Dinh thự công tước Armelia… đây là mái nhà chung tại Đế đô nơi mà phụ thân, người không thể rời khỏi nơi này bởi công việc dưới danh nghĩa là một thủ tướng, và mẫu thân, người luôn thích gắn bó với ông, sinh sống. Vậy nên, ngôi nhà này trở nên sang trọng đến không ngờ. Dựa trên thường thức cuộc sống trước đây của tôi thì nơi này vuợt qua tiêu chuẩn của một căn biệt thự thông thường.
Ngay khi vừa vào nhà, điều đầu tiên tôi làm là đi thẳng về phòng mình. Rồi ngồi xuống ghế và cố bình tâm lại. Dù sao thì, tôi sắp sửa phải diện kiến “Trùm cuối” nên tôi cần phải tìm cách giảm bớt cái cảm giác căng thẳng này.
“Tiểu thư…!”
“Ồ Tanya. Ta đã về đây.”
Với đôi mắt ngấn lệ, người vừa bước vào phòng chính là người hầu ưa thích của tôi, Tanya. Mặc dù là một thường dân, cô ấy lại có lối hành xử hoàn hảo và sở hữu một ngoại hình xinh đẹp.
“Sao tiểu thư lại có thể điềm tĩnh như vậy…! Còn tôi, tôi đang cảm thấy rất chán nản và giận dữ…”
Tim tôi như được sưởi ấm khi thấy cô ấy vừa khóc vừa tức giận cho mình. Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy có lỗi vì đã khiến cô ấy lo lắng không thôi.
Tanya là một thường dân… cô ấy được tôi mang về từ “khu ổ chuột” khi tôi bí mật dạo quanh thị trấn. Đó cũng là khoảng thời gian tôi bắt đầu cảm nhận được sức nặng của cái danh “Công tước tiểu thư”.
Không chỉ người hầu ở nhà mà ngay cả trong giới quý tộc, mọi người đều thấy khó bắt chuyện bởi dòng dõi cao quý của tôi. Khi xuống thị trấn, tôi tìm thấy cô ấy bên lề đường. Tôi đã tìm cách mang cô ấy về với suy nghĩ “Nếu là đứa trẻ này có thể cô ấy sẽ bầu bạn được với mình…”. Kể từ đó, cô ấy luôn cảm thấy biết ơn và quyết tâm phục vụ tôi một cách tốt nhất.
Đối với tôi thì, việc bảo Tanya như thành viên trong gia đình cũng không hẳn là phóng đại.
“Bình tĩnh nào, Tanya. Đây chưa phải lúc để trầm mình trong phiền muộn và nước mắt đâu.”
“…Tiểu thư nói phải, xin thứ lỗi cho tôi. Về phần ông chủ, ngài ấy sẽ trở lại vào lúc giấc chiều ạ.”
Tanya là một người quyết đoán. Hơn nữa, cô ấy có khả năng thích ứng với mọi tình huống một cách nhanh chóng. Dù là hiện tại, cô ấy cũng đã lấy lại bình tĩnh, tôi tự hỏi không biết những giọt nước mắt kia đã biến đâu cả rồi.
“..Thế sao. Vậy phiền cô cho ta một tách trà nóng để thư giãn nhé?”
“Như tiểu thư mong muốn.”
“…Tanya.”
“Có chuyện gì ạ?”
“...Cảm ơn cô.”
Khi tôi thốt ra lời cảm ơn đó, mắt của cô ấy lại lần nữa ngấn lệ.
“Điều này nghe có lẽ hơi kiêu ngạo, thưa tiểu thư. Thế nhưng tôi ở lại nơi này không phải để phục vụ cho nhà công tước Armelia mà là tiểu thư, đấy là những gì tôi nghĩ. Chính vì vậy, dù cho người nọ có đến từ hoàng tộc, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho Edward điện hạ vì đã phản bội tiểu thư. Về buổi gặp mặt với công tước, dù có ra sao thì tôi sẽ mãi là đồng minh của cô.”
