- Tiểu....Băng..sao em....không nói gì vậy...trả lời anh đi...em có nhớ anh không?? - anh khóc oà.
Mọi người xung quanh nhìn thấy, duy chỉ có chung một suy nghĩ, thật quá tội nghiệp cho thiếu gia, vì yêu mà điên.
Cô ngây người một lúc rồi quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt cầu cứu.
Hắn cho hai tay vào túi, thong thả, thoải mái bước từng bước về phía cô, vở kịch này, hắn cũng muốn xem.
- Đưa thiếu gia vào nhà. - hắn nhìn đám người làm, sau đó nắm tay dìu cô vào trong.
- Hức hức...Tiểu Băng...- nhìn hắn đưa cô từ từ vào trong, lòng anh tức lắm nhưng không làm gì được.
- Thiếu gia, vào trong thôi, cô Tiểu Băng đã về rồi còn gì?? - đám người làm khuyên anh.
Bọn họ đi vào nhà, hắn dìu cô ngồi xuống ghế, mắt cứ giáng vào người anh.
- Tiểu Băng....em...nói gì đi.... - vừa vào nhà, anh đã lập tức chạy đến chỗ cô.
Không còn cách gì, cô buộc phải nói chuyện với anh.
- Lăng Phong anh ổn chứ??
- Tiểu Băng..em đã chịu nói chuyện với anh rồi ư...anh không ổn tí nào...anh nhớ em. - giọng anh hơi nghẹn.
- Cách xa ra một chút. - hắn nhìn thấy không chịu được, gằng giọng.
Anh vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục nắm tay vuốt ve cô.
- CẬU CÓ NGHE THẤY KHÔNG, TRÁNH XA CÔ ẤY RA. - hắn nổi điên, quát lớn lên.
Đám người làm được một phen giật mình, cô cũng không ngoại lệ.
- Hức hức...Tiểu Băng..anh ta mắng anh..anh ta quát anh...hức..hức...- anh mếu máo.
- Hàn Phong anh bình tĩnh lại đi, cậu ấy đang bệnh, anh có thể nào dịu dàng, nhỏ nhẹ được không?
- Cậu ta dám đụng vào em. - hắn đưa mắt liếc anh.
- Anh đừng ích kỉ như vậy chứ, dù gì cậu ấy cũng đang không được bình thường.
- Grừm...- hắn chỉ biết hừ một tiếng rồi im lặng.
Một ánh mắt liếc qua người cô, một nụ cười lưu manh, hiện trên môi hắn. Em dám bênh vực cậu ta? Tối nay xem anh phạt em như nào?
Anh nhìn thấy cô lên tiếng bênh vực mình, liền đắc ý mà tiếp tục tấn công.
- Tiểu Băng...em đừng bỏ anh nữa nhé...ở đây với anh đi, được không....??.
- Được....được rồi.. - dù muốn hay không, nhưng để tốt cho anh, cô buộc phải gật đầu đồng ý.
- Cảm ơn em....- anh siết chặt tay cô.
Cảnh nắm tay đó đập vào mắt hắn, như một ngọn lửa đang châm vào bụi rơm chuẩn bị cháy. Hắn cố kiềm chế, tay cầm ly nước trên bàn, uống một hơi hết sạch.
Cách ngày chap nhé?
Đừng quên truyện của Ta..