ rất vui. Thế nhưng cho dù là ông có đang cười, tôi vẫn thấy ông giống một kẻ phản diện. Nếu có một người thứ ba nhìn thấy cảnh tượng này, chắc họ sẽ co rúm vì sợ mất.
“Đúng vậy. Ta trên thực tế rất mong hôn ước giữa con và Nhị hoàng tử được hủy bỏ. Dù ta đã phòng ngừa trước và yêu cầu nó giữ khoảng cách với Nhị hoàng tử… Nhưng tên nhóc ấy, nó hoàn toàn quên nghĩa vụ của mình và trở thành một phần trong nhóm của Nhị hoàng tử… Mặt khác, liệu con có ổn không, Iris? Chẳng phải con đã yêu điện hạ sao?”
“Tình yêu như một cơn sốt vậy, mọi thứ kết thúc khi nó trở nên nguội lạnh… Con nghĩ đây là một điều tốt khi mình sớm dứt khỏi đoạn tình cảm này.”
Sau tất cả những chuyện đó, có là mối tình trăm năm dai dẳng cũng sẽ nguội lạnh đi.
“…Hmm… Thế nhưng Iris, tình huống khó xử hiện tại là do sai lầm ngớ ngẩn của con nên ta không thể không đưa ra hình phạt thích đáng.”
“… Con hiểu…”
Trong khoảnh khắc, trước mắt tôi tối sầm.
Tôi đã để thua trong trận chiến đặt cược cả mạng sống mình rồi sao?
Quả nhiên, tôi vẫn không thể thoát khỏi số phận bị trói buộc bởi xiềng xích của nhà thờ. Tanya trông có vẻ đã quyết tâm đi cùng tôi, nhưng tôi cần phải tìm cách thuyết phục cô ấy ở lại thôi.
“Ta muốn con trở về lãnh địa của chúng ta và lĩnh nhận hình phạt. Tất nhiên, nơi ấy khá xa Đế đô nên việc con muốn làm gì không phải là vấn đề ta có thể lo liệu.”
“…Ể?”
Có nghĩa là tôi muốn làm gì cũng “OK”? Vậy, sẽ không có cấm túc sao?
“Thêm nữa, để con ngồi không thì cũng hơi lãng phí. Thế nên ta phong con chức vị quyền Lãnh chúa, cai quản nơi ấy cho đàng hoàng vào đấy.”