Những lời Tanya nói khiến tôi xúc động muốn vỡ òa.
…Thật đáng mừng làm sao khi biết được có người luôn đứng sau ủng hộ tôi.
“Ta thật may mắn làm sao.”
“Không, tôi mới là người cảm thấy may mắn. Vả lại, tôi cũng không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy, thưa tiểu thư, xin cô đừng quên điều đó.”
Đúng vậy. Trên thực tế thì ngoài Tanya, tôi còn mang về thêm vài người khác. Tổng cộng bảy người. Giờ nghĩ lại thì tuổi thơ của tôi thật sự có phần kì lạ.
Bình thường khi còn nhỏ chúng ta đều mong muốn có những món quà như một chiếc váy đáng yêu, phụ kiện hay một cuốn sách… Tuy nhiên tôi lại yêu cầu gia đình mang về những đứa trẻ mồ côi như Tanya và giữ họ bên mình… Đây là điều mà tôi đã cầu xin gia đình mình làm.
Điều đáng sợ ở đây là, chi phí nuôi dưỡng những đứa trẻ này còn rẻ hơn nhiều so với giá trị của một món quà. Cha mẹ tôi đã miễn cưỡng đồng ý và cứ thế hằng năm, một đứa trẻ mồ côi cỡ tuổi tôi sẽ được mang về. Điều này không được nhắc tới trong hệ thống game. Thế nên nếu như tôi lấy lại được kí ức của kiếp trước sớm hơn thì chắc hẳn tôi sẽ không nhớ ra vấn đề này đâu.
Khi nói chuyện với bọn họ, tôi có thể tạm thời quên đi việc mình là con gái của một công tước, đó là khoảng thời gian vô cùng tốt đẹp đối với tôi. Thế nhưng khi thời gian dần trôi đi, áp lực xung quanh ngày càng lớn khiến mối quan hệ giữa chúng tôi dần xuất hiện một bức tường vô hình phân rõ địa vị đôi bên. Dù mối quan hệ giữa tôi và họ hiện tại không khác gì giữa tôi và Tanya - Chủ nhân và Đầy tớ - họ vẫn chiếm giữ một vị trí vô cùng đặc biệt trong tôi.
“Nhưng mà Tanya à, hãy suy nghĩ cho hạnh phúc của riêng cô trước nhé.”
Khi nghe thấy những lời đó, sự hoài nghi xuất hiện trên khuôn mặt của Tanya. Không, chính xác thì trông cô ấy gần như vô cảm… Dù vậy, chúng tôi đã dành thời gian cạnh nhau đủ lâu để tôi có thể đoán được những gì cô ấy đang nghĩ.
“Bởi sự bướng bỉnh của ta mà có thể mọi người sẽ bị lôi vào cuộc sống vất vả và tồi tệ hơn. Cô có thể lựa chọn dứt bỏ mọi thứ và tự do rời đi, ta sẽ không ngăn cản đâu. Nghĩ kĩ về những gì sắp diễn ra trong tương lai thì đây có lẽ là cách tốt nhất…”
“Tiểu thư, xin cô đừng nói thêm nữa.”
Hiếm có lúc Tanya ngắt lời tôi như thế này.
“Tôi đã suýt chết vào thời điểm đó và chính tiểu thư là người đã cứu tôi khỏi tình cảnh ấy. Từ giây phút đó, cuộc sống của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào tiểu thư. Tôi sẽ mãi mãi ở bên phục vụ tiểu thư cho đến khi sinh mệnh này kết thúc… hoặc khi tiểu thư không cần tôi nữa.”
“Ôi trời. Nếu là như thế thì ta mong cô đừng bao giờ rời khỏi ta cho đến chết đấy, Tanya.”
“Liệu còn điều gì hạnh phúc hơn việc này, thưa tiểu thư.”
“…Ta hoàn toàn hiểu tâm trạng của cô, ta quả thật là người may mắn mà. Dù vậy thì, Tanya à, có nhiều cách để chúng ta có được hạnh phúc nên xin cô đừng quên những gì ta vừa nói nhé.”
“…Nếu đó là những gì tiểu thư mong muốn.”
Tanya miễn cưỡng gật đầu… Đúng như tôi nghĩ, nếu tôi thật sự rơi vào route “bị giam cầm ở nhà thờ và tước bỏ địa vị”, tôi không muốn mang Tanya theo cùng. Chỉ bởi vì tôi rất coi trọng cô ấy.
Tuy nhiên dưới tình hình này thì tôi chắc chắn cô ấy kiểu nào cũng sẽ đi theo tôi … Haahhh~ Tôi phải cố tìm cách chiếm lợi thế với phụ thân thôi.
Với một niềm tin mới đầy mãnh liệt, tôi thưởng thức tách trà mà Tanya pha cho… Yup, ngon tuyệt.
“…Tiểu thư.”
Một người hầu khác đến gõ cửa khi bầu không khí trong phòng đã bớt căng thẳng.
“Mời vào.”
“…Xin thứ lỗi.”
Người bước vào là hầu trưởng Rimé. Bộ đồng phục kín đáo khiến cô ấy thêm vài phần nghiêm nghị.
“Tiểu thư. Công tước muốn gặp cô.”
“Ồ, đã đến giờ rồi sao? Nếu ta không lầm thì phụ thân đến tối mới trở về cơ mà…”
“Ngài ấy đã về sớm nhất có thể bởi vấn đề của tiểu thư ạ.”
“…Là như thế à…”
Phù, tôi thở dài một hơi. A, quyết tâm khi nãy như trôi đi đâu cả… Bụng dạ tôi như muốn lộn ngược vì lo lắng rồi.
“Dù biết nói ra điều này là hỗn xược, thưa tiểu thư. Nhưng trong tình huống này, tôi nghĩ cô hoàn toàn vô tội.”
Tôi trừng mắt kinh ngạc trước một Rimé luôn nghiêm khắc bỗng mở lời ủng hộ tôi.
“Tất cả mọi người ở dinh thự này đều là đồng minh của cô, thưa tiểu thư. Thế nên mong cô sẽ xuất hiện trước mặt công tước với dáng vẻ tôn quý như thường nhật.”
…Trong cốt truyện, Iris được miêu tả là một nhân vật phản diện. Nhưng thực tế thì Iris có mối quan hệ rất tốt với mọi người trong nhà. Chẳng có khoảng cách nào giữa quý tộc và thường dân ở đây cả…
Hay nói cách khác, việc Iris yêu Edward một cách điên cuồng đã khiến cô bị nhấn chìm trong ghen tuông và tìm cách cản chân nữ chính của câu chuyện là con gái của nam tước, biến việc khinh rẻ và vu hại nữ chính thành một thói quen.
Để tôi nhắc lại lần nữa, tôi đồng cảm với Iris… À không. Hiện tại tôi chính là Iris. Thế nên dù đây là vì lợi ích của riêng tôi, tôi cũng phải khiến Iris được hạnh phúc.
Khi đã sẵn sàng hết mức có thể, Rimé dẫn tôi đến thư phòng của phụ thân, theo sau tôi chính là Tanya.
“…Vậy thì, thưa tiểu thư.”
“Ừ, cảm ơn chị, Rimé. Còn Tanya, mong cô hãy chờ ta ở đây.”
“Như tiểu thư mong muốn.”
Giờ thì, đã đến lúc ra trận rồi.
Đứng trước cánh cửa rộng lớn kia, tâm trí tôi rối loạn cả lên. Bàn tay tôi không ngừng run rẩy khi cố đưa lên gõ cửa. Sau cùng thì, những thứ đáng sợ sẽ mãi chẳng bao giờ hết đáng sợ.
Hạ tay xuống, tôi nuốt một ngụm nước bọt rồi thở một hơi thật sâu… Sau đó hạ quyết tâm gõ cửa.